Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 114: Nhà ngươi chỉ biết đánh võ mồm thôi sao?

Chương 114: Nhà ngươi chỉ biết đánh võ mồm thôi sao?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------------
Nguyệt thực toàn phần cuối cùng cũng kết thúc.
Khi mặt trăng máu từ từ biến thành một mặt trăng tàn, cuối cùng lại biến thành một mặt trăng màu bạc, ánh sáng sao rơi trên bầu trời đầy sao tiêu tan, nhưng bề mặt cơ thể của Phương Minh vẫn được bao phủ bởi hai nửa màu xanh lá cây và màu vàng.
Trong đan điền của Phương Minh, các hạt màu xanh ban đầu đã được nhân đôi từ một bản gốc thành hai, hơn nữa thế tích cũng lớn hơn một chút so với bản gốc một phần ba.
Hai tinh huy màu xanh lam của các ngôi sao đang lưu chuyển, giống như Thái cực âm và dương, đã trở thành một vòng lặp vô hạn.
Ngoài hai tinh huy màu xanh, ở đây xuất hiện một loại chất lỏng màu vàng, hình dạng chất lỏng màu vàng và hạt màu xanh giống nhau, chỉ khác là nó không cố định, mà liên tục di chuyển, giống như một viên kẹo dẻo vậy.
"Có thể luyện hóa được cả hai tinh huy của sao Văn Khúc sao?"
Mở to mắt, khuôn mặt của Phương Minh có chút kinh hãi lẫn vui mừng, nếu dựa vào tốc độ tu luyện bình thường, để có thể luyện hóa được hai tinh huy sao Văn Khúc cũng cần ít nhất thời gian ba năm, hơn nữa còn phải liên tục ngâm mình trong nước thuốc liên tục, nếu không tốc độ sẽ bị chậm lại.
Không ngờ lần này, nhờ sự kích thích lực tinh huy của mặt trăng, khiến cho toàn bộ mạch văn y học viện nhập thể tương trợ, hơn nữa còn có tinh huy của sao Văn khúc, cho nên cóthể luyện hóa được hai tinh huy sao Văn Khúc
"Xem ra lúc này là thích hợp nhất."
Phương Minh vui mừng khôn xiết, kết quả tu luyện lần này phải mất thời gian gần năm năm mới đạt được, và quan trọng là hắn còn có luyện hóa được một thứ vô cùng quý giá, đó chính là chất lỏng tinh huy màu vàng.
Đây là sức mạnh tinh huy của mặt trăng, trên thực tế, đó là tương đương với sức mạnh của Thái dương, bình thường cho dù cậu có tu luyện đến Vu sư cửu tinh cũng khó mà luyện hóa được, bởi vì rất khó.
Đây đúng là cơ hội hiếm có trăm năm, sức mạnh tinh huy thái dương và sức mạnh tinh huy sao Văn Khúc không giống nhau.
Thái dương, đại diện cho sức mạnh thái dương, sức mạnh này là khắc tinh của tất cả mọi thứ âm tà, hơn nữa, nếu chỉ với sức mạnh hiện tại nếu gặp phải quỷ quái cường đại, Phương Minh căn bản không phải đối thủ, nhưng với sức mạnh tinh huy thái dương này, tất cả bọn quỷ quái không là vấn đề gì.
Lấy một ví dụ đơn giản của sức mạnh thái dương này là giống như một thanh gươm, Phương Minh là người ban đầu không có vũ khí, hai bên chỉ đánh tay không, nhưng bây giờ Phương Minh có thêm vũ khí, nhất định mạnh hơn đối phương bội phần.
"Đáng tiếc, nếu có thể ngưng tụ được ngọc tinh huy thì càng hoàn mỹ.”
Phương Minh một tiếng thở dài tiếc nuối, sau đó lắc đầu tự giễu rằng có lẽ mình đã quá tham lam, chỉ mấy tiếng đồng hồ có thể có một vụ thu hoạch lớn như vậy đã rất hoàn hảo rồi.
Ít nhất so với trước đây, sức mạnh của cậu đã tăng lên ba lần.
Phương Minh đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, trong khi đang thay đồ, lão hoàng ở dưới ban công đột nhiên đứng dậy, khác hẳn với vẻ lười biếng nằm trên sàn vốn có, toàn bộ cơ thể đứng thẳng lên, ngay cả cái đuôi cũng dựng đứng lên.
Dưới ánh trăng mát lão hoàng bỗng toát lên một màu xanh, đôi mắt nhìn chăm chăm về một hướng phía bên ngoài, ở đâu, mơ hồ có một vài thân ảnh đi bộ dưới trăng.
"Thậm chí còn không có người bảo vệ. Đúng là tên nhóc văt mũi chưa sạch. "
Đúng vậy, hai cái bóng đó chính là Hồ Xuân và trợ lý của Lương Cảnh Thiên.
Chỗ ở của Phương Minh mấy ngày trước Lương Cảnh Thiên đã cho người điều tra được, hôm nay trợ lý của hắn lại đưa Hồ Xuân đến.
" Phương Minh hắn làm sao mà so sánh được với Hồ đại sư, Hồ đại sư đã ra tay thì hắn chỉ có nước thê thảm, tôi thật sự mong đợi đại sư chiến thắng trở về. "
Trương Khải vẻ mặt nịnh hót lên tiếng: " Dĩ nhiên, chủ tịch hy vọng đại sư có thể sử lý sạch sẽ, không để lại giấu vết càng tốt. "
“Lão phu ta làm việc nhất định không để lại manh mối. "
Hồ Xuân vẻ mặt kiêu ngạo, bình thường đối với một tên nhóc vắt mũi chưa sạch không biết kinh nghiệm giang hồ gì, đối mặt với người dày dặn kinh nghiệm như Hồ Xuân, nhất đinh phải có phòng vệ.
Bình thường ở hang ổ cư trú, luôn có mấy tầng sâu độc bảo vệ, một khi ai đó đột nhập vào, những con sâu này sẽ báo tin cho sâu chúa, nhắc ông ta biết có người đột nhập vào.
Tường căn biệt thự không cao, nhưng Hồ Xuân muốn đột nhập không phải là dễ dàng. Do đó, tư thế của bức tường rất khó nhìn thấy, ngay cả sau lần rẽ cuối cùng, liền bị một con chó tấn công ngã xuống bãi cỏ.
“Con chó chết tiệt, bức tường cao quá, làm tao một phen vật lộn, một hồi nhất định sẽ quay lại giết mày.”
Khuôn mặt của Hồ Xuân tức giận, bước vào đại sảnh biệt thự mà không dùng thuật che đi thân ảnh, vì ông ta vốn tự tin với thực lực của mình.
Vì vậy, Hồ Xuân không phát hiện ra có một con chó già màu vàng đang nấp ở trong bãi cỏ, và một đôi mắt màu xanh lam nhìn chăm chăm vào hắn.
“Đã khuya rồi, lại đột nhập vào nhà người khác là phạm pháp đấy.”
Tuy nhiên, ngay khi Hồ Xuân đi vào chỉ còn cách đại sảnh mười bước, đã thấy Phương Minh từ trong đi ra.
Khuôn mặt của Phương Minh mỉm cười nhìn Hồ Xuân, người đã xuất hiện trên tường, thực tế, khi Hồ Xuân nhảy vào trong biệt thự, cậu đã nhìn thấy ông ta, vì lão hoàng đã cảnh báo cho cậu .
Khi Hồ Xuân đang dò xét bên ngoài biệt thự, lão hoàng đã phát hiện ra Hồ Xuân, nó chạy lên tầng hai và bảo Phương Minh sau đó trở lại sân để phục kích.
Phương Minh đã không thiết lập phòng vệ, là bởi vì cậu vô cùng tin tưởng lão hoàng, nó là một con chó thông minh vô cùng nhạy bén với tất cả mọi thứ.
Nhìn thấy Phương Minh, khuôn mặt của Hồ Xuân không ngạc nhiên vì lúc nãy ông ta cũng đã nhìn thấy đền phòng tầng hai vẫn còn sáng, tin rằng cậu vẫn chưa ngủ.
“Phạm pháp?” Hồ Xuân cười lớn, ông ta đã làm rất nhiều thứ còn hơn phạm pháp, chưa kể đến những thứ khác, số người chết trong tay ông ta cũng hơn mười người.
"Tên nhóc, nói đi, cậu đến từ môn phái nào hả, tuy rằng cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội, nhưng nếu sư phụ cậu và tôi có quen biết, lão phu tôi sẽ ở giữa nói giúp cho cậu vài câu."
Hồ Xuân mở miệng, ngoài nói thì nghe rất êm tai, nhưng thực ra có tính toán hết cả, nếu lai lịch môn phái của Phương Minh không nhỏ, thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ sau khi giết để tránh bị tìm thấy manh mối, còn nếu lai lịch chẳng đáng gì, thì cứ giết quách cho xong..
"Sư phụ của tôi?" Phương Minh dường như mỉm cười nhìn Hồ Xuân.Từ cơ thể của Hồ Xuân, cậu cảm thấy một mùi hôi thối, mùi này không lạ với cậu, khi cậu theo Sư Phụ đến Nam Cương có biết đến, mùi trên người của hắn chính là của người tu luyện trùng độc.
"Sư phụ của tôi ông còn không xúng đáng được biết, nhưng mà tôi thật tò mò là ai sai ông tới đây, nhưng mà người ở Ma Đô mà tôi đắc tội chỉ có một, à, vậy ông chính là người của Lương gia."
Kỳ thực, lúc trước người sở cứu hỏa gặp rắc rối, Phương Minh trong lòng đã đoán được, cậu ở Ma Đô chỉ gây thù chuốc oán với Lương gia, dù sao thì Lương Hạo cũng là bị cậu vạch trần.
Phương Minh nghĩ rằng Lương gia trước đây chỉ sử dụng tiền hoặc quyền lực chính thức để tự giải quyết mọi việc, thật không ngờ Lương gia còn qua lại với người khu trùng này.
"Tên nhóc như cậu có chút thực lực nhưng lại dùng để hại người thường, lão phu ta nếu biết trước sẽ không ngồi yên dến tận bây giờ, hôm nay tôi đến để thay trời hành đạo."
Nghe Hồ Xuân nói vậy, Phương Minh đã chắc chắn mười phần đó chính là người của Lương gia.
"Hại người thường sao, câu này sợ là ông không đủ tư cách để nói."
Đối với khu trùng chi nhân Phương Minh cũng có biết, thuật khu trùng nói chung được chia thành hai loại, một là tự thân vi cổ, tự lấy thân mình làm vật dẫn để bồi dưỡng cổ trùng, mượn cổ trùng khống chế những con trùng khác, đây có thể nói là tu luyện chính đạo, cổ trùng và người hợp làm một thể, giống như tế ti Nam Cương phần lớn đều là tu luyện như vậy.
Nhưng còn một loại thuật khu trùng khác gọi là tà đạo, cũng là bồi dưỡng cổ trùng nhưng là dùng cơ thể của những người khác.
Đây là loại cổ trùng khác, đem cổ trùng này nhập vào cơ thể người khác, hút hết máu người, cuối cùng cổ trúng phá thể cũng là lúc người bị dùng làm vạt dẫn kia phải tử vọng.
Hơn nữa loại cổ trùng này không phải bồi dưỡng một lần là thành công, để tăng cường sức mạnh cổ trùng sẽ cần rất nhiều vật dẫn sinh mệnh, có thể khu trùng sư chính là giết người không ghê tay.
Khu trùng sư tà đạo này cho dù ở Nam Cương là bị cấm, nhưng trên đời có dương còn có âm, loại thuật tà đạo này bởi vì tu luyện rất nhanh, nên vốn dĩ cũng có kẻ âm thầm tu luyện.
"Tên nhóc con không biết trời cao đất rộng, dám chỉ trích lão phu như vậy, lần này tôi sẽ cậu tan xương nát thịt."
Hồ Xuân bị lời nói của Phương Minh làm cho tức giận, chỉ là một tên nhóc con, thay vì trước mặt ông ta đáng lẽ phải sợ hãi kính nể thì phương Minh lại tỏ thái độ kinh thường như vậy.
Hồ Xuân nâng tay áo trái lên, lập tức năm con ong độc màu đen bay ra, bay thẳng về phía Phương Minh.
"Khu trùng tiểu thuật mau tấn công."
Phương Minh nở nụ cười mỉa mai, tay phải bấm tay niệm thần chú, hai tay ngưng kiếm chỉ lăng không vẽ một cái phù chú.
"Chuyển!"
Âm thanh vang lên, năm con độc phong lập tức đứng im lại, sau đó quay đầu hướng về phía Hồ Xuân ma bay tới.
"Cậu là thầy phù chú sao?"
Hồ Xuân khuôn mặt ngạc nhiên, thầy phù chúc trong huyền học vô cùng đặc biệt, hàng ngàn năm trước có nghe nói đến, có một vài vị đại sư phù chú còn có thể dẫn động cửu thiên thần lôi, thật sự rất lợi hại.
"Cho dù cậu có là thầy phù chú thì đã sao, xã hội hiện đại mấy thứ phù chú sớm đã thất truyền rồi, phù chú nhất phải đã điều linh, hơn nữa cậu làm gì có khả năng thi triển phù chú, tôi lại phải sợ cậu hay sao?"
"Lão già, ông chỉ biết đánh võ mồm thôi sao? "
Hồ Xuân bị lời nói của Phương Minh làm cho tức điên, sau đó không chút do dự, cánh tay phải chém ra, ngay lập tức xuất hiện con di độc trùng giống y con côn trùng của Lương Hạo lần trước, bay lơ lửng trước mặt.
"Tên nhóc, cậu sẽ không để cậu chết dễ dàng như vậy, tôi muốn biến cậu thành vật dẫn thánh trùng của sau đó dần dần mà hút máu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận