Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 717: Gặp lại Lưu Nguyệt

Chương 717: Gặp lại Lưu Nguyệt
Nhà cũ của nhà họ Kiều, là một gian tứ hợp viện ở thủ đô, với tư cách là một gia tộc có lịch sử trăm năm ở thủ đô, nhà cũ tứ hợp viện của nhà họ Kiều kia cực kỳ rộng rãi, ngoại trừ tiền viện cùng hậu viện, ở trung gian còn có hành lang gấp khúc cùng hoa viên, có thể nói là đại trạch của nhà giàu có chân chính.
"Phương Minh, cậu chắc chắn chúng ta không cần gọi thêm vài người cùng tới sao? Tại sao tôi cảm thấy có chút hãi sợ, dù sao thì đây cũng là đại bản doanh của nhà họ Kiều, nếu như bà nội của Kiều Mậu kia muốn làm chuyện gì bất lợi với chúng ta thì sao?"
Đứng ở cửa đại viện nhà họ Kiều, Trần Trạch có chút do dự, mà Đường Diễm ở một bên lại không ngoài dự đoán trừng mắt liếc Trần Trạch một cái, nói: "Chúng ta nhiều người như vậy anh còn sợ cái gì, chẳng lẽ nhà họ Kiều là đầm rồng hang hổ gì hay sao? Hơn nữa, không phải còn có Phương Minh ở đây à?"
Đối với bản lĩnh của Phương Minh Đường Diễm thế nhưng cũng biết một chút, cho dù là khi còn ở Sùng Dương hay ở bên trong Thính Phong Nhai, người bình thường căn bản không phải đối thủ của Phương Minh.
"Cũng đúng."
Trần Trạch cũng nhất thời hoảng hốt, chẳng qua rất nhanh liền phản ứng lại, vẻ kinh hoảng trên mặt biến mất, đi theo đoàn người Phương Minh vào đại trạch.
Đại viện của nhà họ Kiều tuy rằng rất lớn, nhưng người ở trong cũng không phải rất nhiều, chí ít khi Kiều Mậu dẫn theo đám người Phương Minh đi vào tiền viện, vẫn không nhìn thấy một người.
"Ba mẹ tôi không ở tại nhà cũ, chỉ có mỗi cuối tuần mới sẽ trở về nhà cũ ăn cơm, hơn nữa nhà họ Kiều chúng tôi năm đời vẫn luôn đơn truyền, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu thân thích, ngày bình thường trong nhà cũ này ngoại trừ bà nội tôi ra, cũng chỉ có dì Lưu phụ trách chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của bà nội tôi cùng hai dì Bảo Khiết phụ trách quét tước vệ sinh."
Kiều Mậu ở một bên mở miệng giải thích, có một nhà cũ là tứ hợp viện lớn như vậy, nhưng không nghe thấy tiếng người, thực sự sẽ cho người cảm thấy có chút hoảng hốt, nhất là trước đó Kiều Mậu còn giảng thuật hành động quỷ dị của bà nội anh ta.
"Cậu Mậu trở lại rồi à, tại sao không gọi điện thoại báo trước một chút, tôi nói phòng bếp chuẩn bị thức ăn mà cậu Mậu thích."
Ngay khi Kiều Mậu dẫn theo đám người Phương Minh đi về phía hậu viện, ở vị trí cửa hậu viện có một bà lão đi ra, khi thấy đoàn người Phương Minh, bà lão sửng sốt một chút, lập tức nói: "Mợ chủ cũng tới? Những người này hẳn đều là bạn bè của cậu Mậu cùng mợ chủ đi."
"Dì Lưu, những người này đều là bạn của cháu, cháu là tới tìm bà nội, hiện tại bà nội có ở hậu viện không ạ?" Kiều Mậu gật đầu, lập tức trực tiếp nói ra mục đích lần này.
"Cậu Mậu, cậu hoàn toàn không hiểu bà cụ sao? Mỗi ngày vào lúc này bà cụ đều tại hậu viện niệm kinh, mà đây cũng chính là thời gian bà cụ niệm kinh."
"Được rồi, tôi đây đi tìm bà nội."
"Ôi, cậu Mậu, khi bà cụ niệm kinh không muốn bị người ngoài quấy rầy, tôi thấy hay là cậu Mậu dẫn theo mợ chủ còn có những người bạn này đi tới tiền viện ngồi một hồi, đợi khi bà cụ niệm xong, tôi lại nói cho bà cụ."
Dì Lưu chắn trước người Kiều Mậu, ngăn cản Kiều Mậu đi về phía hậu viện, chẳng qua trong khi bà ấy ngăn cản Kiều Mậu, Phương Minh vẫn đứng ở phía sau đột nhiên có động tác.
Bóng dáng Phương Minh biến mất ở tại chỗ, mà đám người Kiều Mậu lập tức thấy được một bóng người nhanh như thiểm điện xông vào hậu viện, dì Lưu kinh hô một tiếng xoay người muốn ngăn trở, nhưng căn bản không kịp.
"Hậu viện nhất định là đã xảy ra chuyện gì, bằng không anh Phương Minh cũng sẽ không xông vào như thế."
Diệp Tử Du là người hiểu rõ Phương Minh nhất, không gặp phải tình huống vô cùng khẩn cấp, hẳn anh Phương Minh sẽ không làm ra chuyện xung động cùng không lễ phép như vậy ở trong nhà người khác.
"Chúng ta cũng đi vào."
Nghe được lời giải thích của Diệp Tử Du, sắc mặt Kiều Mậu cũng biến hóa một chút, trực tiếp vượt qua dì Lưu, bước nhanh vào cửa hậu viện, những người khác đương nhiên cũng vọt vào theo.
Đợi khi đám người Kiều Mậu tiến vào hậu viện, liền phát hiện Phương Minh đứng ở trước cửa phòng chính hậu viện, đưa lưng về phía bọn họ, vẫn không nhúc nhích.
"Phương Minh, đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Sở Sở nhìn bóng lưng của Phương Minh, nghi ngờ hỏi.
"Chính mấy người tự đi đến xem đi."
Giọng nói trầm thấp của Phương Minh truyền đến, đám người Lăng Sở Sở mang theo hiếu kỳ cũng đi về phía phòng chính, sau khi các cô ấy bước vào cửa, nhìn rõ ràng tình huống bên trong phòng chính, Trương Thư Thần là người đầu tiên kêu lên sợ hãi.
Sắc mặt Diệp Tử Du chúng nữ cũng trở nên tái nhợt, môi đều đang run run, mà Trần Trạch cùng Lăng Duy hai người đàn ông này tuy rằng biểu hiện tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, duy chỉ có trên mặt Kiều Mậu lộ ra vẻ phẫn nộ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào phía trước.
Tại ngay ở phía trước anh ta, có một người già cả ngồi trên ghế, khuôn mặt an tường, nếu như không nhìn đầu của người già này, sẽ tưởng rằng đây chính là một người già đang ngủ say bình thường.
Ở trên đầu người già, da đầu kia đã bị xốc lên, ở chính giữa đầu lâu lại cắm một cây hắc kiếm, điều quỷ dị là, không hề có chút máu nào xuất hiện trên đầu, nhưng da đầu đỏ tươi này cũng đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy.
Trạng thái tử vong thảm liệt cùng khuôn mặt an tường, hai loại tình cảnh cực đoan này lại dung hợp cùng nhau, cái loại cảm giác quỷ dị này ngay cả Phương Minh cũng hơi nhíu mày.
Trên thực tế, sở dĩ lúc trước cậu sẽ lập tức xông tới, cũng là vì cảm nhận được trong hậu viện có mùi máu tươi, nhưng cậu không nghĩ tới, bà nội Kiều Mậu dĩ nhiên đã chết rồi, hơn nữa còn là kiểu chết như thế này.
"Kiều... Kiều Mậu, đây là bà nội cậu?" Lúc Lăng Sở Sở nói chuyện, cảm giác hàm răng của bản thân mình đều đang run rẩy.
"Bà cụ!"
Dì Lưu chạy theo sau tới thấy cảnh tượng trước mắt, kinh hô một tiếng, sau đó cả người đột nhiên xụi lơ trên mặt đất, bất tỉnh.
"Mọi người ở đây trước, một lát nữa tôi sẽ trở lại."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn dì Lưu té xuống đất, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía một phương hướng ngoại viện, mà theo sau chính là thân ảnh lại một lần nữa biến mất tại chỗ.
...
Phanh!
Vị trí hoa viên của tứ hợp viện, Phương Minh đánh một quyền đánh về phía mặt sau một cây đại thụ, mà theo quả đấm này của cậu hạ xuống, ở phía sau đại thụ kia có một bóng đen chợt lóe lên.
"Là anh?"
Một đấm làm cho đối phương hiện thân, Phương Minh cũng không lại ra tay, mà là cau mày nhìn về phía bóng người này.
"Nha, tôi nói cậu người này thật xấu vô cùng, tốt xấu gì chúng ta coi như quen biết đã lâu, thế mà cậu lại nặng tay như vậy, thiếu chút nữa hại người ta thụ thương, thực sự là bạc tình bạc nghĩa, đàn ông, quả nhiên đều là móng heo lớn."
Thanh âm dịu dàng đáng yêu từ trong miệng bóng đen kia truyền ra, nhưng mà khóe miệng Phương Minh lại co quắp một cái, kiềm chế kích động muốn đè người kia xuống đánh một trận, trầm giọng hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này? Là anh giết người già nhà họ Kiều?"
"Cậu cái người không có lương tâm này, hà tất biết rõ còn cố hỏi, nếu như tôi giết người già nhà họ Kiều, đoán chừng hiện tại cậu sẽ không nói chuyện với tôi, mà là xông lên giết chết tôi rồi."
"Anh có thể thử tiếp tục dùng loại giọng điệu này để nói chuyện."
"Tốt rồi tốt rồi, không đùa cậu nữa, cậu cái người này thật là không có tình thú."
Phương Minh cảm giác tự mình gần như không thể khống chế được hai tay của mình, một người đàn ông lại đi nói chuyện tình thú với mình, là muốn thấy được vẻ mỹ lệ khi cúc hoa bạo mãn sơn sao?
"Nếu như tôi nói, tôi xuất hiện ở nơi này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cậu có tin không?"
Lưu Nguyệt nhìn Phương Minh, hơn hất mặt, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mái tóc bằng phẳng của mình, có vẻ tuấn dật mười phần.
Có một loại đàn ông, khi làm dấu tay điệu đà hay cố ý vuốt tóc như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy rất đm, mà còn có một loại đàn ông khác, lại mang tới một loại cảm giác quyến rũ đến yêu diễm.
Lưu Nguyệt, chính là một loại đàn ông như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận