Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 162: Là chú ép cháu phải trang bức

Chương 162: Là chú ép cháu phải trang bức
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Bầu không khí trên bàn cơm thật sự rất vi diệu.
Lăng Sở Sở cảm thấy hờn dỗi vô cùng, cô ấy nhận ra suốt bữa ăn tất cả lực chú ý của cô mình đều đặt lên người Phương Minh và Diệp Tử Du.
Toàn bộ bữa ăn, chỉ tính sơ sơ thì cô mình đã gắp đồ ăn cho Phương Minh năm lần, cho Diệp Tử Du bảy lần, mà bản thân mình thì… Chỉ có hai lần, mà tất cả cũng đều là vì thuận tay…
Mà Diệp Minh ở bên kia cũng phiền muộn không kém, ông ấy phát hiện con gái mình thật sự che chở cho tên nhóc Phương Minh này một cách quá đáng.
Chỉ cần trong lúc ông nói chuyện trên trời dưới đất mà lỡ nói xấu Phương Minh một câu thì con gái sẽ hắng giọng một cái, sau đó tươi cười nhìn ông.
Mà ông cũng thật không còn cách nào khác, ai biểu ông làm chuyện xấu bị con gái bắt quả tang kia chứ.
Lăng Mộ Mai ngồi bên cạnh nghe Diệp Minh cùng Phương Minh nói chuyện, cuối cùng cũng biết được tại sao Phương Minh lại quen được cô bé này. Mà trong lòng bà cũng đã có quyết tâm, lúc về nhất định phải lục tìm lại chương trình năm ấy xem bộ dạng con trai khi còn bé là như thế nào.
“Phương Minh, lão thần tiên đã đi rồi vậy cháu có định ở lại Ma Đô để phát triển không? Gặp phải chuyện gì khó khăn cứ nói với chú Diệp một tiếng, ở Ma Đô này cũng không giống như trong thôn, làm chuyện gì cũng đều không dễ dàng đấy.”
Diệp Minh bây giờ cũng đã nhận ra rồi, con gái của mình thật sự là nhớ mãi không quên tên Phương Minh này. Cũng chỉ trách ông ngày xưa đã tự dẫn sói vào nhà, cũng may là tính tình cậu nhóc này cũng khá hợp với ông đấy.
Người ta vẫn thường nói những đứa trẻ ba tuổi đã lớn, bảy tuổi đã già, ngày xưa ông thích Phương Minh như vậy, tới tận bây giờ sự yêu thích này cũng không thay đổi bao nhiêu.
“Hiện tại cháu có mở một cửa hàng ở chợ đồ cổ.” Phương Minh cười cười trả lời.
“Mở cửa hàng sao? Mở cửa hàng thật ra tiền lời cũng không được bao nhiêu… Hay cháu tới công ty của chú làm việc cho chú đi? Chờ khi cháu đã quen hết những nghiệp vụ trong công ty còn có thể quản lý công ty giúp cho chú.”
Diệp Minh cũng biết Phương Minh không được đi học, mà thực tế ông cũng không quá quan trọng chuyện bằng cấp, nếu con gái thật sự thích Phương Minh, mà tương lai công ty của ông cũng sẽ để lại cho con gái, vậy thì bây giờ bồi dưỡng cậu ấy sớm một chút cũng hợp lý đây.
“Cháu đừng xem thường công ty của chú, mặc dù nó không phải là một công ty lớn ở Ma Đô, thế nhưng cũng có chút danh tiếng trong lĩnh vực thiết kế đấy, lợi nhuận hằng năm cũng hơn ngàn vạn!”
Chỉ riêng lợi nhuận cũng đã hơn ngàn vạn, điều này có nghĩa doanh thu hằng năm phải hơn một ức! Đối với một công ty thiết kế mà nói đây cũng coi như là quy mô không nhỏ rồi.
“Chú Diệp, cháu thật sự không có hứng thú với việc quản lý công ty, cháu cảm thấy mở cửa hàng thật sự rất tốt.”
Phương Minh mỉm cười trả lời, mà Lăng Mộ Mai ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng nghĩ thầm trong lòng, con trai không có hứng thú với việc quản lý công ty, vì vậy sau này cần phải tìm một người nào đó đáng tin cậy tới thay con trai quản lý…
“Tên nhóc cháu làm sao lại không có tiền đồ như vậy, mở cửa hàng thì có thể lời được bao nhiêu kia chứ? Mà đối với đồ cổ chú cũng biết, có đôi khi mười ngày nửa tháng vẫn không bán được một món đồ nào…”
Trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, theo ông thấy Phương Minh tới Ma Đô không lâu, cửa hàng của cậu chắc cũng chỉ là cửa hàng nhỏ mà thôi, tính theo giá cả của Ma Đô thì chắc chắn một năm cùng lắm cũng chỉ thu được trăm vạn là đã tốt lắm rồi, đừng nói gì thị trường đồ cổ luôn cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Lăng Mộ Mai mất hứng nhìn Diệp Minh, mặc dù tương lai có thể kết thành thông gia thế nhưng thông gia cũng không thể nói con trai của mình như vậy được. Đừng nói con trai bà rất có bản lĩnh, cho dù cậu không có bản lĩnh gì thì tiền bà kiếm được cũng đủ để con trai tiêu xài mấy đời chưa hết.
“Đúng rồi, cửa hàng của cháu cũng mới mở thôi đúng không? Thu nhập thế nào? Cháu đã nộp tiền thuê bao nhiêu năm rồi? Nếu thấy không ổn thì hãy bán ra ngoài, thừa dịp mới đầu tư một ít vốn lui lại vẫn còn kịp…”
Diệp Minh liên tục mấy câu, mà Phương Minh chỉ xoa xoa mũi, vẻ mặt có chút cổ quái, nghĩ nghĩ một chút chứ vẫn chưa trả lời ông ngay.
“Cho dù không kiếm được tiền cũng rất bình thường, người trẻ tuổi lần đầu lập nghiệp mà, thất bại là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ cần có thể từ thất bại đó mà rút ra được bài học là tốt rồi. Chú lúc đầu cũng thế, thời còn trẻ đã mở tới ba bốn công ty, kết quả đều thất bại mà đóng cửa.”
Diệp Minh cho rằng cửa hàng của Phương Minh không kiếm được lời nên cậu mới không nói gì, vì vậy bắt đầu lựa lời an ủi cậu.
“Cái kia… Sinh ý của cửa hàng cháu cũng khá bình thường, từ lúc mở cửa tới giờ cũng chỉ tiếp nhận ba, bốn mối làm ăn.” Phương Minh nói chuyện uyển chuyển vô cùng, thật ra cậu sợ nói thẳng sẽ kích thích ông ấy quá mức.
“Cháu cứ trực tiếp nói cho chú xem kiếm lời được bao nhiêu, sao người trẻ tuổi lại cứ thích nói vòng vo như thế kia chứ?” Diệp Minh khó chịu.
Phương Minh cười khổ nhìn nhìn Diệp Minh, chú Diệp, cháu cũng không muốn trang bức(1) đâu, đây là chú ép cháu phải trang bức đấy!
(1)Trang bức: khoe khoang, làm ra vẻ
“Thật ra cũng không nhiều lắm, hẳn là lời hơn một trăm vạn.”
Ngày khai trương cậu đã bán được mấy món linh khí, lại giải quyết chuyện của nhà họ Hồ và đứa bé kia, thu nhập hơn trăm vạn.
“Cũng không nhiều lắm, liền một trăm… Phì!”
Diệp Minh lập tức dừng lại sau đó hỏi một cách vô cùng nghi ngờ: “Khai trương mới có mấy ngày đã lời được trăm vạn, cháu bán cái bô của Từ Hi hay là long bào của Khang Hi?”
Cái bô của Từ Hi cùng long bào của Khang Hi là một tiết mục ngắn, bắt nguồn từ khi phố cổ vật hưng thịnh, lúc đó một số thương nhân ở đây chỉ một cái bô bình thường cũng dám nói khoác là cái bô mà Từ Hi đã từng sử dụng, cầm một bộ quần áo nhái lại cũng dám nói là đồ do Khang Hi từng mặc qua.
“Chuyện này thì tôi thật sự có thể làm chứng, cậu ấy đúng thật đã kiếm lời trăm vạn chỉ sau mấy ngày khai trương.”
Mặc dù Lăng Sở Sở có chút xích mích đối với Phương Minh thế nhưng cô ấy không thể không thừa nhận, tốc độ kiếm tiền của Phương Minh thật sự giống y đúc cái máy in tiền, mà đồ trong cửa hàng cậu ta cũng thật sự quá đắt đỏ.
Nghe được lời nói của Lăng Sở Sở vẻ mặt Diệp Minh đột nhiên trở nên hậm hực, ông tin rằng chắc hẳn Lăng Sở Sở sẽ không nói dối đấy, chỉ là nghĩ tới bản thân vừa nãy dương dương tự đắc khoe công ty mình hằng năm lời ngàn vạn, lại còn muốn Phương Minh tới công ty của ông để làm thuê, thật sự là quá mất mặt!
“Cửa hàng của cháu đầu tư rất lớn sao?” Diệp Minh lại bắt đầu suy đoán lung tung: “Hay là chỉ một lần mà cháu có thể bán hết đống đồ trong cửa hàng?”
Diệp Minh đương nhiên nhớ rõ trong đạo quán của lão thần tiên thật sự có rất nhiều cổ vật đấy, nếu như Phương Minh thật sự bán hết những thứ đó thì mấy ngày kiếm một trăm vạn cũng là điều có thể hiểu, dù sao giá trị của những vật này hơn xa một trăm vạn.
“Cháu mua lại cửa hàng hết một trăm vạn, cộng thêm tiền sửa chửa mua sắm các thứ tổng cộng hết 200 vạn, mấy ngày này cũng chưa bán được bao nhiêu thứ, hẳn chỉ bán được 1% mà thôi.”
1%, đây thật sự không phải là Phương Minh khoa trương đâu. Cậu vẫn còn Tử Mẫu Thụ, nếu tiếp tục làm ra linh khí thì tổng giá trị có thể lên tới mấy ngàn vạn, nếu cảnh giới của cậu tăng lên sau đó làm phẩm chất của linh khí tăng theo, khi đó có tiền cũng chưa hẳn có thể mua được đấy!
Diệp Minh triệt để trầm mặc, mà Diệp Tử Du ở bên cạnh lại cười trên nỗi đau của cha, đồng chí Diệp muốn ở trước mặt anh Phương Minh trang bức, giả dạng thành một người đàn ông thành đạt, đáng tiếc là không thành công.
“Vậy cháu nói cho chú biết đi, làm sao chỉ với tiền vốn một hai trăm vạn mà có thể bán ra với giá một hai trăm triệu? Phương Minh, cháu không được đi trên con đường bàng môn tà đạo(2), những chuyện phạm tội lừa dối hãm hại người khác đó cháu tuyệt đối không thể làm đâu đấy!”
(2)Bàng môn tà đạo: chỉ các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người đi vào con đường lầm lỗi sai trái
Vẻ mặt của Diệp Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc vô cùng, bởi vì trong đầu ông đột nhiên nghĩ tới hai chữ: Làm giả!
Trong giới cổ vật thật sự không thiếu chuyện treo đầu dê bán thịt chó này, mà giá cả của hàng giả thật sự vô cùng thấp, nếu dựa vào chuyện buôn bán hàng giả thật sự có khả năng thu được lợi nhuận gấp trăm lần!
Vẻ mặt của Phương Minh cũng đã trở nên nghiêm túc, giải thích: “Chú Diệp, cháu đương nhiên sẽ không làm những loại chuyện phạm pháp này, tự cháu điêu khắc vòng tay treo rồi trưng bày trong cửa hàng, những người khách tới mua hoàn toàn là tự nguyện đấy.”
“Vòng tay do cháu tự điêu khắc làm sao có thể bán giá đắt như vậy được?” Diệp Minh lại cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cho dù là vòng tay do đại sư chân chính điêu khắc cũng không dám nói có thể bán với giá lời gấp trăm lần!
“Chuyện này tôi lại có thể làm chứng, tôi đã nhìn thấy đồ trong cửa hàng của cậu ta, không những quý mà còn là quý tới không hợp lẽ thường! Một cái vòng tay mà cậu ta bán ra với giá mấy chục vạn, còn có một khối gỗ chỉ đẽo thành hình lập phương mà cậu ta cũng bán tới bảy tám chục vạn!”
Lăng Sở Sở lại nói tiếp, đồ vật đắt như đi cướp trong cửa hàng của Phương Minh đã khắc sâu vào lòng cô ấy, mà lời nói của Lăng Sở Sở lại khiến Diệp Minh tặc lưỡi, có thể khiến cháu gái của Lăng tổng khen quý, thì nó chắc chắn thật sự là rất quý!
Thế nhưng ngược lại với mọi người, Diệp Tử Du đang ngồi bên cạnh nghe thấy vậy dường như lại nghĩ tới thứ gì, quay lại hỏi Phương Minh: “Anh Phương Minh, có phải anh đã đưa bình an phù cho cha của em không? Chắc những thứ đồ anh bán kia có tác dụng cũng giống tấm bình an phù đấy nhỉ?”
Phương Minh có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Tử Du, chuyện của bình an phù cậu còn chưa nói cho cô ấy biết nữa đấy.
“Tấm bình an phù đó là do sư phụ của anh vẽ, hiện tại anh còn chưa có khả năng này, những đồ vật mà anh khắc mặc dù cũng có tác dụng đặc thù thế nhưng không thể nào so sánh với bình an phù được.”
Đây coi như là thừa nhận.
Mà Diệp Minh cũng hiểu ngay ngụ ý trong lời nói của con gái, tấm bình an phù này có bao nhiêu thần kỳ ông đã được trải nghiệm qua, nếu nói nó là bảo vật cứu mạng cũng không ngoa chút nào. Vật như vậy nếu thật sự mang ra bán thì cho dù có giá vài ức cũng sẽ có đầy người tranh giành muốn mua đấy!
Bởi vì có tấm bình an phù này khác gì không lo phải chết một cách ngoài ý muốn đâu kia chứ, đối với những người giàu có kia, không có gì quý báu hơn tính mạng của bản thân họ, kể cả vài ức cũng thế!
Một tấm bình an phù có thể bán ra với giá vài ức, vậy nếu như những thứ đồ do Phương Minh bán trong cửa hàng kia cũng có tác dụng giống như bình an phù, mà cho dù có tác dụng kém hơn đi chăng nữa, nếu những người giàu có kia mà biết thì dù giá cao tới vài chục vạn bọn họ chắc chắn vẫn sẽ tranh nhau mua!
“Thì ra là do lão thần tiên vẽ ra, không trách lại có thể thần kỳ như thế.”
Phương Minh nghe thấy tiếng cảm thán của Diệp Minh, dường như cũng hiểu ra điều gì đó, dò hỏi: “Chú Diệp, chú đã dùng bình an phù rồi sao?”
Diệp Minh gật gật đầu, ông nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lăng Mộ Mai cùng Lăng Sở Sở, lại nhìn Phương Minh dò hỏi một chút, thấy cậu hơi gật gật đầu rồi Diệp Minh mới kể lại chuyện đã xảy ra với ông.
Nghe xong chuyện Diệp Minh kể, vẻ mặt của Phương Minh vẫn bình tĩnh như thường, cậu đương nhiên có thể đoán được tác dụng của tấm bình an phù này, dù sao nó cũng là do sư phụ cậu vẽ một cách vô cùng chăm chú đấy.
Thời cổ đại có một cao nhân đạo giáo, ông ấy có thể tạo ra một đạo xá lệnh gửi tới Âm Phủ để làm cho người chết đi có thể sống lại mấy năm, đương nhiên để có thể làm được chuyện như vậy cũng cần phải bỏ ra một cái giá lớn. Cậu không biết sư phụ đã giỏi tới mức đó hay chưa, thế nhưng cậu tin tưởng chắc chắn rằng chỉ chế ra một tấm bình an phù, tai qua nạn khỏi, sư phụ cậu có thể thừa sức làm được đấy.
Hai người Lăng Mộ Mai và Lăng Sở Sở bị chấn động kinh hãi, không giống vẻ mặt không thể tin tưởng nổi của Lăng Sở Sở, sau một thời gian khiếp sợ ngắn ngủi thì Lăng Mộ Mai lại lâm vào trầm tư, sau đó mới nói ra: “Chuyện này tốt nhất là đừng nói cho bất kỳ người nào biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận