Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 353: Quả nhiên là lũ Nhật Bản giở trò quỷ

Chương 353: Quả nhiên là lũ Nhật Bản giở trò quỷ
Nguồn gốc của vấn đề rốt cuộc nằm ở nơi nào?
Tề Quốc Tá nhíu mày, Phương Minh trầm ngâm, mà Tiền Gia Lý thì dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía Phương Minh. Phương Minh nhìn thấy ánh mắt của Tiền Gia Lý, cười một tiếng, nói rằng: "Lão Tiền, tôi cũng không phải thần tiên, vấn đề phong thủy của tòa nhà Ma Đô nằm ở chỗ nào tôi cũng không rõ ràng lắm."
Phương Minh nói thật, thành tựu trên phương diện phong thủy của Tề Quốc Tá không thấp, ngay cả ông ta điều tra vài ngày mà vẫn không tìm được vấn đề phong thủy ở đây, cậu chỉ mới vừa đến nơi này, còn chưa kịp đi quan sát xung quanh thì làm sao có thể tìm ra nguồn cơn của vấn đề nhanh như vậy.
"Phương đại sư, tôi tin tưởng cậu chắc chắn có thể tìm được nguyên nhân của vấn đề."
Nhưng mà Tiền Gia Lý vẫn vô cùng tin tưởng Phương Minh, ông ta cho rằng chỉ cần Phương Minh có đủ thời gian, nhất định cậu có thể tìm được nguyên nhân khiến khí tràng nơi đây hỗn loạn.
Nhưng mà, hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.
Cứ tiếp tục như vậy, không tới một tháng, toàn bộ tòa nhà Ma Đô chẳng khác nào bị phế bỏ.
"Phương đại sư, nếu như có thể mà nói, vẫn hy vọng cậu hỗ trợ cùng nhau tìm ra nguồn gốc vấn đề phong thủy của tòa nhà."
Tề Quốc Tá đưa ra lời mời một cách thành khẩn, Phương Minh đã có thể chứng minh thực lực của cậu, thành tựu trên phương diện phong thủy của cậu không kém ông ta chút nào, mà trong giới phong thủy quan trọng nhất là khả năng, tuổi tác là chuyện có thể bỏ qua được.
"Tề đại sư quá khách khí, nếu như có thể nhất định tôi sẽ dốc hết sức mình."
Phương Minh gật đầu nhận lời, bất kể như thế nào thì tòa nhà Ma Đô này cũng đại biểu cho thể diện của cả Ma Đô, nếu như tòa nhà Ma Đô bị phế bỏ, mất mặt là cả Ma Đô, cả quốc gia thậm chí là toàn bộ dân chúng.
"Tôi nghĩ vẫn phải điều tra từ lũ Nhật Bản bên kia, tôi cảm thấy chính lũ Nhật Bản này giở trò quỷ, nếu không hay chúng ta tìm người trói hết lũ Nhật Bản kia lại, sau đó hù dọa bọn họ, tôi không tin bọn họ dám không khai báo."
Trần Trạch ở một bên bĩu môi, mà Phương Minh nghe được lời nói của Trần Trạch hai mắt cũng đột nhiên sáng lên: "Đây là một ý kiến không tồi."
Lời này của Phương Minh vừa nói ra, vẻ mặt của Tề Quốc Tá cùng Tiền Gia Lý trở nên cổ quái, mà ngay cả Trần Kiến Quân cũng hơi chuyển động yết hầu, bắt cóc, lại còn là bắt cóc người Nhật Bản, đây không phải là chuyện nhỏ đâu…
Cảm thụ được ánh mắt cổ quái của mọi người, Phương Minh mỉm cười, cậu biết vừa rồi mình chưa nói rõ ràng khiến mọi người hiểu lầm, lập tức giải thích: "Ý của tôi không phải là bắt cóc người Nhật Bản, mà là tìm người đi thuê một phòng làm việc ở tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, sau đó chúng ta vào xem xét thử, đến cùng liệu có phải đối phương giở trò quỷ hay không."
"Mua một phòng làm việc?"
Trên mặt Tề Quốc Tá lộ ra vẻ do dự: “Sợ rằng chuyện này cũng không dễ dàng đâu, không phải kiểu công ty nào cũng có thể dọn vào trung tâm tài chính Hoàn Cầu đấy, hơn nữa trong thoáng chốc cũng không tìm được công ty thích hợp."
"Khụ khụ." Trần Kiến Quân đột nhiên ho khan một tiếng: “Tề lão, cái kia... Trước đó không lâu tôi đã thuê một tầng văn phòng ở trung tâm tài chính Hoàn Cầu, chỉ là còn chưa chuyển vào."
Vẻ mặt của Trần Kiến Quân có chút xấu hổ, dù sao công ty của ông ta cũng đang ở trong tòa nhà Ma Đô dưới sự thiết kế của Tề Quốc Tá, hiện tại lại nói mình có thuê văn phòng ở trung tâm tài chính Hoàn Cầu, khó tránh khỏi khiến người ta xấu hổ.
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta vừa lúc có thể mượn cơ hội này để tới xem xét tình huống của trung tâm tài chính Hoàn Cầu."
Phương Minh đứng lên, có chút vội vã không thể chờ đợi được nữa, mà Trần Kiến Quân cũng gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ, không bao lâu sau ông ta đã trở lại, trên tay lại có thêm một chuỗi chìa khóa cùng thẻ ra vào.
Trung tâm tài chính Hoàn Cầu cách tòa nhà Ma Đô không xa, nhưng đám người Phương Minh vẫn lựa chọn ngồi xe, hơn nữa xe còn trực tiếp chạy thẳng tới bãi đậu xe dưới đất, bởi vì đây là yêu cầu của Phương Minh.
"Âm khí thật là nặng."
Xe vừa đến bãi đậu xe dưới đất, chân mày của Phương Minh liền hơi nhíu lại, Tề Quốc Tá ở một bên giải thích: "Đây là do lũ Nhật Bản cố ý làm thành như vậy, bởi vì ánh sáng mặt trời là khí thuần dương, mà lũ Nhật Bản phải bảo đảm tòa nhà của mình không bị thương tổn, cho nên mới xây dựng trụ tụ âm ở dưới đất này."
Trước khi xây dựng tòa nhà Ma Đô, Tề Quốc Tá đã nghiên cứu kỹ càng tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, cũng đã từng nhìn qua bản vẽ thiết kế của tòa nhà này, biết lũ Nhật Bản đã xây dựng mười mấy cây cột ở nơi âm vị, có thể kích phát âm khí dưới đất.
Phương Minh không nói gì thêm, đoàn người vào thang máy, trực tiếp đến tầng lầu mà Trần Kiến Quân đã thuê.
"Khí tràng rất ổn, không có biến hóa gì lớn." Tề Quốc Tá dùng la bàn kiểm tra một phen, sau đó quay qua nói với Phương Minh.
"Công ty ở tầng này mới chuyển đi hai tháng trước, rất nhiều thiết bị của công ty đó vẫn còn đang để ở nơi này."
Trần Kiến Quân giới thiệu tình huống, Phương Minh cũng chú ý tới một bức tranh treo trên tường, hỏi: "Công ty ở đây lúc trước là một xí nghiệp của Nhật Bản đúng không?"
"Đúng, chính là người Nhật Bản mở."
Phương Minh trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Có thể tìm hiểu trong ba tháng gần đây tòa nhà này có bao nhiêu công ty rời khỏi không? Những công ty này ở tầng mấy? Còn có những công ty dọn ra ngoài là công ty gì?"
"Cũng có thể điều tra đến, tôi nhớ có ba công ty cùng bảo vệ tòa nhà này, trong số đó có một công ty Vật Nghiệp trong nước chúng ta, mà sở dĩ tôi có thuê được tầng lầu này cũng là vì quen biết với người quản lý của công ty đó, để tôi đi hỏi thăm một chút."
Trần Kiến Quân nhận lời, cầm điện thoại đi qua một bên bấm gọi.
"Phương đại sư, có phải cậu có phát hiện gì rồi không?"
Tề Quốc Tá nghe được Phương Minh phân phó, đôi mắt già nua mang theo vẻ chờ mong nhìn về phía Phương Minh.
"Tôi vẫn còn chưa dám xác định, chờ một lát có kết quả điều tra đã, nhưng nếu quả thật như tôi suy đoán mà nói, vậy chuyện lần này tuyệt đối không phải chuyện đùa."
Trong ánh mắt của Phương Minh có chút che lấp, mà lúc này trong đầu cậu hiện lên một suy đoán vô cùng đáng sợ, nếu như xác nhận, vậy chỉ có thể nói lũ Nhật Bản thực sự là quá điên cuồng.
Trần Kiến Quân không để Phương Minh đợi lâu, chừng mười phút đồng hồ sau ông ta đã cúp điện thoại đi tới, ánh mắt nhìn hướng Phương Minh: “Tôi mới vừa hỏi, ba tháng này tổng cộng là có mười sáu xí nghiệp dọn ra khỏi tòa cao ốc này, mà mười sáu xí nghiệp đó tất cả đều là xí nghiệp của người Nhật."
"Mặt khác, đây vẫn chỉ là thống kê từ công ty Vật Nghiệp của bạn tôi, bởi vì tòa nhà này là do ba công ty Vật Nghiệp chia ra quản lý, do đó công ty Vật Nghiệp của bạn tôi không có quyền quản lý một số tầng, những tầng đó là do công ty Vật Nghiệp của người Nhật Bản phụ trách, vì vậy người bạn kia của tôi cũng không biết tình huống của mấy tầng lầu này."
Trần Trạch nghe được cha mình nói, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Lũ Nhật Bản này định làm chuyện gì vậy, cả bọn cùng lúc dọn ra khỏi nơi này, tòa nhà này không phải là sự kiêu ngạo của bọn họ sao?"
"Hay là bởi vì bọn họ biết tòa nhà lớn này sắp tới sẽ gặp phải vấn đề phong thủy, cho nên sớm rút lui khỏi?"
Vẻ mặt Phương Minh lạnh như băng, lời nói cũng không cất chứa chút tình cảm nào: “Khí tràng của tòa nhà Ma Đô hỗn loạn chỉ là bắt đầu, kế tiếp hẳn là tới tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu này."
Tề Quốc Tá nghe nói như thế vẻ mặt chấn động: “Phương đại sư, cậu nói khí tràng của tòa nhà này cũng sẽ xảy ra vấn đề?"
"Ừm."
Trần Trạch không tin lắc lắc đầu: “Vậy nếu là nói như vậy, vậy đây quả thật không phải do lũ Nhật Bản giở trò quỷ nha."
Phương Minh nhìn Trần Trạch một cái: “Vì sao nói như vậy?"
"Nếu là do lũ Nhật Bản giở trò quỷ, cần gì phải chôn cả bản thân mình vào đây làm gì? Đây không phải hại người không lợi mình sao?" Trần Trạch không cần suy nghĩ liền trả lời.
Phương Minh cười cười, trong mắt có hàn quang: "Nếu như không phải lũ Nhật Bản giở trò quỷ, bọn họ làm sao biết khí tràng của tòa nhà này sẽ trở nên hỗn loạn, làm sao lại sớm rời khỏi?"
Đối mặt với câu hỏi của Phương Minh, Trần Trạch thoáng cái không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ nghĩ một chút sau đó vỗ bắp đùi của mình: “Đúng vậy, lũ Nhật Bản nhất định là biết đến, thiếu chút nữa thì bị gạt."
"Phương đại sư, cậu nói là người Nhật Bản giở trò quỷ, nhưng làm vậy thì người Nhật Bản nhận được lợi ích gì?" Tiền Gia Lý có chút không giải thích được hỏi.
"Tề đại sư, tôi muốn bản đồ vệ tinh của toàn bộ Lục Gia Khẩu này, mặt khác hiển thị rõ ràng những tòa nhà cùng công ty ở quanh vùng này ra." Phương Minh cũng không trả lời ngay mà hướng phía Tề Quốc Tá nói một câu.
"Cần một quãng thời gian." Tề Quốc Tá trầm ngâm một chút, đây là một công việc không nhẹ chút nào, cần phối hợp với các ban ngành có liên quan của địa phương.
"Ừm, vừa vặn tôi còn muốn đi xác định một chuyện khác."
Phương Minh gật đầu, kế tiếp đoàn người liền chia làm hai nhóm, Tề Quốc Tá cùng Tiền Gia Lý đi điều tra tình huống của tòa nhà cùng xí nghiệp ở quanh khu vực này, mà Phương Minh thì cùng Trần Trạch đi một chỗ khác, về phần hai anh em Trần Kiến Quân cùng Trần Hải Tuyền ngược lại mỗi người có việc riêng rời khỏi.
Dù sao, hai người đều là tổng giám đốc của một công ty, nhất là Trần Kiến Quân, nghiệp vụ trong công ty vô cùng bận rộn.
Sau nửa giờ, Phương Minh cùng Trần Trạch đi tới trước một tòa cao ốc.
"Nhà văn hoá… Phương Minh, chúng ta tới đây để làm gì?"
Trần Trạch có chút không giải thích được, đang yên đang lành tự nhiên đến nhà văn hoá làm gì? Chẳng qua Phương Minh không trả lời anh ta, cậu trực tiếp đi vào nhà văn hoá.
Nhà văn hoá, ở nơi nào cũng có, chủ yếu là dùng để lưu giữ văn hóa cùng văn hiến của địa phương, ghi lại một số sự kiện lớn mà nơi này đã phải trải qua, cùng với vết tích do lịch sử tang thương biến hóa lưu lại.
"Là cậu Phương đúng không?"
Bên trong nhà văn hóa có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thấy Phương Minh cùng Trần Trạch đi tới, ông ta liền tiến lên trước dò hỏi.
"Đúng vậy."
Phương Minh gật đầu.
"Vừa rồi quán trưởng đã gọi điện thoại cho tôi, tư liệu mà cậu cần tôi đều đã sửa sang lại, mời cậu Phương đi theo tôi."
Từ trước khi đến nhà văn hoá, Phương Minh đã nhờ Tề Quốc Tá hỗ trợ liên hệ với người quản lý nhà văn hóa, cho nên khi cậu đến, bên phía nhà văn hóa đã chuẩn bị xong tư liệu.
Người đàn ông dẫn Phương Minh đi tới trước một cái bàn, trên bàn này có bày hơn mười tập văn bản hồ sơ, ngoài ra trên bàn còn có một cái máy vi tính đã được mở sẵn.
"Cậu Phương, dựa theo yêu cầu của cậu, đây là tư liệu văn hiến của tòa nhà trung tâm tài chính Hoàn Cầu, tư liệu sau khi kiến quốc cũng đã được đưa vào máy vi tính, có thể kiểm tra thẳng trên máy, tư liệu trước khi kiến quốc đều ở trong này."
"Khổ cực."
Sau khi Phương Minh nói lời cảm tạ, người đàn ông liền rời khỏi đây, rất tự giác nhường nơi này lại cho hai người Phương Minh cùng Trần Trạch.
"Tư liệu sau khi kiến quốc liền không cần nhìn, chủ yếu là trước khi kiến quốc, kiểm tra một chút xem có chỗ nào đặc thù hay không."
Phương Minh phân phó nhiệm vụ cho Trần Trạch, mà chính cậu cũng liền cầm một tập hồ sơ lên lật xem, Trần Trạch tuy rằng buồn bực, nhưng vẫn nghe theo bắt đầu nghiên cứu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Ngay lúc Trần Trạch giở tập tài liệu thứ ba, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh sợ, cả kinh kêu lên: "Không thể nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận