Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 109: Có lẽ đã tới kỳ kinh nguyệt

Chương 109: Có lẽ đã tới kỳ kinh nguyệt
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
Ba người Trương Kế Hồng xuống lầu còn Phương Minh trở lại bên bàn, nơi đó vẫn còn mấy sợi tóc màu đỏ.
“Phương Minh, lúc trước có phải còn chuyện gì mà cậu chưa nói ra? Tôi nhớ đoạn khi Triệu Tinh không muốn hiện thân cậu đã nói cái gì mà giúp cậu ta một chút, câu này là có ý gì?”
Không còn người ngoài ở đây nữa Hàn Kiều Kiều mới nói ra vấn đề vẫn quấy nhiễu trong lòng cô.
“Tôi không biết Triệu Tinh bị bệnh gì nhưng tôi rất rõ, bệnh của cậu bé đã tới mức da thịt khắp toàn thân đã hư thối.” Phương Minh nhìn Hàn Kiều Kiều, anh không ngờ Hàn Kiều Kiều lại chú ý tới câu này.
“Thật ra lúc đó tôi đã đoán sai, tuy Triệu Tinh cũng được đưa vào bệnh viện nhưng cậu bé hẳn là một đứa trẻ mồ côi, cho nên sau khi cậu bé chết thân thể hư thối không hề được rửa sạch sẽ mà cứ để vậy chôn luôn.”
“Quỷ cũng giống như người, rất chú trọng cách ăn mặc, rất nhiều quỷ hồn đều giữ nguyên hình dạng của bản thân trước khi chết, đây cũng là lý do vì sao nhà hỏa táng lại có dịch vụ trang điểm xác chết.”
Phương Minh giải thích, dịch vụ trang điểm xác chết này đã có từ rất lâu đời, nội dung công việc chính là trang điểm cho người chết. Nhưng nghề này có quá nhiều yêu cầu đòi hỏi cho nên thời xưa còn có một nhóm người chuyên môn phụ trách việc này, hơn nữa còn theo hình thức gia tộc truyền dạy.
Sư phụ cậu cũng đã từng nói có một vài người thợ trang điểm lành nghề thực sự không kém đạo sĩ chút nào, nhất là hiểu biết của bọn họ đối với quỷ hồn hơn xa những người khác.
Huyền học bác đại tinh thâm(1), có thể diễn hóa ra vô số chi, mỗi chi đều có bản lĩnh riêng của bản thân, ví như đạo sĩ ở Mao Sơn thì am hiểu thuật bắt Quỷ, đạo sĩ ở Lao Sơn lại am hiểu thuật phù chú.
(1)Bác đại tinh thâm: phong phú, sâu rộng
Bên bờ sông Tương Tây thì có mấy gia tộc lớn truyền thừa thuật cản thi, còn bên bờ sông Hoàng Hà thì là tìm kiếm thi nhân, phương Bắc có các đệ tử tinh thông pháp thuật câu thông ma quỷ, Nam Cương thì là xua đuổi cổ thuật…
Sư phụ cũng đã thừa nhận rằng nếu nói về xua đuổi cổ thuật thì ông ấy không thể bằng thầy tế ở Nam Cương, nói về điều khiển thi thể ông lại càng không thể sánh được với những gia tộc có truyền thừa hơn ngàn năm ở Tương Tây, trong hệ thống huyền học này không sợ chuyên, chỉ sợ không tinh.
Mà đó chỉ là một số chi lớn của huyền học mà thôi, ngoài ra còn có một số môn phái nhỏ, mỗi một môn phái đa số đều có tuyệt học riêng của mình, cũng giống như sư phụ cậu đã từng gặp Điểm Hương môn.
Điểm Hương môn, tên như ý nghĩa, chính là môn phái lấy thắp hương làm chủ, mà đối với bọn họ mà nói chính là cách câu thông tốt nhất, thông qua tốc độ cháy của hương nhanh hay chậm, quỹ tích di chuyển của hương khói mà đoán được rất nhiều chuyện.
Đương nhiên những tin tức này Phương Minh cũng không nói với Hàn Kiều Kiều, dù sao cô ấy cũng không phải người đồng đạo, cho dù có hiểu biết những thứ này cũng không có ích gì.
“Sau khi Triệu Tinh chết không được hóa trang, mà bởi vì thân thể cậu đã bị hư thối nên quỷ hồn cũng tản ra mùi thối, chính là mùi mà lúc trước mọi người ngửi thấy, nếu như cậu ấy thật sự hiện thân thì chắc chắn sẽ hiện ra hình dạng một cậu bé toàn thân hư thối.”
Trên mặt Hàn Kiều Kiều hiện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cô đã hiểu ý của Phương Minh.
Triệu Tinh sợ hãi hình tượng kia sẽ hù dọa tới Đan Đan cho nên mới không hiện thân.
“Chỉ là Triệu Tinh không nghĩ tới sau khi cậu biến thành bộ dáng người giấy vẫn bị cô bé ghét bỏ…” Hàn Kiều Kiều sâu kín nói.
“Người và quỷ không bao giờ có thể có kết quả, kỳ thực để Triệu Tinh hết hy vọng cũng tốt, chỉ là lựa chọn cuối cùng của Triệu Tinh thật sự có chút ngoài ý muốn.”
Sau khi trải qua một khoảng thời gian ngữ khí của Phương Minh cũng bình tĩnh hẳn, cậu đặt tay phải lên bàn cầm mấy sợi màu hồng lên, sau đó đi tới sau tấm bình phòng lấy ra một hộp gỗ, đặt những tia màu hồng này vào hộp rồi đặt hộp gỗ lên kệ tủ trước lư hương.
Sau khi làm xong những việc đó, Phương Minh đốt ba cây hương, vái hộp gỗ ba vái rồi cắm hương vào lư hương.
“Phương Minh, cậu đang làm gì vậy?” Hàn Kiều Kiều hiếu kỳ nhìn hành động của Phương Minh.’’
“Đây là một quỷ hồn khiến người ta nể phục, tôi thắp nén hương để biểu đạt một chút kính ý.”
“Ah, tôi còn tưởng cậu chỉ nhận tiền thôi…”
Hàn Kiều Kiều nói nửa đùa nửa thật, bởi vì những gì mà Phương Minh biểu lộ ra khiến cô cảm thấy như vậy, cũng khiến đám người Trương Kế Hồng cho rằng cậu là một cao nhân hám tiền.
Phương Minh cười khổ, đúng là cậu thiếu tiền thật, nhưng nguyên nhân hôm nay và cả hôm khai trương nữa cậu cố ý lộ bộ dáng này ra ngoài là vì cậu sợ bị dây dưa.
Người là một loại sinh vật rất kỳ quái, sau khi tư duy lúc trước của bọn họ bị phá hủy thì thường nghi thần nghi quỷ, đối với những chuyện nhỏ trong cuộc sống cũng thấy nghi ngờ!
Nếu như cậu không có biểu hiện như vậy sợ rằng những người này sẽ ngày ngày đi tìm cậu, hỏi xem ác mộng hôm nay họ gặp có phải là do ma quỷ quấy rối hay không, ngày mai ngày kia bị đau đầu gì đấy cũng tới tìm cậu xem có phải đã bị dính những thứ dơ bẩn gì, vậy thì chắc cậu mệt chết!
Đương nhiên Phương Minh giữ lại mấy sợi tóc của Triệu Tinh cũng không phải chỉ vì thắp nén hương biểu lộ kính ý, nếu có ngày tu vi cậu tăng lên, cho dù không thể đạt tới cảnh giới Đại Vu nhưng chỉ cần tới Vu sư thất tinh hay bát tinh, một lần cậu dâng hương có thể để cho cậu bé này giảm bớt hình phạt ở Âm Phủ.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, lần này tôi tới là có việc muốn nói với cậu.”
“Việc gì?” Phương Minh hiếu kỳ hỏi.
“Mấy ngày trước tôi tới Kinh Thành, đã gặp người nhà kia của cậu ở đại học Thủy Mộc.”
“Người nhà kia của tôi?”
Lúc đầu Phương Minh còn chưa kịp phản ứng, từ sau khi sư phụ mất chỉ còn mình cậu bơ vơ, lấy đâu ra người nhà kia chứ?
Nhưng mà chỉ một giấy sau vẻ mặt của Phương Minh biến đổi, kinh ngạc hỏi: “Cô nói Tử Du?”
“Ha, nhắc tới Tử Du cậu liền phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ trừ Tử Du ra cậu còn có người khác sao?”
Giọng nói của Hàn Kiều Kiều có chút kỳ quái, chính cô cũng không phát hiện ra đôi môi mình đang chu lên, chắc hẳn là đang ghen rồi.
“Không có, không có.”
Phương Minh vội vàng lắc đầu, nhưng sau đó lại gãi gãi đầu, biểu hiện này của cậu lập tức nhận được một ánh mắt khinh thường từ Hàn Kiều Kiều, cô phát hiện biểu hiện này của cậu mới giống dáng vẻ một thanh niên mới ra xã hội nên có, mà không phải biểu hiện trầm ổn hằng ngày cậu vẫn trưng ra.
“Xem ra Tử Du vẫn có ảnh hưởng rất lớn tới cậu.”
Hàn Kiều Kiều biết những biểu hiện này của cậu ta đều là vì nghe tới Diệp Tử Du, cũng chỉ có Diệp Tử Du mới có thể làm tâm tình của cậu giao động.
“Ha ha, làm gì có, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô cũng rất kích động đấy.” Khó có lúc Phương Minh khẩu thị tâm phi(2) giải thích một câu.
(2)Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng trả lời một nẻo.
“Này, lúc cậu nói láo có thể đừng nháy mắt như vậy có được không? Lúc cậu nhìn thấy tôi không phải kích động mà là xao động, dù sao chị đây vẫn là tiểu yêu tinh câu mất hồn phách của cậu.”
Hàn Kiều Kiều liếc Phương Minh một cái rồi dẩu môi: “Cậu cũng đừng vội kích động, trong lòng cậu có người ta không có nghĩa là trong lòng người ta cũng có cậu, dù sao đối với cô ấy cậu cũng chỉ là một đứa bé nông thôn nghèo khó, mà cô ấy lại là nữ thần của trường đại học đó, rất nhiều chàng trai gia thế tốt đều theo đuổi cô ấy, cậu cứ như vậy chắc chắn cô ấy còn nhớ tới cậu sao?”
Nụ cười trên mặt của Phương Minh cứng đờ, đúng vậy, cô bé sau khi quay về Ma Đô lớn lên liệu có còn nhớ rõ cậu bé trong thôn nghèo năm xưa?
“Cậu có muốn biết phản ứng của cô ấy sau khi nghe thấy tên của cậu không?” Hàn Kiều Kiều hất hất tóc chờ mong nhìn Phương Minh, ý của cô chính là cầu xin chị đi, cầu xin đi rồi chị sẽ nói cho cậu biết!
“Không hứng thú.”
Phương Minh đã quá rõ tính cách của Hàn Kiều Kiều, nội tâm của cô gái này thật sự là một tiểu yêu tinh, cậu mà mắc mưu đi theo phương hướng của cô còn không biết sẽ bị hố như thế nào nữa.
“Nếu cậu không muốn biết thì thôi vậy, tôi còn có weiwei của Tử Du đấy, còn định đưa nó cho cậu nhưng mà cậu không có hứng thú thì thôi vậy.” Hàn Kiều Kiều vỗ vỗ tay: “Vậy tôi đi về đây.”
“Khụ khụ.”
Nhìn thấy Hàn Kiều Kiều dứt khoát quay người đi về hướng cầu thang, Phương Minh ho khan hai tiếng.
“Sao vậy? Bị bệnh rồi? Thân thể cậu yếu thật đấy, mùa hè mà cũng ho khan, chậc chậc, người trẻ tuổi thời nay thật là… Nếu cậu đã yếu nhớt như vậy, vì tính phúc(3) trong tương lai của cô ấy cậu không nên liên lạc với Tử Du làm gì…” Hàn Kiều Kiều quay đầu nói giọng trào phúng.
(3)Tính phúc: đời sống tình dục
“Nói đi, cô có điều kiện gì?”
Phương Minh nói thẳng, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà nhào vào bẫy của tiểu yêu tinh này.
“Sảng khoái!”
Hàn Kiều Kiều búng tay kêu cái tách, nhướng mày ném cho Phương Minh một ánh mắt quyến rũ: “Cậu nói sớm có phải đã xong rồi không, hại tôi nói nhảm nhiều như vậy.”
“Tôi có thể cho cậu weiwei của Tử Du, nhưng ngày mai cậu phải theo tôi tới một nơi, mà có chuyện gì cậu cũng phải nghe theo lời tôi nói.”
“Đi đâu?”
Phương Minh nhíu mày, anh mơ hồ cảm thấy đây mới là mục đích chính ngày hôm nay Hàn Kiều Kiều tới đây, những lời nói lúc trước đều là vì giờ phút này.
“Chuyện này cậu không cần quan tâm, dù sao tôi cũng không bắt cậu phải giết người phóng hỏa.”
Thấy Phương Minh im lặng Hàn Kiều Kiều giận dữ hừ một tiếng: “Cậu không đáp ứng có tin tôi nói cho Tử Du chúng ta đã phát sinh quan hệ không?”
“Ặc…”
Khóe miệng Phương Minh co giật, câu không ngờ Hàn Kiều Kiều có thể nói ra lời uy hiếp khủng bố tới mức này!
“Cậu đừng tưởng tôi không dám, tôi có weiwei của Tử Du, lại còn có ảnh chụp khi cậu ở nhà tôi, mấu chốt nhất là cậu còn chẳng có cơ hội để giải thích đấy! Mặt khác giống tôi…”
“Cô thắng!”
Phương Minh cắt ngang lời nói của Hàn Kiều Kiều, bởi vì cậu biết chắc chắn mấy lời sau đó của Hàn Kiều Kiều chủ yếu là tự tâng bốc bản thân.
“Đồng ý là tốt, cậu nói số weiwei của cậu cho tôi đi, rồi tôi sẽ gửi số weiwei của Tử Du qua cho cậu.”
“Tôi không có weiwei, cô chờ tôi một chút.”
Phương Minh lấy điện thoại ra, thật sự là cậu không dùng weiwei, vội vội vàng vàng tải phần mềm sau đó lại nhanh chóng đăng ký tài khoản.
“Đưa mã hai chiều đây để tôi quét.”
Hàn Kiều Kiều đoạt lấy điện thoại của Phương Minh, quét mã hai chiều xong thêm cậu vào danh sách bạn bè, nỉ non trong miệng: “Như thế này có được tính tôi là người phụ nữ đầu tiên của cậu không? Dù chỉ là trên weiwei…”
“Cô lí nhí cái gì vậy?” Phương Minh đứng bên cạnh không nghe rõ lời cô nói, hỏi lại.
“Không có gì, ý tôi là sao cậu có thể quê mùa như vậy chứ, đầu năm nay người trẻ tuổi không có weiwei thật sự chỉ có mình cậu, không biết cậu đã sống như thế nào nữa…”
“Sống thế nào?”
Phương Minh cười khổ, những năm nay cậu cùng sư phụ đi khắp nơi dạo chơi nhưng căn bản không dùng tới những thứ như weiwei này.
“Được rồi, tôi đã gửi weiwei của Tử Du cho cậu, chính cậu tự thêm vào danh sách bạn bè đi, tôi đi trước.”
Hàn Kiều Kiều sau khi đưa weiwei của Diệp Tử Du cho Phương Minh thì quay người dứt khoát đi xuống lầu.
“A, cô Hàn phải về sao? Sắp tới giờ ăn cơm rồi hay ở lại ăn cơm đã rồi về?”
Dưới lầu vang lên giọng nói của Hoa Minh Minh, sau đó rất nhanh Hoa Minh Minh đã lên lầu: “Phương Minh, cậu cùng cô Hàn làm sao vậy? Tại sao tôi cảm thấy sắc mặt của cô ấy tràn ngập sát khí rất đáng sợ nha.”
“Có lẽ là cô ấy đã tới kỳ kinh nguyệt rồi…”
Phương Minh hời hợt đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn số weiwei trên điện thoại, sau đó nhẹ nhàng nhấn mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận