Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 750: Nhà họ Ngô có con gái mới lớn

Chương 750: Nhà họ Ngô có con gái mới lớn
Trong phòng ăn của làng du lịch, vẻ mặt Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu tràn đầy khẩn trương ngồi trên ghế, ở trước mặt của bọn họ có một ngọn nến đỏ đang cháy, ngoài ra còn có một thùng nước.
"Chớ khẩn trương, không có chuyện gì."
Nhìn ra Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu khẩn trương, Phương Minh an ủi một câu, lập tức mở hộp chỉ may mà Tần Tuyết mượn được từ một gia đình thôn dân, lấy cây kim dài nhất to nhất từ bên trong hộp ra.
"Cao sư phó, ông tới trước đi."
Tuổi tác của Cao Nguyên Châu hơi nhỏ hơn một chút, cho nên Phương Minh quyết định tạm thời giải quyết cổ trùng trong cơ thể Cao Nguyên Châu trước, đợi sau khi Long Hưng Bang thấy quá trình cũng sẽ không khẩn trương như vậy nữa.
"Được."
Cao Nguyên Châu không cự tuyệt, lập tức gật đầu xốc chiếc áo đang mặc lên.
"Cổ trùng phệ cốt là một trong những loại cổ trùng tương đối phổ biến ở Nam Cương, rất nhiều cổ sư đều bồi dưỡng cổ trùng này, thứ nhất là bởi vì quá trình bồi dưỡng giản đơn, ngày bình thường chỉ cần ăn cốt tủy của súc vật liền có thể trưởng thành, thứ hai là cổ trùng này có thể xem như là cổ trùng tương đối lợi hại đấy trong số các loại cổ trùng, cho nên được rất nhiều cổ sư yêu thích."
Phương Minh mở miệng giải thích một chút, có chút tri thức cậu cảm giác phải cần phổ cập, đó chính là không nên quá thần thánh hóa mấy cổ sư này, cho rằng bọn họ rất lợi hại cùng thần bí, đối với Sinh Miêu đến nói, nuôi cổ chỉ là một loại truyền thống, nếu như mỗi một vị cổ sư đều lợi hại giống như trong tiểu thuyết đã nói, vậy Miêu tộc đã sớm nhất thống vùng Trung Nguyên, chí ít bây giờ Miêu tộc đã được xếp vào danh sách dân tộc thiểu số...
Phần lớn Sinh Miêu nuôi cổ trùng đều chỉ vì cuộc sống, mấy loại trùng như rắn độc, nhện, rết còn có bò cạp, mấy loại động vật rất độc này giống trong tiểu thuyết thường xuyên nhắc tới này thật ra không phải mỗi một cổ sư đều nuôi, thậm chí cho dù trong số người tộc Sinh Miêu, cũng chỉ có một đoàn người nhỏ mới có thể bồi dưỡng loại độc cổ này.
Sinh Miêu bình thường, cho dù có hạ độc người khác cũng chính là khiến người ta đau bụng vài ngày, bị bệnh vặt gì đó, càng nhiều hơn chỉ mang tới hiệu quả khiển trách, đương nhiên, nguồn cơn vẫn thường là người ta đắc tội gây sự với bọn họ trước, dù sao sau một lần sử dụng cổ trùng này không khác nào sẽ biến mất, không Sinh Miêu nào sẽ nhàn rỗi không chuyện gì làm đi lãng phí hết cổ trùng bản thân cực khổ nuôi nấng được.
Thấy vẻ mặt Lý Khả cứ tựa như đang nghe vô tự thiên thư, Phương Minh không tiếp tục giải thích, cầm lấy dây cỏ chỉ siết chặt giữa eo Cao Nguyên Châu một vòng, sau đó lại dùng muôi múc nước múc nước dội từ trên đầu Cao Nguyên Châu xuống, nước này là nước lấy từ giữa rừng cây ăn quả kia tới.
Một muôi nối tiếp một muôi, xác định gần như toàn bộ nửa người trên của Cao Nguyên Châu đều ướt đẫm, Phương Minh ra hiệu Lý Khả đi lên giơ ngọn nến đỏ lên, tựa ở trên lưng Cao Nguyên Châu.
Bởi vì tắt đèn, toàn bộ phòng ăn không đủ ánh sáng nên có vẻ hơi hôn ám, cho nên khi ánh nến chiếu xạ ở trên lưng Cao Nguyên Châu, đem phần lưng của hắn chiếu tới đỏ rực một mảnh.
"Có thứ gì đó."
Vài giây đồng hồ sau, Lý Khả kêu lên một tiếng sợ hãi, kỳ thực cũng không cần Lý nhắc nhở, toàn bộ đám người ở đây đều thấy được, nương ánh nến bọn họ thấy rõ ràng trên lưng Cao Nguyên Châu có một đống gì đó trồi lên, thật giống như một điểm lồi, hơn nữa còn đang di động.
Cái điểm lồi này xuất hiện ở sống lưng Cao Nguyên Châu đầu tiên, sau đó liền di động xuống dưới đi tới giữa eo của Cao Nguyên Châu, nhưng sau khi đến nơi này điểm lồi kia không hướng xuống tiếp nữa, không bao lâu lại bắt đầu di động đi lên phía trên.
Đám người ở đây đều bị một màn này làm cho kinh ngạc, theo bản năng đè ép hô hấp của bản thân, mà Phương Minh thì lại híp mắt, khi thấy điểm lồi này tới gần phần cổ Cao Nguyên Châu, cậu nhanh chóng cắm mạnh ngân châm trên tay vào.
Nhanh mạnh chuẩn!
Đám người Lý Khả chỉ cảm thấy hoa mắt, lại sau đó liền thấy có tới hai phần ba cây kim châm đâm sâu vào phần cổ Cao Nguyên Châu, lại lập tức để cây châm dài này rơi xuống, mà theo châm dài rơi xuống, một dòng máu đen từ giữa cây kim chảy ra, cùng lúc đó còn kèm theo một mùi thơm ngát đặc thù.
"Tốt rồi, cổ trùng này đã chết rồi, chẳng qua nếu muốn hoàn toàn phục hồi như cũ, cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn."
Phương Minh thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, biết cần phải cho bọn họ một lời giải thích, lập tức nói: "Nước này là nước trong đập chứa, ẩn chứa dương khí, tôi dùng nước này dội lên da của Cao sư phó, dương khí nhập vào cơ thể, cổ trùng kia sẽ cảm thấy khó chịu không cách nào ngủ đông nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao các người có thể nhìn thấy một điểm lồi di động."
"Mặt khác không nên xem thường giây cỏ này, giây cỏ có tác dụng khắc âm, cũng có uy lực rất lớn đối với âm vật, sau này nếu như các người gặp phải quỷ có thể dùng dây leo này như roi đánh quỷ, tôi dùng dây leo này thắt vào giữa eo Cao sư phó, như vậy cổ trùng kia sẽ không cách nào đến nửa người dưới của Cao sư phó."
"Không thể xuống nửa người dưới được, nửa người trên lại có dương khí nhập vào cơ thể, vậy dĩ nhiên cổ trùng muốn bò về phía đầu của Cao Nguyên Châu, hơn nữa cổ trùng muốn bò nhanh thì nhất định phải bò ở phía ngoài rìa, cho nên ở thời khắc cuối cùng này tôi châm một châm khiến nó mất mạng."
Nghe xong lời giải thích của Phương Minh, đám người Lý Khả ở đây mới lộ ra vẻ bừng tỉnh, chẳng qua lập tức Lý Khả lại hiếu kỳ hỏi: "Vậy vừa nãy tôi ngửi được mùi hương kia, đó là cái gì? Tôi thấy trong mấy tiểu thuyết thường nói cổ trùng chết đi phát ra mùi hôi thối mà?"
"Ai nói cho anh biết cổ trùng nhất định phải có mùi thối, trên thực tế phần lớn cổ trùng đều không thối, thậm chí cổ trùng càng độc còn càng thơm, cái này cũng giống như nấm vậy, nấm càng đẹp thì độc tính càng mạnh, nếu như ngày nào đó anh nghe thấy trên người một người nào đó phát ra mùi thơm nồng đậm, vậy tốt nhất nên cách xa người đó một chút, đương nhiên, ngoại trừ mùi thơm do nước hoa tạo thành."
Sau khi Phương Minh giải thích xong, lập tức lại bắt chước theo như vậy giết chết cổ trùng trong cơ thể Long Hưng Bang, chẳng qua rốt cục thì Long Hưng Bang cũng đã là người có tuổi, tuy rằng có thể giải cổ độc được, nhưng thân thể vẫn còn có chút không khỏe, không bao lâu liền về nghỉ ngơi.
"Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh, tiên sinh hẳn là sư huynh đệ đồng môn của Tần Dương đúng không?"
Cao Nguyên Châu quay qua ôm quyền với Phương Minh, thật ra trước đây đột nhiên Tần Dương tử vong, trong lòng hắn cũng có động tiểu tâm tư đấy, dù sao tông sư lưu lại kinh văn phong thủy hắn đã lấy tới tay, hoàn toàn không cần phải tiếp tục lưu lại ở đây, thậm chí đối với long mạch này trong một khoảnh khắn nhất thời nào đó hắn cũng đã động ý niệm trong đầu, chẳng qua cuối cùng vẫn mạnh mẽ đè xuống.
Bây giờ thấy Phương Minh, trong lòng Cao Nguyên Châu càng cảm thấy may mắn trước đây tự mình không hề thật sự làm gì long mạch này, trách không được Tần Dương để cho mình phát huyết thệ sẽ không rời khỏi nơi đây liền an tâm rời đi, nhất định là biết sư môn mình sẽ có người qua đây, mà người trẻ tuổi trước mắt hơi lớn tuổi hơn Tần Dương một chút, có lẽ là sư huynh của Tần Dương.
Cao Nguyên Châu nói lời cảm ơn xong sau đó cũng rời khỏi, toàn bộ căn tin chỉ còn lại Lý Khả còn có Phương Minh cùng Tần Tuyết, mà dường như Lý Khả cũng nhìn ra Tần Tuyết có lời muốn nói cùng Phương Minh, lập tức tùy tiện tìm một lý do, đi ra khỏi nhà ăn.
"Anh, đây là thân phận thật sự của anh sao?"
Tần Tuyết nhìn Phương Minh, trong ánh mắt có vẻ u oán hiện lên, Phương Minh hiểu vì sao Tần Tuyết sẽ có vẻ mặt như vậy, hẳn là Tần Tuyết nghĩ bản thân mình sẽ trở lại trên người anh trai của cô ấy.
"Ừm, đây mới thật là anh, lúc ban đầu hồn phách của anh..."
Phương Minh không lựa chọn giấu giếm, nói cho Tần Tuyết bởi vì một loại nguyên nhân đặc thù nào đó cậu hồn xuyên tới trên người Tần Dương đã chết, để hoàn thành chấp niệm khi còn sống Tần Dương chưa hoàn thành, mà đợi khi hoàn thành xong rồi, chấp niệm của Tần Dương biến mất, hồn phách của cậu cũng liền theo đó rời khỏi.
"Thì ra là vậy, nửa năm trước anh trai của em đã đi rồi sao?"
Trên mặt Tần Tuyết có lệ ngân, nghĩ tới người anh trai đã sống nương tựa với mình kia, cho dù đã chết cũng bởi vì nhớ mình, mà hồn phách không muốn nhập cõi âm luân hồi.
"Tiểu Tuyết, tuy rằng anh và em không có liên hệ máu mủ, nhưng em cũng có thể coi anh là anh trai của em, nếu như gặp phải chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh."
Tần Tuyết nghe được lời nói của Phương Minh, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt chân thành của Phương Minh, viền mắt lại đỏ lên, chẳng qua giờ khắc này trên gương mặt ấy không có nước mắt chảy ra, chỉ im lặng nhào vào trong lòng Phương Minh.
"Đứa ngốc, anh trở lại là chuyện đáng vui mừng nhất trên đời, có cái gì hay mà khóc." Phương Minh vì kéo tâm tình của Tần Tuyết thoát khỏi bi thương, nói sang chuyện khác: "Anh đi rồi em có gặp phải bất kỳ khó khăn gì không? Hay là có chuyện thú vị gì đó? Nói cho anh trai nói."
Quả nhiên, nghe được lời của Phương Minh, tâm tình của Tần Tuyết thoát khỏi bi thương, sau đó giống như những đứa trẻ sống xa nhà được gặp lại cha mẹ, gấp gáp không thể chờ nổi nói chuyện mình đã được thầy cô giáo biểu dương khen thưởng ở trường như thế nào cho cha mẹ, Tần Tuyết cũng bắt đầu nói tới đủ loại giấy khen mà cô ấy đã nhận được nửa năm gần đây.
Phương Minh vẫn mỉm cười lắng nghe, cậu biết Tần Tuyết rất không chịu thua kém, cho dù cuộc sống có trở nên tốt hơn, cũng không hề bỏ bê việc học tập, nhưng cậu không nghĩ tới, mới vẻn vẹn lớp mười, vậy mà Tần Tuyết lại có thể nhận được cơ hội nhảy cóc vào đại học, lại còn thi được hạng nhất trong cuộc thi cấp tỉnh nữa.
"Tốt, không hổ là em gái của anh."
Dưới sự vui vẻ, Phương Minh cũng cười ha hả, trong lòng có chút cảm giác thành tựu như trong nhà họ Ngô có em gái sắp trưởng thành.
Chẳng qua ngay khi Phương Minh cùng Tần Tuyết đang ôn chuyện, ngoài phòng ăn lại có động tĩnh, không bao lâu sau Lý Khả đã dẫn vài người đi đến.
"Ông nội Trương, chú Trương, thím Trương, sao mọi người lại tới đây?"
Tần Tuyết thấy ba người theo Lý Khả vào, trên gương mặt xinh đẹp có vẻ kinh ngạc, nhất là thím Trương còn ôm theo một đứa bé, cô ấy biết đây là con trai thím Trương mới vừa sinh mấy tháng trước.
"Tiểu Tuyết à, cả nhà ông tới tìm đến Cao sư phó đấy, Cao sư phó có đây không?"
"Cao sư phó đã về phòng nghỉ ngơi, ông nội Trương, mọi người tìm Cao sư phó có chuyện gì không?"
Lão nhân gia nghe được lời của Tần Tuyết, đang định trả lời, chẳng qua thiếu phụ trẻ tuổi kia lại lên tiếng, giọng điệu oán trách: "Cha, cha thật đúng là quá tin mấy chuyện ma quỷ này rồi, nhất định Thông Thông chỉ bị thổi gió cảm lạnh dẫn đến thân thể khó chịu thôi."
"Thân thể khó chịu vì sao đến bệnh viện lại không kiểm tra được? Mấy ngày nay, ngày nào đứa bé cũng khóc, cũng không phải con không thấy được, thân thể cũng không còn tinh khí thần, Tiểu Mai à, cha biết con không tin mấy thứ này, thế nhưng để Cao sư phó nhìn xem cũng không có tổn thất gì đúng không?"
Thiếu phụ trẻ tuổi còn muốn nói chuyện, chẳng qua dưới cái nhìn chằm chằm của người chồng ngay bên cạnh mình, bà ấy đành nhịn không nói gì nữa, nhưng trên mặt vẫn một bộ dạng khinh thường.
"Tiểu Tuyết, có thể gọi Cao sư phó ra đây một chút không?"
Nghe thấy những lời ông nội Trương nói, Tần Tuyết có chút khó xử, Cao sư phó mới vừa đi nghỉ ngơi, lúc này đánh thức Cao sư phó tựa hồ có hơi không thích hợp, giữa lúc Tần Tuyết đang xoắn xuýt, Phương Minh lại mở miệng.
"Đưa đứa bé cho tôi xem đi, không cần quấy rối Cao sư phó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận