Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 274: Người Âm trăm năm, người Dương mười năm

Chương 274: Người Âm trăm năm, người Dương mười năm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Trấn Sát Bộ, sau khi bước xong bước thứ 8, một cơn cuồng phong xuất hiện trong căn phòng, mà ngay khi cơn cuồng phong này xuất hiện, chuông gió giống như bị kích thích bởi cơn cuồng phong này mà vang lên không ngừng.
Cùng lúc đó, tốc độ xoay tròn của gương nhiều mặt kia tăng nhanh mấy chục lần, một lúc sau đã nhanh như tia chớp vậy, mà ở trong phòng ngủ kia, gương long phượng cũng bắt đầu hơi dịch chuyển, mặt gương vốn yên tĩnh như hồ nước lại bị cuồng phong khiến cho sóng lớn cuộn trào.
Sát khí trong căn phòng tiêu tán vô cùng nhanh chóng, không tới một phút đồng hồ thì cuồng phong dừng lại, cả phòng khôi phục bình tĩnh.
Đinh linh linh.
Từng chiếc chuông gió rớt xuống bể ra làm đôi, gương nhiều mặt, gương long phượng, rùa phong thuỷ. . .
Tám loại đạo cụ phong thủy, không một đạo cụ nào may mắn thoát khỏi.
Thế nhưng Phương Minh nhìn thấy cảnh này thì lại tươi cười, tám loại đạo cụ phong thủy này mặc dù đã bị hủy diệt rồi, thế nhưng bọn nó cũng đã hoàn thành sứ mạng của bọn nó, hóa giải được sát khí trong căn phòng.
"Có thể vào được."
Phương Minh gọi một tiếng, lúc này Trương Tố Phân cùng Xa Văn Tuấn mới dám đi tới, lúc đầu hai người rất thận trọng, thế nhưng rất nhanh sau đó trên mặt hai người lại lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi loại cảm giác lạnh lẽo như bị dao cắt đã biến mất.
"Cậu Phương, phong thủy này sát khí đã biến mất rồi sao?"
Xa Văn Tuấn có chút hồ đồ, bởi theo tầm mắt của bọn họ thì Phương Minh chỉ đi 8 bước trong phòng mà thôi, cái này cũng quá đơn giản đi.
Trong lòng Trương Tố Phân càng thêm hối hận, hơn 40 vạn đó, cứ đi 8 bước như vậy thôi là xong sao? Nếu vậy tám bước này không phải bước trên mặt đất, mà là bước trên một núi tiền đó!
"Phong thuỷ sát khí đã giải quyết, nhưng vấn đề của căn phòng này thì chưa được giải quyết."
Phương Minh nhìn về phía Xa Văn Tuấn, mà ông ta cũng hiểu ý của Phương Minh ngay, lúc trước Phương Minh cũng đã từng nói với ông ta, gian phòng kia ngoại trừ phong thuỷ sát khí thì còn có oán khí của vợ ông ta.
Nếu phong thuỷ sát khí đã được giải quyết, như vậy tiếp theo hẳn sẽ giải quyết vấn đề oán khí của vợ ông ta.
Phương Minh cầm người giấy lên, sau đó đặt người giấy vào giữa căn phòng, bắt đầu lấy lư hương, tiền giấy, thiền hương ra.
Sau khi cắm Thiền Hương vào lư hương, Phương Minh vái người giấy 8 cái, trong miệng thì thầm: "Có nữ Dương thị, sinh năm 1982…"
"Tự tử tại đây, oán khí khó tiêu, oán khí quá nặng không thể nhập cõi Âm luân hồi, hôm nay dựa vào người giấy làm dẫn, thu oán khí nhập cõi âm!"
Sau khi niệm xong, Phương Minh lại lạy ba cái, vừa lạy vừa hướng về phía người giấy, cách không vẽ một đồ án phù chú, người giấy bắt đầu động đậy, lắc lư vài cái, sau đó bắt đầu đi lại dưới đôi mắt khiếp sợ của Trương Tố Phân cùng Xa Văn Tuấn.
Người giấy đi xung quanh phòng, khi đi đến bên cạnh Trương Tố Phân thì khuôn mặt của Trương tố Phân đã trắng bệch ra, bị hù tới không dám nhúc nhích, mà Xa Văn Tuấn ở bên cạnh cũng giống vậy, chỉ là trong mắt của Xa Văn Tuấn ngoại trừ vẻ sợ hãi thì còn thêm vẻ áy náy.
Vài phút sau người giấy lại quay về chỗ cũ, sau khi đi một vòng thì màu sắc của người giấy cũng thay đổi, biến từ màu vàng thành màu đỏ!
Đây là bởi vì giấy người đã là hấp thu tất cả oán khí trong căn phòng.
"Người giấy hấp oán, oán đầy trở về."
Phương Minh lần thứ hai bấm tay niệm thần chú, nhưng mà lần này người giấy lại đứng yên tại chỗ không chút phản ứng, điều này khiến cậu nhíu mày, bởi vì dựa theo tình huống bình thường, sau khi người giấy hấp thụ hết oán khí sẽ tự động đốt cháy, cả người giấy và oán khí cùng nhau tiêu tán.
Thế nhưng bây giờ, người giấy không những không tự cháy, ngược lại còn đứng yên ở đó không nhúc nhích, thật đúng là một chuyện ngoài ý muốn.
"Người giấy hấp oán, oán đầy trở về!"
Phương Minh lại một lần nữa bấm tay niệm thần chú, nhưng mà người giấy này vẫn không phản ứng gì, vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
"Cậu Phương, đã có sự cố gì sao?" Xa Văn Tuấn thấy Phương Minh nhíu mày thì hỏi cậu một câu.
"Người giấy này xuất hiện một vài vấn đề."
Phương Minh không giấu giếm, người giấy xảy ra vấn đề thì cậu phải tìm nguồn cơn của vấn đề này ra, nếu không thể đưa người giấy này đi thì oán khí trong căn phòng cũng sẽ không tiêu tán.
"Xa Văn Tuấn, kế tiếp có việc cần ông làm rồi."
Phương Minh nhìn về phía Xa Văn Tuấn, mà Xa Văn Tuấn cũng chỉ hơi sửng sốt một chút sau đó liền vội vàng gật đầu, biểu thị mặc kệ là chuyện gì ông ta cũng đều sẽ làm hết.
"Ta sẽ thử triệu hoán hồn phách của vợ ông tới trên thân thể người giấy, mà ông lại chính là người thân cận nhất của bà ấy khi còn sống, cho nên muốn chiêu hồn thành công thì vẫn cần sự trợ giúp của ông."
Xa Văn Tuấn nghe thấy những lời này của Phương Minh thì trả lời ngay không chút do dự: "Cậu Phương, cậu cứ việc sai bảo."
"Cầm này ba cây hương này đi, một lát nữa tôi nói ông làm gì thì ông cứ làm như vậy."
Sau khi ra hiệu cho Xa Văn Tuấn đốt ba chỉ Thiền Hương, vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hai tay bấm tay niệm thần chú, đứng yên hơn một phút sau đó đột nhiên mở miệng thì thầm:
"Thiên địa có linh, Âm Dương hữu tình, hiện có người Dương Xa Văn Tuấn, hoài niệm vợ Âm Dương thị, xin Quỷ Sai nơi cõi âm thương tình mở một mặt lưới, đưa hồn phách của Dương thị về cõi dương."
Sau khi Phương Minh niệm xong thì nháy nháy mắt ra hiệu cho Xa Văn Tuấn, Xa Văn Tuấn vội vã cầm thiền hương lạy ba cái.
Có điều, vẫn không có phản ứng.
"Người Dương Xa Văn Tuấn, quỳ thỉnh cõi âm minh mở một mặt lưới!"
Giọng nói của Phương Minh cao thêm một chút, cùng lúc đó Xa Văn Tuấn cũng quỳ xuống.
"Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim(1), sở dĩ quỳ xuống chính là vì tưởng niệm tình cảm với người vợ đã mất, chỉ mong được nói một tiếng xin lỗi với bà ấy."
(1)Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim: đầu gối của người đàn ông là vàng
Trên mặt Xa Văn Tuấn tràn ngập vẻ áy náy, trong đầu của ông ta hiện lên quang thời gian nghèo khổ lúc trước, những ngày tháng hai vợ chồng cùng nhau phấn đấu, cho dù ông ta đi làm tới tận khuya mới về nhưng trong nhà lúc nào cũng có cơm canh nóng hổi chờ đợi.
Nghĩ tới mấy chục năm cực khổ nhưng vợ ông ta vẫn ở cạnh bên, không oán không rời, quan tâm chăm sóc cho ông ta… Trong lúc nhất thời hốc mắt của ông ta đỏ bừng lên.
Lại nghĩ tới hiện tại chúng bạn xa lánh, những người đã từng xưng huynh gọi đệ nay đều đã lặn mất tích…
Vẫn nói nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, còn nói là đàn ông thì sẽ không rơi lệ, nhưng đó chẳng qua là chưa gặp phải chuyện đau lòng mà thôi.
Nếu như có thể, Xa Văn Tuấn thật sự muốn gặp vợ mình, cho dù chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi thôi cũng đã là quá đủ rồi.
Rầm rầm rầm!
Xa Văn Tuấn đột nhiên dập mạnh đầu lên mặt đất, Phương Minh cũng không thể ngờ tới ông ta vậy mà có thể dập đầu.
Chỉ là Phương Minh cũng không ngăn cản ông ta, tiếp tục thì thầm: "Có ai lúc còn sống mà không gặp phải sai lầm, người Dương Xa Văn Tuấn, hổ thẹn với vợ con, hôm nay không cầu gì khác, chỉ cầu có thể được gặp Dương thị, mong rằng Âm sai cho phép, chấp nhận thỉnh cầu của người Dương, tiêu tan oán hận của người Âm."
Theo giọng nói của Phương Minh, lúc này đây, người giấy kia cuối cùng cũng có phản ứng, đầu tiên là lay động một chút, sau đó phình căng ra.
Thấy một màn này đôi mắt Phương Minh sáng ngời, bởi vì cậu biết điều này có nghĩa hồn phách của vợ Xa Văn Tuấn đã trở về từ cõi âm.
Nếu đã có người từng nhìn thấy đại thần nhảy múa hoặc hình ảnh gia tiên nhập vào người đệ tử xuất mã liền biết, tình huống lúc đó giống y hệt tình huống bây giờ đây.
Sau một phút người giấy mới ngừng rung động, mà lúc này trong mắt Trương Tố Phân, người giấy kia có vẻ âm tà hơn lúc trước, khiến bà ta chỉ nhìn thôi mà cũng thấy sợ hãi trong lòng.
"Người Âm Dương Tuệ Liên, hồn của bà đã nhập cõi âm, vì sao vẫn không nuông bỏ chấp niệm, lưu lại oán khí."
Phương Minh khẽ thở dài một tiếng, cậu biết quỷ hồn của Dương Tuệ Liên đã tới đây, cũng có thể nghe được lời cậu nói, mà Xa Văn Tuấn đang quỳ dưới đất cũng ngẩng đầu lên, phần trán vì không ngừng dập đầu mà đỏ ửng.
"Tuệ Liên?"
Xa Văn Tuấn nhìn người giấy, cũng không để ý vết thương trên trán, trên mặt tràn đầy kích động.
Nhưng mà người giấy cũng không trả lời Xa Văn Tuấn, chỉ là bái Phương Minh một bái, chân thành cảm ơn Phương Minh.
"Bà còn tâm nguyện gì chưa dứt?"
Phương Minh đột nhiên hiểu ra, này Dương Tuệ Liên không muốn mang sát khí đi chính là vì muốn hồn phách đi tới Dương Gian, như vậy xem ra hẳn là bà ấy còn có tâm nguyện chưa được hoàn thành.
Dương Tuệ Liên là nhập vào người giấy nhưng không thể nói chuyện, Phương Minh thấy thế đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước, sau đó đổ hết nước xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một vũng nước.
"Viết những lời bà muốn nói lên đây đi." Phương Minh nói một câu với người giấy.
Người giấy gật đầu, sau đó trực tiếp là nhảy vào vũng nước, sau khi thân thể người giấy ngấm vào nước thì màu đỏ cũng hiện lên bên trên.
"Đa tạ đại sư đã trợ giúp."
Dương Tuệ Liên cảm ơn cậu, Phương Minh gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Màu đỏ tiêu thất, một màu đỏ khác lại xuất hiện.
"Đại sư, tôi tới Dương Gian chính là vì vẫn còn lo lắng cho con gái của tôi."
Sau khi Dương Tuệ Liên viết ra hàng chữ này, Xa Văn Tuấn đang đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ áy náy, ông ta hiểu ý của bà xã.
"Tuệ Liên, con gái rời khỏi là lỗi của tôi, nhưng hiện tại tôi chưa thể đi tìm con gái về được. Bởi trên người tôi lúc này nợ nần chồng chất, tôi không muốn liên lụy con bé. Đợi sau khi tôi giải quyết chuyện nợ nần, tôi nhất định sẽ đi tìm con gái của chúng ta, tuyệt đối sẽ không để con gái của chúng ta phải chịu bất cứ tổn thương gì."
Xa Văn Tuấn không phải không yêu con gái của mình, sở dĩ trước đây ông ta không ngăn cản con gái rời đi, chính là vì ông ta không muốn liên lụy tới con gái mình.
Bởi nếu đám người kia không thể thu tiền của ông ta, chắc chắn sẽ tới quấy rầy con gái của ông ta.
"Tuệ Liên, bà cứ yên tâm, cho dù tôi có bị đói chết cũng sẽ không khiến con gái chịu khổ, tôi có thể dùng tính mạng của mình để thề với bà.” Xa Văn Tuấn nhấc tay phát thệ.
Trên mặt nước, lại hiện lên một dòng chữ máu: Hi vọng ông có thể làm được.
Trên mặt Xa Văn Tuấn lộ ra vẻ xấu hổ, ông ta biết những hành động của ông ta đã khiến bà xã đau lòng tuyệt vọng, vì vậy mới nói ra những lời này.
"Dương Tuệ Liên, bà chỉ có một tâm nguyện này thôi sao?"
Phương Minh nói với người giấy, nếu như chỉ có một tâm nguyện như vậy, dựa vào lời bảo đảm của Xa Văn Tuấn bà ấy đã có thể yên tâm trở về cõi âm rồi.
Người giấy trầm mặc, trên mặt nước không còn hiện lên chữ viết nữa, một lúc sau, người giấy nhảy ra khỏi vũng nước, lạy Phương Minh một lạy sau đó quay đầu về lại chỗ cũ.
Phương Minh nhìn người giấy, vốn cậu còn cho rằng hồn phách của Dương Tuệ Liên phải quay về, thế nhưng cậu lại không ngờ người giấy không tự cháy như cậu tưởng, ngược lại bắt đầu tiêu tán từng chút một.
"Đây là…?"
Tròng mắt của Phương Minh trừng lớn, nhìn thấy người giấy tiêu tán từng chút từng chút trong không khí, trên mặt cậu hiện vẻ khiếp sợ vô cùng.
Không được nửa phút, người giấy triệt để tiêu tán, nhưng mà vẻ kích động trên mặt Phương Minh vẫn không tiêu thất, một hồi lâu sau, cậu mới khe khẽ thở dài nhìn về phía Xa Văn Tuấn, thế nhưng lại không nói gì.
Xa Văn Tuấn vẫn còn đắm chìm trong hổ thẹn, cho nên ông ta không chú ý tới ánh mắt phức tạp của Phương Minh, cho dù ông ta có nhìn thấy cũng sẽ không thể nào hiểu Dương Tuệ Liên lựa chọn tiêu tán có ý nghĩa như thế nào đối với ông ta.
Bởi vì hành vi của ông ta đã khiến vận thế của ông ta thay đổi, từ nay về sau vận khí của ông ta sẽ không thể nào như trước được nữa. Nói trắng ra chính là nửa đời sau gần như ông ta phải sống trong nghèo hèn cơ cực.
Thế nhưng phương thức rời đi của Trương Tuệ Liên, không chỉ mang oán khí đi, lại còn lựa chọn tình nguyện chịu phạt ở Âm Phủ trăm năm để đổi lại mười năm khí vận cho Xa Văn Tuấn.
Người Âm trăm năm, người Dương mười năm, chịu phạt trăm năm ở Âm Phủ để đổi lấy mười năm tài lộc cho Xa Văn Tuấn.
Phương Minh không hiểu Dương Tuệ Liên làm vậy là vì con gái hay vì trong lòng bà ấy vẫn còn yêu Xa Văn Tuấn, thế nhưng cho dù là vì sao, thì Dương Tuệ Liên cũng đã hoàn thành tốt vai trò một người mẹ hiền, một người vợ đảm.
Thậm chí, bà ấy còn làm được nhiều hơn cả những gì một người vợ nên làm.
Giờ phút này ngay cả chính Phương Minh cũng cảm thấy, vận thế của Xa Văn Tuấn bắt buộc phải suy bại, đã không biết quý trọng người vợ hiền dịu của mình làm sao còn có mặt mũi hưởng thụ sung sướng trên sự cực khổ của bà ấy kia chứ? Như vậy chẳng phải ông trời không có mắt hay sao?
Chỉ hi vọng Xa Văn Tuấn đừng phụ lòng Dương Tuệ Liên, dùng thời gian mười năm này cố gắng nỗ lực kiếm tiền chăm sóc con gái hai người thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận