Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 789: Khí vận là một luồng sáng, xanh tới khiến người hốt hoảng

Chương 789: Khí vận là một luồng sáng, xanh tới khiến người hốt hoảng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Có muốn mập một vòng không?
Giọng điệu của khí linh bảo tháp tràn ngập mê hoặc, dùng từ cũng rất mới, điều này làm cho Phương Minh hoài nghi liệu có phải khí linh này là một lão tài xế kỳ cựu hay không?
"Không phải khí vận cùng một thời đại có hữu dụng với tôi không?"
Một thời đại có khí vận một thời đại, khí vận của thời đại khác nhau thật giống như lấy được một vũ khí tốt nhất của trò chơi khác vào trong trò chơi này, kết cục sau cùng chính là bị khóa tài khoản.
"Trực tiếp dùng khẳng định là không được, nhưng lão phu có cách để chuyển đổi sử dụng, yên tâm, lão phu có cách làm được, đến lúc đó chúng ta chia 3:7, lão phu bảy cậu ba."
"Ha ha."
"Chia sáu bốn, lão phu sáu cậu bốn."
"Phân chia 5:5, không thể ít hơn nữa."
Lần này Phương Minh liền ha ha đều không nói.
"Tên nhóc cậu sao lại khó chơi như thế, được rồi, tôi liền ăn chút thiệt thòi, sáu bốn, cậu sáu lão phu bốn được chưa." Khí linh bảo tháp có chút bất đắc dĩ.
Phương Minh không để ý đến khí linh bảo tháp, nước tiểu tính (1) của khí linh bảo tháp cậu đã hiểu được tương đối, tuyệt đối không phải người chịu thua thiệt, nếu như khí vận này có thể chuyển hoán, làm sao nó có thể nguyện ý để cho mình chiếm đầu to, chỉ có thể là một loại tình huống, khí vận này nhất định phải do bản thân mình hấp thu mới được.
(1) Nước tiểu tính (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó (ở đây là bảo khí linh giỏi trở mặt, giỏi sai khiến)
Nếu biết chỉ có thể tự đi thu khí vận, làm sao Phương Minh lại đem quyền chủ động giao cho khí linh bảo tháp.
"Bảy ba, tôi bảy lão ba, nếu có thể liền thành giao, không nên nghĩ lừa dối tôi, đến lúc đó bất kể tôi thu bao nhiêu khí vận, lão đều phải nhường bảy phần khí vận cho tôi, ừm, phát thệ một câu là tốt rồi."
Phương Minh nói một câu lấp kín đường lui của khí linh bảo tháp, vốn khí linh bảo tháp còn nghĩ đợi khi khí vận tới tay, đến lúc đó phân chia như thế nào còn không phải là chuyện do bản thân mình quyết định sao? Tư tàng một số cũng không sợ bị phát hiện.
Thế nhưng phát thệ...
Đối với loại khí linh như bọn họ, bản thân liền bởi vì phụ linh khí mà ra đời linh trí, trình độ nào đó đến nói là vật thể do thiên địa đại đạo tạo ra, là phải chịu... thiên địa đại đạo hạn chế nhất, nếu sau khi thề mà vi phạm lời thề, rất có thể sẽ bị lôi kiếp đại đạo hủy diệt.
"Tên nhóc cậu ngoan độc, bảy ba liền bảy ba."
Chẳng qua cuối cùng khí linh bảo tháp vẫn đáp ứng, bởi vì trong lòng hắn hiểu, nếu như hắn muốn đột phá hạn chế của khí linh, vậy nhất định phải có đầy đủ khí vận.
Đợi khi khí linh thề thốt xong Phương Minh mới hài lòng gật đầu, lập tức hỏi: "Nói đi, phải làm thế nào mới có thể cướp đoạt những khí vận này?"
"Biện pháp rất đơn giản, cậu giơ bản thể của lão phu, thả bản thể của lão phu tới bên dưới ánh sáng kia là được rồi."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Nghe được khí linh trả lời, Phương Minh hơi kinh ngạc, nếu như chỉ đơn giản như vậy, vậy khí linh này hoàn toàn có thể tự mình hoàn thành, không cần phải để cho mình chiếm đầu to.
Chẳng qua nghĩ lại, Phương Minh liền đã hiểu rõ, không phải khí linh muốn phân chia với bản thân mình, cũng không phải hắn không làm được, mà là không dám.
Phía sau Cửa Siêu Thoát này thế nhưng có vị cường giả nữ Vu kia, bảo tháp đi cướp đoạt khí vận, ai biết vị kia liệu có thể vỗ thêm một chưởng ra hay không, một chưởng vừa nãy đã suýt nữa đập bể bảo tháp rồi…
Nhưng là mình lại bất đồng, nói thế nào đi nữa mình và vị bạch y nữ Vu kia cũng coi như là đồng mạch, cái gọi là không nhìn thầy chùa thì xem mặt phật, chí ít nể mặt hai người có cùng một tổ sư, có lẽ bạch y nữ Vu sẽ không ra tay độc ác đối với chính mình.
Khí linh, chính là hiểu điểm này, cho nên mới phải hợp tác với chính mình.
"Nếu tên nhóc cậu đã nghĩ thông suốt như thế, đây cũng không cần lão phu nhiều lời, nhanh chóng đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."
Phương Minh do dự ba giây, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thử một phen, cầu phú quý trong nguy hiểm, chỗ tốt của khí vận thật sự là nhiều lắm, có cơ hội thể có được khí vận, tuyệt đối không thể buông tha.
"Tiểu tỷ tỷ chớ trách, tỷ tỷ cũng biết thực lực của đệ quá kém, thu một ít khí vận tiện tăng cường thực lực của chính mình, cũng là vì không cho mạch này của chúng ta mất mặt."
Phương Minh một bên cầm bảo tháp xuống sát dưới, một bên đi về phía vòng sáng kia, đặt bảo tháp vào trong trong vòng sáng, mà chính cậu thì lại hết sức chăm chú chú ý đến bên trong cánh cửa, nếu như một khi có động tĩnh, cậu sẽ không nói hai lời xoay người chạy.
Bảo tháp ở trong vòng sáng bắt đầu xoay tròn hấp thu, Phương Minh dùng mắt thường có thể thấy từng tia sáng trắng bị bảo tháp hút vào trong đó, chẳng qua so sánh với những tia sáng bên trong cánh cửa kia, những tia sáng đã bị hấp thu này chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
"Tôi nói lão có thể hấp thu nhanh chóng một chút hay không? Hấp thu chậm như vậy biết phải chờ tới ngày tháng năm nào?"
"Tên nhóc cậu thì biết cái gì, đây là khí vận, cậu cho rằng là vật gì, mỗi một lần đã hấp thụ một đám là ghê gớm lắm rồi, hơn nữa cũng chỉ có lão phu mới có thể làm được điểm này, đổi lại những người khác dám hấp thu một tia khí vận của thời đại khác thôi, đã có thể lập tức gặp phải trời phạt."
Nghe được khí linh nói, Phương Minh cũng không lại thúc giục, cậu bắt đầu tổng kết lại tâm đắc trong chuyến đi này, đầu tiên là giải khai bí mật cửa vòng sáng, nhưng cũng chỉ có thể coi là giải khai phân nửa, rốt cuộc phía sau cửa này có thế giới gì, cậu vẫn không thể xác định.
Mặt khác chính là lai lịch của người Miêu cũng đã rõ ràng, chính là hậu duệ của cổ tộc, tuy rằng vương triều cổ tộc bị diệt, nhưng hẳn vẫn còn để lại một mồi lửa, cuối cùng diễn biến thành Miêu tộc bây giờ.
Nhưng tương tự cũng có nghi ngờ mới xuất hiện, những bia đá kia là cái gì?
Cự nhân bị nhốt dưới vực sâu lại có lai lịch gì?
Còn có vì sao mười tám trại sẽ bị nguyền rủa?
Những nghi ngờ này vẫn chưa được giải khai, mục đích sư phụ mình tới chỗ này là vì cái gì, còn có vì sao cha mình cũng sẽ xuất hiện ở nơi này?
Từ Sơn Hà Chi Điện đến núi Thiên Táng này, rốt cục cha mình đang tìm kiếm cái gì?
"Có lẽ, chỉ khi thực lực đạt tới trình độ nhất định mới có thể giải khai những bí mật này."
Phương Minh thu hồi tâm tư, nhìn về phía bảo tháp, thời khắc này cả người bảo tháp quanh quẩn tia sáng trắng, chí ít là từ tầng mười sáu trở xuống là như vậy, mà ở trên nữa bị chìm vào trong một mảnh sương mù dày đặc, không cách nào thấy rõ.
"Xấp xỉ muốn bão hòa, tên nhóc cậu đi vào hấp thu nhanh một chút, có thể hấp thu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, như vậy tôi cũng có thể kiếm một ít."
Nghe được khí linh nói, Phương Minh cũng không do dự, ngồi xếp bằng xuống để cho mình tiến vào trạng thái quan tưởng, cuối cùng thần hồn lại đi vào trong bảo tháp.
Một bước vào bảo tháp, lập tức Phương Minh phát hiện lần này bảo tháp không giống với những lần trước cậu vào, toàn bộ trong tầng một dĩ nhiên tất cả đều là tia sáng trắng, cũng chính là khí vận, chẳng qua những khí vận này đang không ngừng lưu chuyển cuối cùng ngưng tụ cùng nhau, hóa thành một tia sáng xanh.
"Đây là khí vận đã được lão phu chuyển hóa xong, nhanh chóng hấp thu hết nó đi, bằng không sau khi bão hòa rồi lão phu sẽ không có cách nào hấp thu nữa."
Âm thanh của Bảo tháp vang lên ở bên tai Phương Minh, chẳng qua khóe miệng Phương Minh lại co quắp một cái, toàn bộ khí vận màu trắng trong tầng một chỉ chuyển hoán thành một tia sáng xanh, tỷ lệ này cũng quá lớn, khiến hắn có một loại cảm giác lãng phí xa xỉ.
"Khí vận không thể dùng có ích lợi gì, chỉ cần có thể chuyển đổi ra đến là được rồi, tên nhóc cậu ngược lại động tác nhanh chóng chút."
Trong lòng khí linh cũng phiền muộn, nếu như không phải đã phát ra lời thề chia 7 - 3, hắn mới lười kêu Phương Minh, trực tiếp tự mình hấp thu hết là được, thằng nhóc này chính là được tiện nghi còn khoe mẽ.
"Được rồi."
Phương Minh không nói thêm gì nữa, mặc dù chỉ là một tia sáng xanh, nhưng rốt cuộc cũng là khí vận đó, không thể lãng phí được.
Khí vận là một vệt ánh sáng, xanh tới khiến người ta hốt hoảng.
Trách không được xã hội hiện đại nhiều tia sáng xanh như vậy, thì ra là vì khí vận của thời đại này có màu xanh, ách... Tia sáng xanh càng nhiều, khí vận càng cao sao?
Nếu muốn cuộc sống vui vẻ, trên đầu dù sao cũng phải mang một ít lục?
...
Trực tiếp nuốt khí vận vào trong miệng, Phương Minh cũng không để ý tiêu hóa cái gì, bởi vì lại có một tia sáng màu xanh nữa xuất hiện, chẳng qua Phương Minh cũng phát hiện, sau khi tia sáng này xuất hiện, có một phần ba trực tiếp tiêu tán, hiển nhiên là bị khí linh hấp thu.
Chia 7 - 3, phân phối hợp lý.
Cái gì cũng không nói, Phương Minh cùng bảo tháp hai người bắt đầu liều mạng hấp thu sau đó lại chuyển đổi khí vận, hấp thu nhiều chút nào thì hay chút ấy, về phần nuốt vào bụng khác với khí vận quán thân ở chỗ nào, lúc này Phương Minh đã không thèm nghĩ nữa.
Cho nên Phương Minh cũng không chú ý tới, ở nơi đan điền của cậu, năm viên Vu Sư Chi Châu hơi chuyển động, mà sau mỗi một lần chuyển động, ánh sáng màu xanh bị Phương Minh nuốt vào trong bụng sẽ chảy vào nơi này, cuối cùng bị Vu Sư Chi Châu hấp thu.
Cũng chính bởi vì có Vu Sư Chi Châu tiêu hóa, bụng Phương Minh mới không bị những ánh sáng xanh này tràn ngập.
Nhưng mà, cho dù là năm viên Vu Sư Chi Châu không ngừng hấp thu ánh sáng khí vận, nhưng chung quy cũng sẽ có lúc bão hòa, khi toàn bộ tầng ngoài năm viên Vu Sư Chi Châu đều biến thành màu xanh đậm, Phương Minh liền cảm giác được đan điền chấn động, vậy mà năm viên Vu Sư Chi Châu lại bắt đầu ngưng tụ lại với nhau.
"Đây là?"
Cảm thụ được biến hóa bên trong đan điền mình, trên mặt Phương Minh lại lộ ra vẻ kích động, Vu Sư Chi Châu dung hợp va chạm, chỉ có ở khi cậu ngưng tụ ra một viên Vu Sư Chi Châu mới mới sẽ xuất hiện, lẽ nào lần này cậu muốn đột phá đến cảnh giới lục tinh Vu Sư?
Lục tinh Vu Sư, đó chính là cấp bậc cường giả Thiên Cấp đó.
Trong đan điền, năm viên Vu Sư Chi Châu va chạm ngưng tụ chung một chỗ, chẳng qua rất nhanh liền lại xa nhau, liền như bom nổ, khác biệt chính là sau lần bạo tạc nổ tung này lại xuất hiện hạt châu màu xanh.
Ngoại trừ năm viên Vu Sư Chi Châu vốn có, còn có một hạt châu nhỏ màu xanh biếc cũng xuất hiện, chỉ là hạt châu nhỏ này lại chỉ chuyển động tự do bên ngoài năm viên Vu Sư Chi Châu, có vẻ không ăn khớp.
"Không phải Vu Sư Chi Châu?"
Chỉ là trong nháy mắt Phương Minh liền biết rõ hạt châu màu xanh lục này cũng không tính Vu Sư Chi Châu, nguyên nhân là vì thực lực của cậu không có bất kỳ tăng trưởng, thậm chí cũng không điều động được hạt châu màu xanh lục này.
Hạt châu thuần túy do khí vận ngưng tụ ra sao?
Giữa lúc Phương Minh suy tính, một cảm giác chấn động từ bảo tháp truyền tới, giống như có thứ gì đó đang đánh bảo tháp vậy.
Thần hồn trở về vị trí cũ, da gà khắp cả người Phương Minh đều dựng đứng lên, bởi vì ngọc thủ kia không biết lại xuất hiện từ lúc nào, cứ như vậy giơ cao ở trên đầu bảo tháp, nếu như rơi xuống, kết quả có thể nghĩ.
"Phương Minh, mau mau nói mấy lời hữu ích một chút, khiến vị kia bỏ qua cho chúng ta một con ngựa."
Giọng nói gấp gáp của khí linh bảo tháp truyền đến, giờ phút này hắn cũng ngừng hấp thu cửa vòng sáng, không phải là không muốn mà là không dám.
"Tiền bối..."
Phương Minh kiên trì mở miệng, chỉ lời vừa mới nói ra khỏi miệng, ngọc chưởng kia liền hóa chưởng thành chỉ, một chỉ bắn ra đánh bay cả bản thân cậu và bảo tháp, văng ra ngoài.
"Lần sau gặp cậu, nếu như chưa đột phá thất tinh, hình thần câu diệt."
Cùng lúc đó, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên ở bên tai Phương Minh, nghe được thanh âm này, cả người Phương Minh không cười nổi, thất tinh, hơn hẳn tồn tại Thiên cấp, yêu cầu này thật sự chính là không thấp chút nào mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận