Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 549: Có biết A Lặc Thái nhị trung không?

Chương 549: Có biết A Lặc Thái nhị trung không?
Trương An Nhàn xoay người, tóc dài phất phới, quay đầu nhìn về phía Phương Minh.
"Cậu Tần..."
"Đây là cháu trai của cô Trương Tư Hàn đúng không?"
Phương Minh đưa mắt nhìn về phía nam sinh bên cạnh Trương An Nhàn, cho dù cậu không có chút hảo cảm với nam sinh này, nhưng Phương Minh cũng không thể không thừa nhận, tiểu tử này thực sự lớn lên quá đẹp trai, cũng khó trách con gái Trương Kiến Ba ở ngay trước mặt cha mẹ mình mà vẫn dám nói cậu ta lớn lên rất đẹp trai.
Trương Tư Hàn nghe được lời nói của Phương Minh cũng đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, chẳng qua chỉ liếc nhìn một cái sau đó thu hồi ánh mắt, vẫn là vẻ kiệt ngạo bất tuân kia.
"Tư Hàn, chào hỏi."
Trương An Nhàn thấy cái bộ dạng này của cháu mình, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, biết cháu trai mình bởi vì chuyện của anh trai cùng chị dâu mà có chút phản nghịch, vốn cái tuổi này chính là thời phản nghịch khi trẻ, bởi vì chuyện trong nhà, đứa cháu này của mình cho dù đối với người nào cũng đều trưng ra một vẻ lạnh như băng này.
"Không cần, tôi chỉ muốn nói cô sau này nói cháu cô cách xa em gái tôi là Tần Tuyết một chút."
Đây mới là điều mà Phương Minh muốn nói, Trương Tư Hàn này vừa nhìn liền nhận ra là một học sinh có vấn đề, mặc dù em gái mình căn bản không có ấn tượng gì đối với Trương Tư Hàn, nhưng cậu nghĩ vẫn phải cảnh cáo một chút.
Vừa nghe được lời nói của Phương Minh, Trương An Nhàn còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt của Trương Tư Hàn đã thay đổi trước, vẻ mặt ngạo mạn cùng kiệt ngạo bất tuần biến mất, thay vào đó là lo lắng cùng nóng lòng giải bày, thậm chí cả khuôn mặt cũng đỏ hơn phân nửa.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Trương Tư Hàn, không nói thêm điều gì nữa, xoay người rời đi, chỉ để lại Trương An Nhàn cùng Trương Tư Hàn cô cháu hai người đứng tại chỗ.
Một lúc sau, Trương An Nhàn mới phản ứng được, liếc nhìn cháu mình mặt đỏ tới mang tai, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, cố ý kéo dài âm thanh: “Ah... Thì ra cháu yêu mến Tần Tuyết lớp của cháu, nữ sinh có thành tích tốt nhất trường kia."
"Có quan hệ gì tới cô!"
Phương Minh vừa đi, Trương Tư Hàn lại khôi phục vẻ kiệt ngạo bất tuân kia.
"Đương nhiên là không quan hệ với cô, thế nhưng cô biết, ngay vừa mới rồi trên buổi họp phụ huynh anh của Tần Tuyết đã kiến nghị với giáo viên, thành tích học tập của cháu quá kém, phải chuyển cháu ra khỏi lớp một, đến lúc đó cháu đừng mong có thể thấy được nữ sinh Tần Tuyết mà cháu thích."
"Cái gì?"
Trương Tư Hàn lần đầu tiên nhìn thẳng về phía cô của mình, trong mắt Trương An Nhàn lướt quá vẻ đắc ý: “Tiểu tử, cô còn không trị được tên nhóc như cháu sao."
"Đúng vậy, còn phải thiệt thòi cô xin tha cho cháu, chẳng qua cũng chỉ là như vậy, nếu như thành tích trong kỳ thi cuối kỳ của cháu không tốt, cháu vẫn sẽ bị chuyển ra khỏi lớp, ngẫm lại đi, thời gian từ giờ tới kỳ thi cuối kỳ cũng chỉ còn lại một tháng."
"Cô nghĩ rằng cháu muốn đạt được thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, thời gian một tháng không đủ sao?"
Trương Tư Hàn dùng một loại ánh mắt như nhìn một người ngu ngốc nhìn về phía Trương An Nhàn, Trương An Nhàn phát hiện mình dĩ nhiên không phản bác được, bởi vì cô hiểu rõ đứa cháu này của mình, chỉ số IQ cao tới dọa người, năm ngoái đã thành công trở thành hội viên câu lạc bộ Mensa, dựa vào chỉ số thông minh của cháu mình muốn bảo trụ không bị loại bỏ thật sự là quá chuyện quá đơn giản rồi.
"Nếu như vẻn vẹn chỉ là như vậy cũng không đủ, người ta thế nhưng đứng đầu toàn trường, nếu cháu muốn thu hút sự chú ý của người ta, vậy biện pháp tốt nhất chính là có thể đạt được thành tích trên cô bé, chỉ có như vậy cô bé nữ sinh gọi là Tần Tuyết này mới có thể nhìn cháu bằng cặp mắt khác."
Trương An Nhàn ân cần mê hoặc, nhưng mà Trương Tư Hàn căn bản cũng không tiếp thu, trực tiếp hỏi: "Cô là muốn cháu yêu sớm sao?"
"Cái này..."
Trương An Nhàn nghẹn lời, một lúc sau mới xấu hổ nói: "Cô làm sao có thể muốn cháu yêu sớm, ý cô muốn nói là các cháu bây giờ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, đến lúc đó hai người thi đậu cùng một trường đại học, sau khi lên đại học hai cháu muốn yêu đương sẽ không ai ngăn cấm, lấy thành tích em gái nhà người ta, tương lai không phải Thanh Hoa chính là Bắc Đại, đến lúc đó sợ rằng cháu không còn cơ hội nữa."
"Suy nghĩ một chút, nếu như cháu cũng nỗ lực học tập, đến lúc đó hai người là bạn học cùng lớp trung học phổ thông, lại cùng nhau thi đậu cùng một trường đại học, đây là chuyện lãng mạn tới cỡ nào."
Trương Tư Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô mình, nói: "Cô đã từng nghe tới A Lặc Thái nhị trung (1) chưa?"
"Cái gì?" Trương An Nhàn cảm thấy ngơ ngác.
"Không hiểu thì quên đi."
(1): trường trung học ở Altay, tiêu chuẩn giao dục không ủng hộ yêu sớm.
Trương Tư Hàn xoay người liền muốn rời đi, Trương An Nhàn thấy cháu mình không theo sắp đặt cũng có chút nóng nảy, hô lên: "Cho dù cháu có lưu tại lớp thì có ích lợi gì, không thấy được anh người ta rất ghét cháu sao, đầu năm nay nếu như không thể lấy lòng anh vợ, cho dù cháu thích nữ sinh kia cũng không thể tới được."
Lời của Trương An Nhàn vừa ra khỏi miệng, Trương Tư Hàn dừng bước, nhíu mày nhìn cô mình.
"Nếu không như vậy đi, chúng ta cô cháu hai người làm một giao dịch, cháu đáp ứng cô tăng thành tích học tập lên, tốt nhất là có thể tiến nhập top 10 toàn trường, không, top ba trường học, mà cô giúp cháu giải quyết anh của nữ sinh nhỏ mà cháu thích, thế nào?"
Trên mặt Trương Tư Hàn lộ ra vẻ suy tư, tựa hồ đang lo lắng tính khả thi của giao dịch này, một lúc sau dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô mình, nói: "Cháu cảm thấy cô hẳn không có bản lãnh này, anh Tần Tuyết rõ ràng không có ý gì với cô cả."
"Phi, cháu nói vậy là không tin vào mị lực của cô nhỏ là cô đây, lấy mị lực của cô đây, người đàn ông nào có thể chống cự được."
Trương An Nhàn trừng mắt nhìn cháu mình một cái, lập tức nói: "Quyết định vậy nha, đến lúc đó cháu cứ cố gắng lọt vào top ba toàn trường đi, tốt nhất là đè ép Tần Tuyết xuống luôn, như vậy chắn chắn cháu có thể hấp dẫn sự chú ý của người ta."
Nói xong lời này, Trương An Nhàn trực tiếp cất bước ưu nhã đi về phía bãi đỗ xe bên cạnh, từ trong túi xách lấy ra chìa khóa xe, nhẹ nhàng nhấn một cái, một chiếc Audi A7 có biển số đỏ của thủ đô trực tiếp phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đối với Trương An Nhàn đến nói, sở dĩ cô có thể cùng cháu mình làm ra dạng giao dịch như vậy, cũng là bởi vì thái độ lạnh lùng của Phương Minh đối với cô, khiến cho lòng tự trọng của mỹ nữ như cô bị đả kích, phải biết rằng khi còn ở thủ đô, vô số đàn ông vây quanh cô mà cô chẳng thèm ngó tới, cô cũng không tin ngay cả một tên oắt con mà cô cũng không thể quyến rũ được.
...
Chuyện hội phụ huynh đối với Phương Minh đến nói chỉ là một khúc nhạc đệm, chí ít sau khi xác định em gái mình không có ấn tượng gì đối với Trương Tư Hàn, cái học sinh có vấn đề này, cậu cũng yên lòng, tiếp tục đặt hết tâm trí của bản thân lên chuyện làng du lịch.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, có ngân hàng cho vay chục triệu, làng du lịch cũng là sắp hoàn thành, mà trong khoảng thời gian này Phương Minh ngoại trừ lại quy hoạch ra một khu đất trồng cây ăn quả, cậu còn trồng rất nhiều loại cây khác, cây liễu, cây trúc... Thậm chí còn trồng lúa...
"Tần Dương, cậu ngay cả lúa mà cũng trồng luôn, vậy có phải liệu cậu còn định nuôi một số gà vịt heo các loại, lại trồng một ít rau dưa, nếu thật thế cậu có thể tự sản xuất tự tiêu thụ rồi, không cần phải đi mua nữa."
Giọng điệu khi Lí Khả nói lời này cũng không phải khích lệ mà là cười nhạo, theo hắn thấy Phương Minh là ăn no rửng mỡ, đầu năm nay ra chợ mua gạo dễ dàng biết bao nhiêu, tự dưng lại phí mấy mẫu đất ra làm ruộng, còn không bằng trồng thêm vài cây ăn quả, như vậy mới có lời.
"Dân coi đồ ăn như trời, mà gạo này lại còn vô cùng quan trọng."
Phương Minh mỉm cười, gieo hạt lúa giống trong tay xuống phía dưới: “Loại lúa này cũng không bình thường, đây là gạo Yên Chi, giá của nó trên thị trường hẳn phải hơn hai trăm một cân."
"Gạo Yên Chi? Sao nhìn giống hạt dưa vậy?"
Lí Khả sau khi học tới trung học phổ thông thì ngừng đi học, muốn nói cái gì bốn tác phẩm nổi tiếng hắn cũng chỉ là xem qua Thủy Hử cùng Tam Quốc Diễn Nghĩa, hơn nữa cũng chỉ xem vài đoạn như vậy, về phần Hồng Lâu Mộng còn chưa từng đụng tới, càng không biết ở trong Hồng Lâu Mộng, ngay cả Cổ mẫu đều luyến tiếc ăn gạo Yên Chi.
"Gạo Yên Chi còn được xưng là gạo cống, lúc đầu sinh ra từ Hà Bắc, trên thị trường khi giá cao nhất đạt tới bốn ngàn tệ một cân, kém nhất cũng phải hơn hai trăm một cân."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Lí Khả há to miệng, bốn ngàn tệ một cân gạo, đây là gạo sao? Đây là ăn tiền mới đúng!
"Chẳng qua dựa theo ghi chép ở địa phương đó, gạo Yên Chi chân chính kỳ thực đã tuyệt tích, gạo Yên Chi hiện tại chẳng qua là bồi dưỡng ra một giống khác, nếu là gạo Yên Chi thật, dựa theo ghi chép bên trong Hồng Lâu Mộng, cho dù hâm lại ba lần cũng không bị rữa."
Rất nhiều chuyên gia nông nghiệp nghi ngờ vì sao gạo Yên Chi lại tuyệt tích, nhưng Phương Minh lại từ trong miệng sư phó cậu biết nguyên nhân, gạo Yên Chi sinh ra tại Hà Bắc huyện Phong Nam, vào niên đại đó, huyện Phong Nam có long mạch, gạo Yên Chi này đây hấp thu Long Mạch Chi Khí mới hình thành cảm giác cùng hương vị riêng biệt.
Nói cách khác, muốn trồng gạo Yên Chi nhất định phải có Long Mạch Chi Khí, chỉ là sau lại theo long mạch di động, đã không có Long Mạch Chi Khí, gạo Yên Chi này đương nhiên cũng liền tuyệt tích.
Trên đời này long mạch khó tìm tới mức nào, ba năm tầm long, mười năm điểm huyệt cũng không phải cách nói khuếch đại, mà nếu như vận khí tốt phát hiện long mạch, lại có mấy vị thầy phong thủy nguyện ý lấy ra trồng lúa, theo suy nghĩ của những thầy phong thủy kia, đây là phí của trời.
"Nếu ngay cả những chuyên gia đều mân mê không ra, vậy cậu vẫn còn mân mê làm gì? Tôi nói Tần Dương cậu bây giờ thật đúng là quá phiêu lưu rồi."
Nghe được những lời này, Phương Minh cười một tiếng, phiêu hay không phiêu đợi sau khi loại gạo này ra đời sẽ biết.
Thời gian ba tiếng, tất cả những hạt gạo giống này đều được Phương Minh gieo trồng xuống.
Trồng lúa không giống với trồng rau dưa, muốn trồng lúa đầu tiên là phải rải hạt lúa xuống đất, đợi sau khi mầm lúa dài ra lại nhổ hết mấy mầm lúa lên, sau đó trồng trên đồng ruộng theo khoảng cách nhất định.
"Cậu em Tần, có người tìm cậu."
Khi Phương Minh mới từ ruộng đồng đi lên, Hạ Tuyền liền chạy tới, hơn nữa cực kỳ lo lắng, khi chạy tới trước mặt Phương Minh, một bên thở dốc một bên nháy mắt ra hiệu với Phương Minh, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Phương Minh, nói: "Cậu em Tần, cậu thực sự là có bản lãnh."
Nghe được lời nói của Hạ Tuyền, lại nhìn vẻ mặt của Hạ Tuyền, Phương Minh không hiểu ra sao, chẳng qua khi cậu thấy bóng người xuất hiện sau lưng Hạ Tuyền, đứng ở bên cạnh đập chứa nước, cuối cùng cũng biết vì sao Hạ Tuyền nói như vậy.
Thân thể của Trương An Nhàn xuất hiện ở nơi ấy, đang cười mỉm nhìn cậu, gió núi thổi khiến mái tóc cô bay bay, đưa tay khẽ vuốt qua, đôi mắt xinh đẹp hơi chớp chớp, biểu đạt dáng vẻ phong tình cùng vũ mị của người phụ nữ thành thục vô cùng nhuần nhuyễn.
Phương Minh không biết nên nói cái gì, đối với Hạ Tuyền bọn họ loại đàn ông ba bốn mươi tuổi này mà nói, Trương An Nhàn cái người phụ nữ ở độ tuổi tràn ngập phong tình này cực kỳ có sức hấp dẫn, nhưng đối với cậu mà nói, Trương An Nhàn chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
"Em trai nhỏ, chị không mời mà tới, nhìn cái vẻ mặt này của cậu hình như không vui vẻ chào đón thì phải."
Trương An Nhàn nhíu nhíu mày, mang trên mặt vẻ tan nát cõi lòng, bộ dáng này khiến cho Hạ Tuyền nhìn mà cảm thấy không đành lòng, nhưng Phương Minh lại có mắt không tròng, giả trang điềm đạm đáng yêu còn có ai giả bộ qua được Hàn Kiều Kiều yêu tinh này, cậu đã có sức miễn dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận