Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 395: Bọn họ là người xấu

Chương 395: Bọn họ là người xấu
Phương Bảo Bảo.
Tên này là Diệp Tử Du cùng Trương Diễm chúng nữ đã đặt lúc trước, đương nhiên, đây chỉ là tên mụ mà thôi. Sau khi nghe được cái tên này, vẻ mặt của Phương Minh có chút cổ quái, bởi vì cái tên này nghe có vẻ giống với tên của một bé gái hơn.
Chẳng qua chỉ cần Tử Du các cô vui vẻ là được rồi, Phương Minh đương nhiên sẽ không vì vậy vấn đề mà tranh cãi với chúng nữ.
Nghe được nhân viên công tác nói Phương Bảo Bảo gây chuyện, Diệp Tử Du đương nhiên không thể ngồi yên, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, đoàn người nhanh chóng đi về phía ký túc xá của cô nhi viện.
Mấy phút đồng hồ sau, khi đoàn người Phương Minh đi tới bên dưới ký túc xá của bọn trẻ, Phương Minh vừa liếc mắt liền nhìn thấy Phương Bảo Bảo hai tay chống nạnh đứng ở nơi đó, mà ở phía sau Bảo Bảo còn có một cô bé đang núp.
Về phần trước mặt của Phương Bảo Bảo thì có một cặp vợ chồng đang đứng, trong tay người phụ nữ còn cầm kẹo, chỉ là Phương Bảo Bảo đến nhìn cũng không nhìn một cái, điều đó làm cho vẻ mặt của hai vợ chồng này có chút xấu hổ.
"Bảo Bảo."
Diệp Tử Du vừa thấy Phương Bảo Bảo, còn chưa đến gần đã hô lên, mà Phương Bảo Bảo thấy Diệp Tử Du, đôi mắt nhỏ sáng lên, chạy nhanh về phía Diệp Tử Du, chỉ là sau đó dường như cậu bé lại nghĩ tới điều gì, quay đầu kéo tay bé gái phía sau, lôi kéo cô bé cùng nhau chạy tới.
"Mẹ."
Phương Bảo Bảo chạy đến trước mặt Diệp Tử Du mới buông tay bé gái ra, giang hai cánh tay, nãi thanh nãi khí hô lên: "Mẹ, ôm một cái."
"Bảo Bảo, có nhớ mẹ hay không?"
Diệp Tử Du ngồi xổm xuống ôm Phương Bảo Bảo vào trong ngực, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo hỏi.
"Nhớ ạ."
Phương Bảo Bảo vùi đầu vào ngực Tử Du, giọng nói ồm ồm truyền ra, Phương Minh đang đứng bên cạnh nhìn thấy mà khóe miệng co quắp một cái, trong lòng không ngừng âm thầm thôi miên bản thân: “Cậu ta chỉ là một đứa bé, cậu ta chỉ là một đứa bé."
Chẳng qua, mặc dù vẫn tự thôi miên trong lòng nhưng động tác trên tay Phương Minh cũng không chậm, đưa tay túm lấy sau cổ của Phương Bảo Bảo, sau đó kéo cậu bé ra khỏi ngực Tử Du.
"Nhìn thấy cha mà không chào hỏi sao?"
Trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười giả nhân giả nghĩa, nhưng mà Phương Bảo Bảo chỉ nhìn cậu một cái, lập tức lại lần nữa vươn tay với Diệp Tử Du muốn được ôm một cái.
"Được rồi, đừng làm rộn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Phương Minh làm sao có thể lại để cho Phương Bảo Bảo thực hiện được ý đồ, cậu xoa xoa đầu của Phương Bảo Bảo, sau đó đưa mắt nhìn về phía bé gái, hỏi.
"Thưa cậu, là như vậy, Thiến Thiến là một đứa bé trong cô nhi viện, chẳng qua từ nửa tháng trước cô bé đã được ông Lưu cùng vợ nhận nuôi rồi, hôm nay là ngày ông Lưu cùng vợ đến đón Thiến Thiến về nhà, chẳng qua Phương Bảo Bảo lại không để hai người này dẫn bé gái đi, vẫn luôn ngăn cản."
Nhân viên công tác ở một bên nói rõ mọi chuyện, ánh mắt của Phương Minh lúc này mới rơi vào trên người hai vợ chồng kia, mà người đàn ông kia còn gật đầu cười cười với Phương Minh.
Chuyện có người nhận nuôi mấy đứa bé ở cô nhi viện là quá bình thường, đối với cô nhi viện đến nói, điều mà bọn họ hi vọng nhất chính là tất cả đứa bé trong cô nhi viện đều được người ta nhận nuôi, đều có được một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình.
Cho nên cô nhi viện rất hoan nghênh người tới nhận nuôi trẻ, chỉ cần phù hợp với điều kiện nhận nuôi đều sẽ đồng ý.
"Ông Lưu cùng vợ có điều kiện gia đình rất khá giả, sau khi Thiến Thiến được bọn họ nhận nuôi chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn lúc ở cô nhi viện nhiều."
Nghe được lời mà nhân viên công tác nói, Diệp Tử Du gật đầu, hướng phía Phương Bảo Bảo nói một câu: "Bảo Bảo, ba mẹ của Thiến Thiến muốn đưa Thiến Thiến về nhà là một chuyện tốt, chúng ta không thể ngăn cản."
"Không được."
Nhưng mà lúc này đây Phương Bảo Bảo lại cực kỳ kiên quyết, nãi thanh nãi khí trả lời, đồng thời bàn tay nhỏ mập mạp lần thứ hai nắm chặt bàn tay nhỏ của Thiến Thiến, một bộ dáng che chở bảo vệ.
"Bảo Bảo, ngoan..."
Diệp Tử Du cũng là có chút bất đắc dĩ, không biết tại sao đột nhiên Phương Bảo Bảo lại bướng bỉnh như vậy, buộc lòng phải áy náy cười cười với hai vợ chồng ông Lưu.
"Bảo Bảo đứa nhỏ này mấy ngày nay đều rất nghe lời đó, sao ngày hôm nay lại như vậy?"
Viện trưởng cũng hơi nghi hoặc một chút, trong khoảng thời gian khi Phương Bảo Bảo đi tới cô nhi viện, cậu bé không hề giống những đứa bé khác, không khóc không nháo, biểu hiện rất an tĩnh, hơn nữa bởi vì lớn lên mập mạp trắng trẻo, nên nhân viên công tác cùng các giáo viên trong cô nhi viện đều rất thích.
Cho nên, ngày hôm nay Phương Bảo Bảo hành động khác thường như vậy mới khiến bọn họ nghi ngờ, một giáo viên trong đó nửa đùa nửa thật nói: "Xem ra Phương Bảo Bảo của chúng ta trưởng thành rất sớm nha, sớm như thế đã biết nói chuyện bạn gái, đây hẳn là không muốn rời xa cô bạn gái nhỏ của mình rồi."
Theo các thầy cô giáo ở đây, sở dĩ Phương Bảo Bảo làm như vậy hẳn là vì thích cùng Thiến Thiến chơi đùa, cho nên không muốn phải rời xa Thiến Thiến.
"Bảo Bảo, để cha mẹ của Thiến Thiến đưa Thiến Thiến đi đi, nếu như con nhớ Thiến Thiến thì sau này mẹ sẽ đưa con đi thăm cô bé được không?"
Diệp Tử Du ở một bên khuyên bảo, chẳng qua lúc này Phương Minh lại cảm thấy tràn đầy hứng thú với ông Lưu kia, quay qua hỏi: "Phải xưng hô với ông Lưu đây như thế nào? Ông cũng là người Ma Đô sao?"
"Lưu Giá Tiên, đây là bà xã của tôi Liễu Mi, hai chúng tôi đều là người Ma Đô."
Lưu Giá Tiên gật đầu, viện trưởng ở một bên cũng theo chân giải thích: “Cậu Phương, chúng tôi có những yêu cầu nhất định đối với người nhận nuôi, đầu tiên nhất định phải có điều kiện kinh tế, thứ hai phải là người bản xứ, thứ ba là trong nhà tối đa chỉ có một đứa bé."
Không phải ai cũng có thể nhận con nuôi được, bắt buộc phải phù hợp với những điều kiện nhất định, đây cũng là vì muốn tìm được người có thể chịu trách nhiệm đối với những cô nhi này.
Phương Minh không nói gì nữa, chỉ là đưa mắt nhìn về phía Phương Bảo Bảo, nói một câu mà tất cả mọi người ở đây đều nghe không hiểu.
"Con đã nhìn ra?"
Phương Bảo Bảo rất nghiêm túc gật đầu, đưa tay chỉ Lưu Giá Tiên cùng vợ ông ta: “Cha, bọn họ là người xấu."
Nghe được câu trả lời của Phương Bảo Bảo, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt lần thứ hai chuyển hướng Lưu Giá Tiên: “Không biết ông Lưu đang công tác ở đâu?"
"Tôi làm việc ở một công ty có vốn đầu tư nước ngoài." Lưu Giá Tiên cũng không giấu giếm, bởi vì những thứ này khi ông ta làm thủ tục thu nuôi cũng đã nói cho cô nhi viện, hơn nữa cô nhi viện cũng đã nghiệm chứng rồi.
"Sao ông Lưu lại muốn nhận con nuôi?" Phương Minh tiếp tục cười cười hỏi.
"Ai, tôi và vợ của tôi hai người lấy nhau mười năm rồi, chẳng qua đến bây giờ còn không có con, cho nên muốn nhận nuôi một đứa bé, hơn nữa công việc hiện tại của vợ tôi cũng rất nhẹ nhàng, có đầy đủ thời gian ở nhà chăm sóc đứa bé."
"Đúng vậy, loại tình huống của ông Lưu này là phù hợp nhất với yêu cầu nhận nuôi của chúng tôi."
Viện trưởng mở miệng lần nữa, đa số vợ chồng nhận con nuôi đều vì gặp phải vấn đề trên phương diện sinh đẻ. Theo thời gian gần đây chính sách sinh đẻ hai con cũng không còn gắt gao nữa, nhưng có một số vợ chồng lại không muốn tự mình sinh, do đó cũng có thể nhận nuôi một đứa bé.
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ ý vị thâm trường, ánh mắt rơi vào trên người Liễu Mi đang đứng bên cạnh: “Bà Liễu đây cũng không tính là quá lớn tuổi, vì sao hai người không tự sinh một đứa bé?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, sắc mặt Liễu Mi trở nên tái nhợt, mà sắc mặt Lưu Giá Tiên thì trở nên âm trầm: “Cậu Phương, thân thể của vợ tôi có chút vấn đề, hơn nữa dường như cậu Phương cũng hỏi hơi nhiều rồi đấy."
Ở trong mắt đám người viện trưởng, Lưu Giá Tiên mất hứng cũng là quá bình thường, thân thể của vợ mình có vấn đề, đây vốn chính là việc riêng của bọn họ, sao có thể thích người ngoài bàn tán nói tới kia chứ.
"Cậu Phương, hai người có thể đưa Phương Bảo Bảo về rồi, thủ tục cũng đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta quay về hoàn thành đi."
Viện trưởng giảng hòa, chẳng qua Phương Minh lại khoát khoát tay, ra hiệu tạm thời không vội, sau đó cậu lại đưa mắt nhìn về phía Liễu Mi, tiếp tục nói: "Sở dĩ thân thể của bà Liễu đây có chuyện, hẳn cũng là do nạo thai quá nhiều đi."
Lời của Phương Minh vừa ra, sắc mặt Liễu Mi đột biến, mà những người khác ở đây cũng đều biến sắc, sắc mặt Lưu Giá Tiên càng thêm âm trầm hơn.
"Phương Minh?"
Diệp Tử Du cũng có chút ngoài ý muốn, cô biết bản lĩnh của Phương Minh, lần đầu tiên mấy người bạn thân của mình nhìn thấy Phương Minh không phải cũng đã bị kinh hãi ấy ư, nếu Phương Minh đã nói vợ ông ta phá thai nhiều lần thì nhất định đúng là đã phá thai nhiều lần.
Thế nhưng cho dù là như vậy, Phương Minh cũng không nên nói thẳng ra nha, có thể quá khứ của bà Liễu này quả thật có chút không chịu nổi, nhưng dù sao thì đây cũng là việc riêng của người ta, nói trắng ra trước mặt nhiều người như vậy không tốt lắm thì phải...
"Dựa vào tính cách của anh Phương Minh hẳn là không nên nói ra lời như vậy mới đúng, lẽ nào trong này có ẩn tình gì mà mình không biết?"
Diệp Tử Du bắt đầu suy đoán, cũng chính bởi vì suy đoán này nên cô lựa chọn trầm mặc nhìn diễn biến.
"Cậu cái người này có ý gì? Thân thể của bà xã tôi có chuyện thì liên quan gì tới cậu?"
Lưu Giá Tiên tức giận trừng mắt nhìn Phương Minh, Phương Minh lại không thèm để ý chút nào, vừa cười vừa trả lời: "Nếu như chỉ là vợ ông có chuyện thì đương nhiên không liên quan gì đến tôi, chỉ là các người vươn bàn tay tội ác tới những đứa bé này vậy thì có liên quan với tôi rồi."
Khi Liễu Mi nghe thấy lời của Phương Minh, ánh mắt hơi có chút né tránh, mà Lưu Giá Tiên thì lại bạo phát ngay lập tức.
"Cậu nói bậy cái gì vậy? Viện trưởng, người này rốt cuộc là muốn thế nào? Hai vợ chồng chúng tôi bởi vì không cách nào sinh dục định nhận nuôi một đứa bé, cái này có gì sai?"
Sắc mặt của viện trưởng cũng có chút khó coi, nhìn về phía Phương Minh đang muốn mở miệng nói điều gì, chẳng qua Phương Minh lại khoát khoát tay, ra hiệu viện trưởng đợi lát nữa lại nói.
"Nếu quả là thật tâm nhận nuôi đứa bé đương nhiên không sai, thế nhưng mục đích các người nhận nuôi đứa bé này là gì, tôi tin trong lòng các người đều biết, ông có biết vì sao vợ ông không thể mang thai không? Không chỉ là bởi vì bà ta phá thai nhiều, nguyên nhân chủ yếu bởi vì ông trời muốn trừng phạt hai người!”
Vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên lạnh lẽo: “Đây là đứa trẻ thứ mấy các người nhận nuôi rồi?"
"Cậu… Cậu nói bậy bạ gì đó, đây là đứa nhỏ đầu tiên chúng tôi nhận nuôi."
Giọng của Liễu Mi có chút lắp bắp, mà Lưu Giá Tiên thì lạnh lùng bình tĩnh hơn nhiều, trầm giọng nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì nữa, cùng lắm thì chúng tôi không thu dưỡng đứa nhỏ này là được."
"Ông Lưu đừng có vội, cậu Phương, cậu..."
Viện trưởng có chút nóng nảy, đối với bà ấy đến nói, bà ấy hy vọng mỗi một đứa bé trong cô nhi viện đều được người hảo tâm nhận nuôi, cho nên tự nhiên không muốn Lưu Giá Tiên cứ như vậy rời đi.
"Viện trưởng, bà có biết, thiếu chút nữa Thiến Thiến đã bị bà đưa vào tay hai tên ma quỷ, bà cảm thấy bà đã tìm được một gia đình cho Thiến Thiến, nhưng lại không biết chính tay bà đã đẩy cô bé vào địa ngục."
Lời của Phương Minh vừa ra, Lưu Giá Tiên không giữ vững được tĩnh táo nữa, lôi kéo tay của Liễu Mi: “Bà xã, chúng ta không cần nhiều lời với mấy người điên này nữa, chúng ta đi."
"Đi, các người đi được sao?"
Phương Minh trực tiếp lấy di động ra, gọi một cú điện thoại: “Cô Âu Dương, bên tôi có chút việc, hy vọng cô có thể qua đây một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận