Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 617: Phá của Phương Minh (2)

Chương 617: Phá của Phương Minh (2)
Mộng Cơ vô cùng hứng thú nhìn về phía Phương Minh, nếu là không biết nội tình của Phương Minh cô ta sẽ không trưng ra bộ dạng nhìn có chút hả hê này, bởi vì loại chuyện này đối với đàn ông đến nói chính là chuyện không thể nào chấp nhận nổi.
Thế nhưng cô ta biết nội tình của Phương Minh, biết Phương Minh không hề vô dụng giống bên ngoài đồn đại, thậm chí có thể nói lần này người có thu hoạch lớn nhất ở chiến trường thượng cổ chính là Phương Minh
Truyền thừa của thần linh rất lợi hại phải không?
Carlo đã lấy được thần tử truyền thừa ở dưới tay Phương Minh không thể chống đỡ được một chiêu, Iveney cùng Hebrew kia nếu không chạy nhanh sợ rằng đã đều phải chết ở nơi đó, truyền thừa của thần linh vô cùng lợi hại ở trong mắt mọi người, thế nhưng ở trong mắt Phương Minh cái gì cũng không phải.
"Khụ khụ, tôi cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi."
Phương Minh vuốt vuốt mũi, có chút bất đắc dĩ, thật ra cậu không có có bất kỳ hứng thú gì đối với Iveney, kiểu phụ nữ phương Tây cao ngạo này không phù hợp thẩm mỹ của cậu, huống chi cậu đã có Tử Du rồi.
Mộng Cơ mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà mở miệng nói: "Có lẽ đã tới lúc Thần tử điện hạ nên nói cho tôi biết, lúc ở trong chiến trường thượng cổ cậu đã chiếm được cơ duyên gì vậy?"
Đây là vấn đề mà Mộng Cơ cảm thấy hứng thú nhất, lúc này cô thật sự đang vô cùng hiếu kỳ không biết lúc ở trong chiến trường thượng cổ Phương Minh đã chiếm được cơ duyên gì , rốt cuộc là cơ duyên như thế nào mà dĩ nhiên có thể miểu sát truyền thừa của thần linh?
Phương Minh nhìn Mộng Cơ, không trả lời.
"Thần tử điện hạ chẳng lẽ muốn nuốt lời?" Mộng Cơ nhíu mày lại, thần sắc cũng hơi trở nên lạnh lẽo, đây là điều kiện ban đầu ở chiến trường thượng cổ Phương Minh đã đáp ứng cô ta, sau khi ra ngoài sẽ giải đáp nghi ngờ của cô ta.
"Đương nhiên sẽ không nuốt lời, chỉ là cô Mộng Cơ xác định muốn biết tình huống của tôi khi ở bên trong chiến trường thượng cổ sao?"
Nghe được lời của Phương Minh, Mộng Cơ sửng sốt một chút, bởi vì đây không phải là nói nhảm sao, không muốn biết thì cô ta còn có thể ngồi ở chỗ này sao?
Chẳng qua rất nhanh Mộng Cơ liền không thể nói được nữa, bởi vì Phương Minh đưa tay luồn vào trong ngực, từ bên trong móc ra một cái bình nhỏ, đây là một bình nhỏ chứa một ít chất lỏng.
"Thần... Dịch Thần Linh?"
Mộng Cơ thanh âm run rẩy, cái bình này không lớn, Dịch Thần Linh bên trong cũng chỉ có khoảng bốn mươi giọt mà thôi, nhưng chỉ có khoảng bốn mươi giọt Dịch Thần Linh này đã khiến cô ta ngây ngẩn.
Phải biết rằng thực lực của cô kỳ thực cũng không nằm trong nhóm người đứng đầu của thế hệ trẻ, mà thu hoạch của cô ta ở trong chiến trường thượng cổ lần này cũng chỉ có hai giọt Dịch Thần Linh, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, nếu như có thể kiếm được nhiều hơn một giọt, cô có lòng tin trong vòng một năm có thể đột phá một cấp độ!
"Cậu… Sao cậu có nhiều Dịch Thần Linh như vậy ?"
Giọng nói của Mộng Cơ có chút lắp bắp không trôi chảy, chẳng qua Phương Minh lại chỉ mỉm cười, tránh khỏi vấn đề này, vừa cười vừa nói: "So sánh với hiểu tình huống tôi gặp phải trong chiến trường thượng cổ, tôi cảm thấy những Dịch Thần Linh này thích hợp với cô Mộng Cơ hơn."
"Cậu nói cái gì!"
Mộng Cơ thoáng cái đứng lên, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Phương Minh, một lúc sau dường như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt có chút ửng đỏ: "Tôi nói cho cậu biết, cậu không nên có ý đồ không an phận gì với tôi."
Lúc này đến phiên Phương Minh cứng họng, cậu biết nhất định là Mộng Cơ này đã nghĩ sai cái gì rồi, buộc lòng phải giải thích cặn kẽ: "Cô Mộng Cơ đã giúp tôi một chuyện lớn bên trong chiến trường thượng cổ, chỉ cần cô không hỏi những chuyện tôi đã gặp phải ở bên trong chiến trường thượng cổ, một lọ Dịch Thần Linh này sẽ thuộc về cô Mộng Cơ, không có bất kỳ yêu cầu hay mục đích nào khác."
Nghe được lời nói của Phương Minh, tâm tình của Mộng Cơ lúc này mới bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua vẫn dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn hướng Phương Minh, chỉ vì không muốn cô truy hỏi tình huống bên trong chiến trường thượng cổ mà đưa cho cô một lọ Dịch Thần Linh, đây quả thực là một chuyện không thể nào hiểu nổi.
Đừng nói là nguyên một bình như thế này, coi như chỉ lấy ra một giọt cô ta cũng sẽ trực tiếp đồng ý, dù sao thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ nào có quan trọng như một giọt Dịch Thần Linh.
Ở trong suy nghĩ của Mộng Cơ Phương Minh chính là một tên phá của, nhưng mà chỉ có bản thân Phương Minh biết, không phải cậu phá của, mà là vì cậu còn vô số Dịch Thần Linh, một bình nhỏ này đối với cậu không đáng kể chút nào.
Thời gian lùi lại quay về ba ngày trước, bên trong chiến trường thượng cổ!
Theo Iveney cùng Hebrew thoát ra ngoài, hai tượng thần linh trên bầu trời của thành cổ lần thứ hai bị trường kiếm chém nát sau đó lập tức tiêu tán không thể thấy nữa, mà trường kiếm kia cũng theo chân tiêu tán.
Thành cổ khôi phục bình tĩnh, Phương Minh làm bộ phát cuồng bắt Mộng Cơ đi, sau khi thương lượng với Mộng Cơ xong hai người đã đạt thành hiệp nghị.
Trong thời gian Mộng Cơ đi dụ dỗ người khác đến đây, Phương Minh phát hiện chỗ ngực mình có mơ hồ có cảm giác nóng lên, sau đó cậu mới chú ý tới cảm giác này đến từ ấn ký Trường Sinh Quan Tưởng Hoa nơi ngực kia.
"Lão đại, tôi có thể được xem như đã hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Phương Minh nhỏ giọng thì thầm vài câu nhưng không ai trả lời, cậu tò mò đưa tay đặt lên trên ấn ký nơi ngực mình.
Một trận cảm giác hôn mê truyền đến, sau đó Phương Minh lập tức phát hiện chính mình lại xuất hiện trước mặt bảo tháp, mang theo vẻ nghi ngờ cùng tò mò, Phương Minh đi vào trong bảo tháp.
Sau khi nhìn thấy rõ vật phẩm bên trong tầng một của bảo tháp, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, ngay sau đó trên mặt cậu hiện lên vẻ mừng như điên.
Bởi vì ở tầng một của bảo tháp xuất hiện một cái ao, đây là cái ao không khác gì cái ao mà cậu đã ngâm mình ở bên trong vùng đất tạo thần, mà ở trong ao tràn ngập Dịch Thần Linh.
Không cần nghĩ Phương Minh cũng biết nhất định là trong thời gian cậu hấp thu Dịch Thần Linh, bảo tháp cũng tiện thể hấp thu rất nhiều.
Thấy một ao Dịch Thần Linh này, cảm giác đầu tiên của Phương Minh chính là mình giàu to rồi, có một ao Dịch Thần Linh này, nói khó nghe một chút, trong giới tu luyện cậu chính là tồn tại phú khả địch quốc, tùy tiện lấy ra một giọt có thể khiến cho giới tu luyện phương Tây tranh giành cướp đoạt.
Trải quan một thời gian thí nghiệm, Phương Minh xác nhận đồ vật trong tầng một của bảo tháp này cậu có thể mang ra ngoài, chỉ cần cậu đặt tay lên trên ấn ký Trường Sinh Quan Tưởng Hoa, sau đó nói thầm Dịch Thần Linh, Dịch Thần Linh này sẽ xuất hiện ở trên tay cậu.
Có một ao Dịch Thần Linh này không chỉ có nghĩa cậu có thể dùng nó để tu luyện bất kỳ lúc nào, mấu chốt nhất là cậu còn có thể dùng Dịch Thần Linh trao đổi với người của giới tu luyện phương Tây để lấy một số lớn thiên tài địa bảo.
Về Dịch Thần Linh, Phương Minh cũng phát hiện một đặc điểm, đó chính là Dịch Thần Linh này hẳn là vô dụng với người của giới tu luyện phương Đông, chỉ có người của giới tu luyện phương Tây mới có thể dùng được, tại sao lại có kết quả như vậy, trong lòng Phương Minh mơ hồ có một suy đoán.
Chỉ là một cái suy đoán này nếu như là thật, vậy nó còn dính đến một bí mật to lớn của giới tu luyện phương Tây, cho nên trước khi xác nhận chuyện này, Phương Minh cũng không dám trả lời chắc chắn.
Về phía Mộng Cơ bên này Phương Minh đương nhiên không thể nào lấy ra một chai nhỏ Dịch Thần Linh chỉ vì để ngăn chặn lòng hiếu kỳ của đối phương, cho dù chỉ là một bình Dịch Thần Linh nhỏ như vậy đối với cậu đến nói thật không coi vào đâu, nhưng bất kỳ vật gì cũng tuân theo quy luật hiếm thì quý, nếu để cho người khác biết cậu có một ao Dịch Thần Linh, sợ rằng thứ tốt có thể đổi về được sẽ giảm bớt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận