Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 769: Tĩnh dạ tư biệt danh “mẫn nông” tự “giang tuyết”

Chương 769: Tĩnh dạ tư biệt danh “mẫn nông” tự “giang tuyết”
Sau khi xuống xe ở nghĩa trang, vẻ mặt Lâm Chân tràn đầy nghi ngờ, không rõ vì sao người thanh niên trẻ tuổi không khác gì mình trước mắt này lại muốn dẫn mình đến nơi đây.
Dọc theo con đường này, tuy rằng Lâm Chân không chủ động mở miệng nói chuyện, nhưng cậu một mực yên lặng quan sát đối phương, kết quả sau cùng lại phát hiện đối phương còn bình tĩnh nhẫn nại hơn cả bản thân mình, một đôi mắt kia yên tĩnh như nước hồ mùa thu, căn bản không thể nhìn ra bất kỳ tin tức hữu dụng nàotừ trên nét mặt đối phương.
"Tôi tên Phương Minh."
Giữa lúc Lâm Chân nghi ngờ, đột nhiên nghe được lời nói của đối phương, cậu theo bản năng liền trả lời: "Tôi là Lâm Chân."
"Tôi biết."
Nghe được đối phương trả lời, Lâm Chân cũng cười khổ một cái, đối phương có thể cứu bản thân mình ra khỏi bệnh viện tâm thần, vậy khẳng định là biếttên mình, chính mình trả lời câu kia thật sự là quá vô ích.
Phương Minh nhìn Lâm Chân, có mấy lời cậu thật sự là không cách nào nói ra khỏi miệng, tỷ như những chuyện Lê Vũ Song gặp phải, nhưng mà có một số việc cậu lại phải đi làm, dù cho trong lòng Lê Vũ Song, cũng không muốn khiến Lâm Chân biết những chuyện này.
"Lâm Chân, nghe nói cậu có một thanh mai trúc mã."
Vừa ở phía trước dẫn đường, Phương Minh vừa mở miệng hỏi, đồng thời ánh mắt của cậu cũng nhìn chằm chằm Lâm Chân, chú ý đến từng biến hóa biểu tình trên mặt Lâm Chân.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy bốn chữ thanh mai trúc mã, vẻ mặt Lâm Chân liền thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc mang theo một chút tình cảm ấm áp, nhưng mà theo đó lại trở nên phẫn nộ, đến cuối cùng càng là lạnh lùng đáp: "Tôi không có thanh mai trúc mãgì cả."
Trong lòng Lâm Chân, cậu không thể tiếp nhận chuyện Lê Vũ Song phản bội, bởi vì cậu cũng không biết chân tướng, nhưng cậu vẫn thấy Phan Tùng dẫn theo Lê Vũ Song xuất hiện ở trước mặt của cậu, đối với cậu mà nói đây là phản bộilớn nhất.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Lâm Chân, không nói gì nữa, mà là tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng ngừng lại trước một cái mộ bia.
Ánh mắt Lâm Chân đã rơi vào trên bia mộ, đột nhiên lảo đảo một chút, hai mắt nhìn chòng chọc vàochữ trên bia mộ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Không, điều này sao có thể, tôi không tin, tôi không tin."
Nhìn cái tên quen thuộc trên bia mộ kia, Lâm Chân không thể nào chấp nhận được sự thật này, giờ khắc này trong mắt của cậu đã không có hận ý cùng phẫn nộ, có chỉ thất kinh cùng không thể nào chấp nhận được.
Bất kể như thế nào, đây cũng là người con gái cậu yêu nhiều năm,cô ấy... Sao cô ấy lại có thể chết như vậy?
"Tôi không tin, nhất định là cậu lừa gạt tôi, nhất định là Vũ Song chưa chết, cô ấy chưa chết."
Nhìn dáng dấp Lâm Chân có chút điên cuồng, trong lòng Phương Minh ngược lại là có chút vui mừng, cảm giác được vui mừngthay Lê Vũ Song, chí ít không uổng công Lê Vũ Song vì Lâm Chân mà hi sinh nhiều tới như vậy.
"Lâm Chân, nơi này có phong thư là Lê Vũ Song để cho tôi nhờ tôi chuyển giao cho cậu."
Trên tay Phương Minh xuất hiện một phong thơ, phong thư này thực sự là do Lê Vũ Song viết, hơn nữa là Lê Vũ Song lưu lại trước khi cô ấy tử vong, trên thực tế trong lòng Lê Vũ Song đã chuẩn bị kỹ càng, cô ấy đã sớm chờ, đợi ngày Lâm Chân xuất viện, cô ấy sẽ kéo Phan Tùng chết theo cô ấy.
Lâm Chân si ngốc tiếp nhận phong thư, vẻn vẹn chỉ vừa mở ra liếc mắt nhìn, nước mắt liền không nhịn được chảy xuống, đến sau này càng là phát cuồng ômmộ bia Lê Vũ Song gầm lên.
Đây là một loại phát tiết, mà Phương Minh thì lại đứng ở một bên cũng không quấy nhiều,cậu không có xemnội dung trong thư, nhưng cũng biết có lẽLê Vũ Song sẽ không nói cho Lâm Chân một số chân tướng, bởi vì cô ấy muốn để lại cho Lâm Chân một ấn tượng tốt nhất.
Nửa giờ trôi qua,cảm xúc của Lâm Chân mới khôi phục lại, bình tĩnh hơn, mà lá thư này cũng đã sớm bị nước mắt của cậu làm ướt nhẹp, nhưng cho dù là như vậy cậu vẫn thận trọng gấp gọn lá thư này lại, sau đó vẻ mặt trân trọng để vào trong ngực của mình.
"Lâm Chân, tuy rằng Lê Vũ Song đã đi, nhưng tôi nghĩ khẳng định cô ấy hy vọng cuộc sống sau này của anh có thể trôi qua thật tốt, dẫn theo hy vọng của cô ấy cùng nhau sống sót."
Phương Minh không phải cái loại người biết an ủi người, cậu chỉ thuật lại lời của Lê Vũ Song cho Lâm Chân...
Về phần Lê Vũ Song, ở ngày hôm qua đã đi đến cõi âm.
...
Thời gian trở lại một ngày trước, khi Phương Minh rời khỏi biệt thự nhà họ Phan, Lê Vũ Song cũng bị cậu đưa đi, mà bởi vì giết chết Phan Tùng, oán khí của Lê Vũ Song cũng được hóa giải hơn phân nửa.
Chỉ là rốt cục Lê Vũ Song đã hóa thành ác quỷ, hơn nữa bởi vì làoán khí tam thế, Phương Minh cũng không lựa chọn hóa giải oán khí của Lê Vũ Song, mà là đưa Lê Vũ Song về cõi âm.
Quỷ hồn của Lê Vũ Song về tới cõi âm, dĩ nhiên oán khí cũng sẽ tiêu tán, chẳng qua trong lòng Phương Minh vẫn có một điểm hiếu kỳ, cậu muốn từ Lâm Chân này đạt được đến đáp án.
"Lâm Chân, có phải giữa cậu và Lê Vũ Song đã từng gặp phải chuyện đặc thù gì đó?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, Lâm Chân sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại, cậu cùng với Lê Vũ Song lâu như vậy, nhưng muốn nói tới những chuyện đặc biệt, dường như chỉ có một thứ.
"Năm năm trước khi tôi và Vũ Song mới tốt nghiệp trung học, hai người chúng tôi đã đến Nam Cương du ngoạnmột chuyến, lúc đó có thể là bởi vì thủy thổ không quen, khi tôi vừa đến Nam Cương liền bị bệnh, hơn nữa bệnh vô cùng nghiêm trọng, cho tới sau này Vũ Song tìm tới một lão bà bà người bản xứ, lão bà bà cho tôi một số dược thảo hồi phục cơ thể, sau đó cơ thể của tôi mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp."
Lâm Chân nhớ lại năm năm trước bản thân đã có một hành trình tới Nam Cương kia, sau đó cậu mới biết được phải khó khăn lắm mới có thể mời bà bà kia, ở tại một địa phươngvô cùng vắng vẻ, là Vũ Song đi hơn mười dặm đường núi tự mình mời tới.
Cậu đã hỏi qua Vũ Songphải nói thế nào mới mời được lão bà bà kia tới đây, nhưng Vũ Song lại chỉ quay qua tươi cười với cậu, nói thẳng đây là một bí mật, còn nói sau này nếu như tôi dám bắt nạt cô ấy, vậy thì người gặp không may ngược lại là tôi...
Nghe được Lâm Chân giải thích, trong nháy mắt Phương Minh đã hiểu rõ tất cả, hiểu vì sao Lê Vũ Song sẽ có oán khítam thế.
Cổ tình nhân!
Vị lão bà kia bà hẳn làcổ sư Nam Cương, mà Lê Vũ Song đã bị gieo cổ tình nhân, cổ tình nhân cũng không cần gieo có cả hai người, chỉ cần gieo vào cơ thể một người trong đó là đủ, nếu người bị gieo cổ tình nhân này mà phản bội tình lữ, vậy thì sẽ gặp phải phản phệ.
Mặt khác cổ tình nhân là một loạicổ rất đặc thù, nó cũng không phải một loại cổ trùng, đúng hơn phải nói là một loại khế ước thuộc về về linh hồn, lấy linh hồn của bản thân mình làm khế hẹn, loại khế ước này có thể khiến hồn phách của một người trở nên mạnh mẽ, cho nên sau khi Lê Vũ Song chết, quỷ hồn của cô ấy ở dưới tác dụng của cổ tình nhân, mới có thể có được oán khítam thế.
Mười lăm phút về sau, Phương Minh dâng một nén nhang cho Lê Vũ Song sau đó rời khỏi, về phần Lâm Chân... Lúc bóng đêm triệt để đen xuống cậu mới đi ra khỏi nghĩa trang, mà Lâm Chân cũng không biết, ở trong đêm đen đó, có một bóng người xinh đẹp dường như đang nhìn cậu đi, mãi cho đến thân ảnh của cậu hoàn toàn biến mất.
...
Nhà họ Diệp!
"Alice của chúng ta lợi hại như vậy ấy ư?Nhỏ như vậy đã có thể ngâm thơ, thực sự là lợi hại."
Phương Minh ngồi xuống trên sô pha, trong tay Alice cầm một quyển thơ cổ bách thủ, nằm sấp trên bắp đùi Phương Minh, mà Phương Bảo Bảo thì lại ở một bên loay hoay chơi đùa mấy món đồ chơi của cậu bé, chỉ là ánh mắt kia thỉnh thoảng liếc về phía Phương Minh cùng Alice bên này.
"Vâng, bà nội mới vừa dạy con đọc thơ."
Alice ngọt ngào đáp, bà nội trong miệng cô bé dĩ nhiên chính là mẹ Diệp Tử Du, Lương Quỳnh.
Đối với Alice gọi mình là anh, lại gọi Lương Quỳnh là bà, đối với loại xưng hô hỗn loạn bối phận này Phương Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.
"Vậy anh trai sẽ khảo em thử, bài thơ này thế đọc như thế nào?"
Phương Minh mở thư tịch, lật đến tờ thứ nhất, đưa tay chỉ bài “Tĩnh dạ tư” của Lý Bạch, dưới cái nhìn của cậu, nếu dì Lương dạy Alice đọc thơ, nhất định là sẽ dạy cô bé đọc từ bài đầu tiên, đến lúc đó chờ Alice ngâm xong, cậu liền khen khen Alice, bọn nhóc ấy mà, cần chính là biểu dương.
Nhưng mà sau khi Alice cất giọng non nớt niệm tụng, lại khiến cho khóe miệng Phương Minh không nhịn được co quắp, mạnh mẽ nín cười.
"Mẫn nông, Lý hạ, gặt lúa ngay giữa trưa, hạ thấp... Lúa hạ thổ, gạo trước khi thành cơm, xử lý đều khổ cực."
Alice vừa ngâm tụng vừa dùng ngón tay chỉ vào chữ trong sách vở, một bộ dạng nghiêm chỉnh vô cùng, sau khi đọc xong còn ngẩng đầu dùng một loại biểu tình kiêu ngạo nhìn về phía Phương Minh, dường như đang đợi anh khích lệ.
"Không... Không tệ, Alice chúng ta thật thông minh."
Một lúc sau, Phương Minh vươn tay, sờ sờ tóc Alice, cậu còn có thể nói cái gì, nên phối hợp Alice diễn xuất anh đây có thể làm như không thấy?
Ở một bên chơi đùa đồ chơi thấy vậy, Phương Bảo Bảo lại không mặc kệ, cất bước chân nhỏ chạy tới, dùng một loại khinh bỉ đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, đồng thời cất giọng non nớt nói: "Đây không phải mẫn nông."
"Không sai, chính là mẫn nông, là gặt lúa ngay giữa trưa."
Alice cũng không mặc kệ, hai tay chống eo nhỏ, chu miệng, "Anh đều nói là đọcnhư thế."
Thấy Phương Bảo Bảo dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, Phương Minh khó có được hơi đỏ mặt, chẳng qua lập tức trong lòng liền tức giận, tiểu tử thối cũng còn biết hủy danh dự của anh đây, mà không biết nhường nhịn Alice sao?Không biết có một loại đồ vật gọi là lời nói dối có thiện ý sao?
"Khụ khụ, Bảo Bảo con không nên nói lung tung, đây là mẫn nông."
"Đây không phải mẫn nông, cha là một tên lường gạt, bà nội đã nói không thể gạt người, bài thơ này con đã học qua..."
Phương Bảo Bảo đoạt lấy sách vở trên tay Phương Minh, ngón tay chỉ vào dòng thứ nhất trong bài tĩnh dạ tư, bắt đầu nhận nhận chân chân thì thầm: "Giang tuyết, Liễu Tông nguyên. Thiên Sơn chim bay tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt..."
"Cậu đọc sai rồi, đây là mẫn nông, đây là mẫn nông, ngày hôm qua bà nội dạy tôi, bà nội còn khen tôi đọc thật tốt."
"Là giang tuyết, hừ, ngày hôm trước tôi đi nhà trẻ đã niệm bài thơ này, lão sư còn phần thưởng cho tôi một hoa bé ngoan lớn."
Nhìn Phương Bảo Bảo cùng Alice tranh luận không nhượng bộ chút nào, Phương Minh xoa xoa mi tâm, cậu rất muốn hỏi một câu dì Lương cùng mấy thầy giáo ở nhà trẻ của Bảo Bảo, các người là rất nghiêm túc sao?
...
Ngay khi Phương Minh nhìn hai đứa bé cãi vã, điện thoại di động của cậu vang lên, liếc nhìn dãy số hiện trên màn hình về sau, tiếp nghe.
"Có chuyện như vậy? Đi, hiện tại cô phái người tới đón tôi đi, ừm, ngày hôm nay có thể xuất phát."
Phương Minh cúp điện thoại, Alice cùng Phương Bảo Bảo ngừng tranh cãilại, hai thằng nhóc đều trơ mắt nhìn Phương Minh, chờ đợi Phương Minh quyết đoán.
"Cái kia, kỳ thực bài thơ này tên 《 tĩnh dạ tư 》..."
Cuối cùng Phương Minh quyết định vẫn phải thành thực giáo dục đứa bé, chỉ là lời của cậu mới vừa nói ra, Alice cùng Phương Bảo Bảo không mặc kệ, đồng thời ngắt lời cậu.
"Anh, đây không phải tĩnh dạ tư, tĩnh dạ tư là bài này mới đúng."
Alice cầm sách vở lên lật lật thêm vài trang, cuối cùng chỉ vào một bài 《 phong kiều dạ bạc 》 nói rất nghiêm túc.
"Ừm, bài này mới là tĩnh dạ tư." Phương Bảo Bảo ở một bên cũng công nhận gật đầu.
...
Mình còn có thể nói cái gì?
Phương Minh có chút tuyệt vọng, điều may mắn nhất là không bao lâu, một chiếc xe con liền đứng tại dưới lầu nhà họ Diệp, cuối cùng cũng đã giải cứu cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận