Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 292: Lật ngược ván cờ

Chương 292: Lật ngược ván cờ
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
“Là anh ta!”
Trong đám đông, Lữ Trí Thần nhìn người xuất hiện ở cửa, đồng tử hơi co lại.
Đồng thời, ở ngoài cửa, Phương Minh cũng nhìn thấy Lữ Trí Thần đầu tiên, vẻ mặt cậu giống như Lữ Trí Thần, đều hiện lên sự kinh ngạc, rõ ràng cả hai đều không ngờ sẽ gặp lại nhau ở chỗ này.
“Hóa ra dự cảm của tôi không sai. Như vậy xem ra, con trai thầy phong thủy mà Trần sư huynh kể chính là anh ta.”
Trong lòng Phương Minh đã hiểu, ánh mắt chuyển đến trên người Trần Hán Sinh, nở nụ cười: “Trần sư huynh, đệ không đến muộn đúng không?”
Trần Hán Sinh nhìn Phương Minh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi ông không ngờ Phương Minh sẽ xuất hiện lúc này. Nói thật, ông hoàn toàn không nghĩ rằng Phương Minh sẽ đến. Dù sao thì nhà họ Trần họ và Phương Minh cũng không có quan hệ thân thiết gì.
Tuy rằng xưng huynh gọi đệ, nhưng Trần Hán Sinh tự nhận đổi lại là ông, chỉ sợ ông sẽ không đến đây, bởi vì người đứng đằng sau đối thủ lần này là một cường giả có khả năng diệt môn.
“Phương sư đệ, đệ đây là…”
Trần Hán Sinh rất muốn nói đệ không nên đến đây, nhưng người cũng đã đến rồi mà ông lại nói mấy lời này thì làm bộ quá. Tuy nhiên, lần này mục tiêu của đối phương là nhà họ Trần họ, vị Phương sư đệ này cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Đệ đã nói rồi, đợi đến ngày này đệ sẽ đến.”
Phương Minh mỉm cười, đi đến giữa sảnh, ánh mắt dừng trên người Lữ Trí Thần: “Thật không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.”
“Đúng vậy, hơi nằm ngoài dự kiến của tôi là, anh và ông ta vậy mà lại là sư huynh đệ, sao tôi lại chưa bao giờ nghe nói vậy?”
Lữ Trí Thần nhìn Phương Minh. Đối với nhà họ Trần anh ta đã điều tra rất rõ. Nhà họ Trần cũng không tính là gia tộc tu luyện chân chính. Cả gia tộc chỉ có Trần Hán Sinh được xem là người trong giới tu luyện. Mà lai lịch của sư phụ Trần Hán Sinh cũng rất mơ hồ. Dựa theo phỏng đoán của anh ta, khả năng lớn nhất là do vận khí Trần Hán Sinh tốt nên có được bút ký tâm huyết của một tiền bối đại sư phong thủy nào đó, rồi sau đó tự học mà thành.
Chuyện này trong giới tu luyện cũng không hiếm. Rất nhiều người tu luyện đơn lẻ đều nổi lên như vậy. Thế nhưng vì không có ai dạy, cho dù có tiền nhân để lại bút ký tâm huyết, cũng phải đi không ít đường vòng. Đây là nguyên nhân vì sao thực lực của người tu luyện đơn lẻ thường không cao.
Đang có phán đoán như vậy, vậy nên khi nghe thấy Phương Minh là sư đệ của Trần Hán Sinh, Lữ Trí Thần hơi ngẩn người. Cũng sửng sốt như vậy còn có những người có mặt ở đây có hiểu biết về Trần Hán Sinh.
“Tôi và Trần sư huynh cũng không phải cùng sư môn, chỉ là quan hệ tốt giữa sư môn trưởng bối mà thôi.” - Phương Minh không hề giấu diếm, trả lời rõ ràng.
“Hóa ra là vậy, vậy lần này anh tới đây là muốn giúp ông ta?”
“Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể bỏ qua ân oán này. Nếu không, tôi nghĩ tôi sẽ đứng về phía Trần sư huynh.”
Phương Minh dang rộng hai tay. Cậu đánh giá rất cao Lữ Trí Thần, tuy hai người chỉ gặp mặt một lần hơn nữa cũng không nói chuyện được mấy câu, nhưng cậu cảm thấy đây chính là sự kỳ diệu.
“Anh thấy có khả năng sao?”
Nghe Lữ Trí Thần hỏi lại, Phương Minh nở nụ cười. Cậu biết Lữ Trí Thần không có khả năng buông bỏ, cũng không nói nữa, mà chuyển ánh mắt đến cái bàn trà giữa sảnh.
“Sư tử múa cầu, quả là một vùng đất phong thủy bảo địa.”
Phương Minh cảm thán một câu. Nghe cậu nói, những người khác ở đây đều trợn ngược mắt xem thường. Còn cần đến cậu nói sao? Có thể nằm trong bảng xếp hạng một trăm vùng đất phong thủy tốt nhất có thể tệ được sao?
“Trần sư huynh, bên huynh có chọn được vùng đất phong thủy tốt nào chưa?” - Phương Minh nhìn Trần Hán Sinh, mở miệng hỏi.
“Cái này… Phương sư đệ, vòng thứ nhất nhà họ Trần ta nhận thua.”
“Vì sao lại nhận thua?” - Phương Minh khó hiểu truy vấn.
Khi Phương Minh vừa nói ra những lời này, người ở đây lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Phương Minh, nhất là Nhan Hải nhịn không được mở miệng châm biếm: “Vì sao lại nhận thua à? Không phải là vì không tìm được vùng đất phong thủy nào tốt hơn sao?”
Khuôn mặt già nua của Trần Hán Sinh đỏ lên, còn Phương Minh chỉ mỉm cười: “Nếu Trần sư huynh không tìm được vùng đất phong thủy, ở đây đệ có một vùng đất phong thủy, có thể cho Trần sư huynh mượn một chút.”
Nghe Phương Minh nói, Trần Hán Sinh hơi sửng sốt, những người chứng kiến cũng vậy. Duy chỉ có Lữ Trí Thần khi nghe Phương Minh nói vậy, trong ánh mắt ánh lên tinh quang.
“Ha ha ha!”
Một tiếng cười chói tai đột nhiên vang lên. Nhan Hải cười to nói: “Anh có vùng đất phong thủy tốt, có phải là đất xây mộ cho nhà họ Trần không?”
Phương Minh thu lại nụ cười trên môi, vẻ mặt trở nên lạnh như băng, con ngươi đảo qua. Nhan Hải bị ánh mắt của Phương Minh nhìn đến đứng hình vài giây, nhưng liền sau đó liền ngẩng cao đầu, không hề có vẻ yếu thế.
“Tôi nói sai sao? Anh cho là phong thủy bảo địa dễ tìm như cải trắng ngoài chợ sao? Còn nữa, anh nghĩ anh sẽ tìm được vùng đất phong thủy có thể sánh với “Sư tử múa cầu”?
Trần Hán Sinh cũng khẽ lắc đầu: “Phương sư đệ, lòng tốt của đệ ta xin nhận trong lòng.”
Phương Minh không trả lời Trần Hán Sinh, mà hướng Nhan Hải nói: “Anh đã nói vậy, hay là chúng ta đánh cược đi. Nếu vùng đất phong thủy tôi đưa ra thắng vòng thi đấu này, anh tính thế nào?”
“Nếu anh thắng, tôi sẽ từ đây bò ra ngoài. Nhưng nếu anh không thắng, anh phải chui qua đũng quần của tôi.”
“Được.”
Ngay khi Nhan Hải vừa dứt lời, Phương Minh liền đồng ý ngay, nhanh đến nỗi khiến Nhan Hải hơi ngẩn người.
“Có nhiều đồng nghiệp ở đây như vậy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, tôi tin anh cũng sẽ không dám chơi xấu.”
Trên khuôn mặt Phương Minh lại xuất hiện nụ cười, còn Nhan Hồng Đào bên cạnh Nhan Hải lại thâm ý nhìn Phương Minh, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi làm việc phát ngôn tốt nhất nên có chừng mực.”
“Chừng mực sao? Tôi có mà.” - Phương Minh nhìn Nhan Hồng Đào, không hề để ý đến áp lực trong mắt đối phương: “Như vậy đi, tôi sẽ cho anh ta một cơ hội, bây giờ anh ta có thể chọn không đánh cược. Dù sao đến lúc đó anh ta mà thua thì bị mất mặt chính là nhà họ Nhan các ông.”
“Ông nội, cứ để con đánh cược với hắn ta. Hắn ta đang khoác lác đó.”
Nhan Hải nhìn về phía ông nội anh ta, Nhan Hồng Đào lại nhíu mày. Dưới tình huống bình thường lão ta sẽ không đồng ý, bởi vì một khi bị thua, nhà họ Nhan của lão sẽ hoàn toàn bị mất mặt.
Thế nhưng cháu trai đã nói vậy, nếu lão ta không đồng ý vậy cũng chẳng khác nào làm mất mặt nhà họ Nhan. Quan trọng nhất là, trong lòng lão ta cũng không nghĩ đối phương sẽ có thể đưa ra vùng đất phong thủy nào tốt hơn “Sư tử múa cầu”.
“Được, người nhà họ Nhan lão chưa từng biết sợ là gì, Hải nhi làm rất tốt.”
Cuối cùng Nhan Hồng Đào vẫn đồng ý. Nghe lão ta nói vậy, đám đông lại rộ lên những lời khen.
“Không hổ là nhà họ Nhan, quả nhiên là khí phách.”
“Nhưng đổi lại là tôi tôi cũng sẽ đồng ý. Cậu thanh niên trẻ nhà họ Nhan kia nói cũng có lý, phong thủy bảo địa không phải củ cải trắng ngoài chợ, dễ gì mà tìm được.”
Mọi người ở đây không cho rằng Phương Minh có thể đưa ra vùng đất phong thủy tốt, thậm chí kể cả người nhà họ Trần.
“Ba, chúng ta để cậu ta đại diện…”
“Câm miệng.”
Trần Hán Sinh trừng mắt nhìn con trai mình. Tuy trong lòng ông cũng không ôm hy vọng, nhưng trong tay ông quả thật không có vùng đất phong thủy tốt, hơn nữa Phương sư đệ cũng có ý tốt, vậy cứ để tùy cậu ấy vậy.
Phương Minh không để ý đến những người khác nữa, ánh mắt dừng lại trên người Lữ Trí Thần, trực tiếp mở miệng nói: “Lữ huynh, vùng đất tôi tìm được, là vùng đất “Chu Tước bàn ngọa (1)”.
(1) Bàn ngọa: Bàn: uốn lượn; ngọa: nằm.
Lữ Trí Thần nghe Phương Minh nói thế thì có hơi sửng sốt, nếu nói ban đầu trong lòng anh ta có chút lo lắng thì bây giờ anh ta đã hoàn toàn yên tâm.
“Nơi Chu Tước nằm, nếu anh chỉ chính là khu hồ nước trên núi kia, vậy anh thua rồi.”
Phương Minh nhếch khóe miệng: “Vậy cũng chưa chắc.”
Nói xong, Phương Minh lấy từ trong ngực một xấp tài liệu, chẳng qua cậu không bày ảnh chụp cho mọi người xem mà lại đưa văn kiện cho Lữ Trí Thần.
Lữ Trí Thần mang theo vẻ khó hiểu tiếp nhận văn kiện, mở ra xem ảnh chụp bên trong. Lúc đầu vẻ mặt anh ta cũng xem như bình thường, vẫn giữ nụ cười, nhưng khi nhìn đến tấm hình thứ mười lăm, nụ cười trên khuôn mặt liền trở nên cứng ngắc, nhìn đến tấm hình thứ ba mươi sắc mặt liền đanh lại.
Tổng cộng bốn mươi lăm tấm hình, sau khi xem xong Lữ Trí Thần không lên tiếng, chỉ nhắm hai mắt, thỉnh thoảng nhíu mày, giống như đang suy ngẫm vấn đề gì đó.
Nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Lữ Trí Thần, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rất tò mò. Họ rất muốn biết các tấm ảnh đó chụp cái gì mà có thể khiến người đã tìm ra vùng đất phong thủy như “Sư tử múa cầu” phải nhíu mày.
“Ông nội, có lẽ anh ấy thật sự có thể thắng đó.”
Trần Tâm Di nắm chặt tay, mặt đầy mong chờ. Trần Hán Sinh lúc này cũng có chút khẩn trương, nếu nói ban đầu ông không ôm hy vọng gì, thì khi nhìn thấy vẻ mặt Lữ Trí Thần thay đổi, trong lòng ông cũng dâng lên niềm hy vọng.
Ngược lại, những người bên phía nhà họ Nhan lại trở nên căng thẳng, nhất là Nhan Hải, bởi vì việc này có liên quan đến việc đánh cược của anh ta.
Phương Minh mang theo nụ cười bình thản nhìn Lữ Trí Thần. Một hồi lâu sau, Lữ Trí Thần mở mắt, ánh mắt dừng trên người Phương Minh: “Xét theo kỳ môn độn giáp thì tôi có thể hiểu, nhưng cái vòng tròn đó giải thích như thế nào?”
“Các loài chim trong thiên hạ đứng đầu là phượng hoàng. Phượng hoàng là tổ tiên các loài chim. Mà phượng hoàng lửa có thể niết bàn sống lại, chết chín lần thì niết bàn. Chu Tước đứng thứ hai, sáu lần bàn ngọa.”
“Kích như thế nào?”
“Lấy nước Dần (2) dẫn, phối hợp với lửa Đông Nam, sửa một cây cầu phong thủy, nhanh gấp mười lần…”
(2) Dần: ngôi thứ ba trong Địa chi.
Lữ Trí Thần không hỏi nữa, hiển nhiên đang tiêu hóa đáp án của Phương Minh. Cả buổi sau, vẻ mặt trở nên thê lương, ngẩng đầu nhìn Phương Minh: “Anh thắng.”
Anh thắng!
Lữ Trí Thần vừa thốt ra những lời này, mọi người đều ồ lên. Tất cả đều tỏ ra khó hiểu, họ không ngờ kết quả cuối cùng lại thật sự được lật ngược.
Vẻ mặt nhà họ Trần trở nên vô cùng kích động, kể cả Trần Hán Sinh cũng hơi run run. Vốn ông đã chuẩn bị để nhận thua, không ngờ đến cuối cùng Phương sư đệ lại thật sự giúp giành phần thắng.
“Không thể có chuyện đó được. Hai người thông đồng với nhau đúng không? Cái hai người nói huyền bí như vậy, tôi không tin.”
Nhan Hải mở miệng, anh ta không thể chấp nhận kết quả này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận