Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 443: Rời bến (2)

Chương 443: Rời bến (2)
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Đại Bưu nhíu mày một cái, lập tức quay đầu lại hướng phía bên trong khoang thuyền nhỏ giọng nói với Phương Minh: "Tần tiên sinh, lúc này đây phụ trách chuyển vận là Tang Cẩu, người này có chút biến thái, có thể sau khi lên thuyền anh cố gắng không nên nảy sinh xung đột với hắn ta, cũng không cần xen vào việc của người khác."
Nghe Đại Bưu nói, Phương Minh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu một cái, còn Lựu Đạn đã là leo lên thuyền đánh cá, đang nói gì đó với người đàn ông tên Tang Cẩu.
Tang Cẩu nhìn về phía du thuyền, cặp mắt kia mang theo vẻ âm tàn đánh giá Phương Minh, không trả lời một câu nào với Lựu Đạn chỉ gật đầu một cái.
"Tần tiên sinh, mọi chuyện đã dặn dò xong, bây giờ anh có thể lên thuyền."
Du thuyền đậu bên hông thuyền đánh cá, người trên thuyền đánh cá thả xuống một tấm ván, Phương Minh theo tấm ván gỗ bước lên thuyền đánh cá, còn Lựu Đạn sau khi gật đầu chào Phương Minh về tới du thuyền rồi du thuyền nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Vừa lên thuyền đánh cá, Phương Minh nhíu mày một cái, bởi vì ... thuyền đánh cá này ngoại trừ mùi cá còn có mùi máu.
"Là bạn của Tưởng lão đại sao, đến buồng nhỏ trên tàu đi, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, thuyền đánh cá này chính là địa bàn của ta, mặc kệ ngươi có bối cảnh quan hệ như thế nào, nếu như ở trên thuyền dám ngỗ nghịch, ta sẽ không chút do dự quăng ngươi xuống biển làm mồi cho cá."
Tang Cẩu lạnh lùng nhìn Phương Minh, bất quá Phương Minh cũng không có phản ứng, ở trên thuyền theo hướng dẫn của một gã, đi vào buồng nhỏ trên tàu.
Buồng nhỏ trên tàu rất cũ kỹ, bên trong chỉ có một ánh đèn lờ mờ, mà khi Phương Minh đi vào khoang thuyền, hiện tại bên trong khoang thuyền đã có không ít người rồi, cả trai lẫn gái đại khái hơn hai mươi người, những người này nhìn thấy Phương Minh tiến đến, ánh mắt đều mang vẻ đề phòng.
Xã hội bây giờ không giống như xưa, giấy thông hành từ nội địa đến Hương Giang cũng không khó, mà dưới tình huống như vậy lén đi, đều là có chút nguyên nhân bất đắc dĩ .
Bên trong khoang thuyền mùi càng khó ngửi hơn, Phương Minh trực tiếp chọn ngồi ở một góc nhỏ, cách chỗ hắn không xa là hai cô gái, lúc này cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía hắn.
Hơn hai mươi người chen chúc trong một căn buồng nhỏ trên tàu, lại không ai nói, yên tĩnh đến mức quỷ dị, bất quá sự yên tĩnh này bị phá vỡ chỉ sau mười phút.
Tang Cẩu bước vào, trừ hắn ra còn có hai gã hung hãn.
"Ngươi, đi ra!"
Tang Cẩu chỉ ngón tay về phía một người đàn ông trung niên mập mạp đeo mắt kiếng, người đàn ông đó nhìn thấy ngón tay tang cẩu chỉ về phía mình, trên mặt có chút hoang mang liền vội vàng nói: "Gọi ta làm gì, ta trả tiền rồi."
"Ta biết ngươi trả tiền rồi."
Tang Cẩu nhe răng cười, "Ngươi đã hối lộ bọn Hồ Kiến, nghe nói ngươi cho bọn hắn năm trăm ngàn."
"Không... Không sai, ta đưa năm trăm ngàn, cho nên ngươi nhất định phải đưa ta đến Hương Giang an toàn, hơn nữa khoang thuyền thật sự là quá nhỏ, ta muốn chuyển sang nơi khác."
"Chuyển sang nơi khác... Được, đương nhiên không thành vấn đề."
Tang Cẩu quắt quắt tên thủ hạ bên cạnh mình, tên thủ hạ kia tiến tới trước mặt người đàn ông trung niên đó, khi người đàn ông trung niên còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp đạp tới một cước.
Rầm!
Người đàn ông trung niên bị đau, ngã rầm trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ và sợ hãi nhìn về phía Tang Cẩu, "Ngươi... Các người muốn làm gì?"
"Nghe nói ngươi là người phụ trách của một địa phương nào đó, ăn hối lộ sợ bị điều tra bắt được cho nên chạy trốn, ta cũng không muốn làm gì người, chỉ cần ngươi giao ra tất cả số tiền mà ngươi ăn hối lộ, nếu không ta cho người ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá."
Tang Cẩu nói làm cho người đàn ông trung niên biến sắc, tại địa phương hắn quản lý, bởi vì có người tố cáo cho nên cấp trên phái người điều tra, hắn biết lúc này đây không tránh thoát, cho nên đem hết thảy tài sản đều chuyển dời ra nước ngoài, sau đó nhờ quan hệ, vượt biên sang Hương Giang, cuối cùng từ Hương Giang bay tới nước M.
Hắn đã trả năm trăm ngàn cho Hồ Kiến, đối phương nói sẽ đưa hắn đến Hương Giang an toàn, còn đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể đến Hương Giang năm trăm ngàn không đáng kể chút nào, bởi vì hắn mấy năm nay tham gần cả trăm triệu, đều bị hắn chuyển tới ngân hàng ở nước ngoài.
"Các người như vậy là không giữ lời."
Tang Cẩu nở nụ cười, "Giữ lời? Ngươi dám bảo lão tử giữ lời? Bắn!"
Dưới sự sai sử của Tang Cẩu, hai tên thủ hạ của hắn đấm đá người đàn ông trung niên này một trận, mà người này quen sống trong nhung lụa rồi, đâu chịu nổi bị hành hung, không bao lâu thì không chống đỡ nổi nữa.
“ Đừng... Đừng đánh, ta cho... Ta cho các ngươi."
Người đàn ông trung niên bị Tang Cẩu và hai gã thủ hạ lôi đi như lôi một con chó chết, còn ở bên ngoài sớm đã có người chuẩn bị xong máy vi tính xách tay, chờ người đàn ông trung niên đăng ký tài khoản ngân hàng bắt đầu chuyển khoản.
Tang Cẩu quét mắt nhìn những người khác ở trong khoang thuyền, mà những người này thấy Tang Cẩu nhìn qua đây, tất cả đều cúi đầu không dám mắt đối mắt, sợ hắn tìm tới chính mình.
"Ta nói rồi, không quản các ngươi trước đây là thân phận gì, bước lên con thuyền này, mọi người chính là con hàng của ta, nếu ai chọc ta khó chịu, ta không ngại tiễn hắn xuống biển làm mồi cho cá."
Tang Cẩu hừ lạnh một tiếng, cuối cùng đảo mắt qua người Phương Minh nhìn sang hai cô gái.
"Hai người các ngươi theo ta đi ra."
"Không chúng tôi không..."
"Buông tha chúng tôi."
Hai cô bé gương mặt hoảng sợ, thấy được tình trạng thể thảm của người đàn ông trung niên đó, các cô không biết nếu như mình đi ra thì sẽ bị làm gì?
"Ta mới nói rồi, ở trên thuyền này ta chính là vua, các ngươi muốn cãi lời của ta sao?"
Nhìn thấy hai cô bé biểu tình hoảng sợ, Tang Cẩu nhe răng cười càng sâu, đúng như Đại Bưu đã nói với Phương Minh, hắn là một tên biến thái, mỗi một lần hắn phụ trách chuyển vận, thích nhất là hành hạ những người nhập cư trái phép.
Bởi vì hắn biết rõ bọn họ đều là những người phạm tội, đều là bị buộc đến đường cùng, loại người này lúc trước, hắn không đắc tội nổi, nhưng bây giờ, những người này hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, một khi những người này trở thành người nhập cư trái phép, sinh mệnh cũng đã nằm trong tay của hắn.
"Đừng có nói nhảm nữa, đừng cho là ta không biết các ngươi đang làm gì, chạy đến Hương Giang bán thân, nếu đã làm kỹ nữ vậy cũng không nên lập đền thờ trinh tiết làm gì, cứ cho huynh đệ ta sung sướng, nếu không sẽ đem các ngươi bán đi."
Hai cô bé trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, các cô đem ánh mắt nhìn về phía những người khác, nhưng mà giờ khắc này ai cũng không dám lên tiếng, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, ai còn dám ra mặt.
"Nhưng mà, lão tử cũng không cưỡng bách người..." Tang Cẩu đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn thấy Tang Cẩu rời đi, hai cô bé lộ ra biểu tình cảm thấy may mắn, nhưng mà con ngươi của Phương Minh rụt lại, trực giác nói cho hắn biết, Tang Cẩu tuyệt đối không có ý tốt.
Khoang thuyền hai bên đều kín không kẽ hở, ngồi bên trong khoang thuyền căn bản không cảm giác được thuyền đi đâu, tất cả mọi người như thế yên lặng đợi, mãi đến khi trời tối, có người bắt đầu rơi vào mộng đẹp.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt.
Sau khi trời sáng, có người tỉnh lại, đứng lên chuẩn bị ra boong tàu hít thở không khí, nhưng mà người đó vừa mới đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, thì bị hai gã đại hán đẩy vào.
"Mọi người làm cái gì, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, trong khoang thuyền đều là một lũ người xấu."
Tiềng ồn ào đánh thức mọi người trong khoang thuyền, có những người khác cũng muốn đứng lên đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, nhưng cũng giống như người đó, trực tiếp bị cản lại, thậm chí còn có một người bị hành hung một trận.
"Đều đợi ở chỗ này cho ta, người nào ở dám bước ra buồng nhỏ trên tàu, lão tử đánh gãy chân hắn." tại cửa buồng nhỏ trên tàu, một gã tráng hán vẻ mặt hung ác độc địa, dáng vóc hung hãn nói.
"Không cho chúng ta hít thở sao chúng ta đói bụng, dù sao cũng nên cho chúng ta chút đồ ăn."
"Đúng, ta cũng khát, nước đâu?"
Tráng hán nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, "Còn muốn nước và thức ăn? Hai con kỹ nữ này không biết tốt xấu, Tang ca đã nói, từ giờ trở đi mọi người đều không được nhận thức ăn nước uống."
...
Bên trong khoang thuyền trầm lắng một lúc, còn con ngươi của Phương Minh vào giờ khắc này co rút lại, bởi vì hắn rốt cục biết Tang Cẩu có ý định gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận