Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 356: Một người đắc đạo gà chó lên hương

Chương 356: Một người đắc đạo gà chó lên hương
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Biệt thự!
Lúc Phương Minh trở lại biệt thự, thì thấy đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, trong đại sảnh, La Cẩm Thành đang mỉm cười mở các hộp quà, Đại Trụ bên cạnh thì cầm bút ghi lại cái gì đó.
"Ừm, một bộ bùa thượng hạng, cái này cũng từ Vương gia ở Lạc Dương, đồ tốt đó, thứ mua được trên thị trường vốn không cùng đẳng cấp với cái này. "
"Chậc chậc, đây là nhân sâm trăm năm, thật không ngờ Lý gia lại cam lòng như vậy . "
La Cẩm Thành mỗi lần mở một hộp quà đều kinh ngạc, thật sự là những món đồ trong hộp quá trân quý, ngay cả ông ta nhìn cũng động tâm.
Hai người đang bận mở quà, căn bản không có chú ý tới Phương Minh đứng ở cửa.
Gâu!
Cho tới khí Lão Hoàng ngậm cắn một nửa một cây nhân sâm chạy ra chỗ Phương Minh phía cửa, La Cẩm Thành và Đại Trụ mới chú ý tới Phương Minh.
"Phương Minh, cậu về rồi! "
Sắc mặt Đại Trụ vui mừng, mà La Cẩm Thành thì dùng ánh mắt khác thường đánh giá Phương Minh: " Đệ tử chí tôn, Phương Minh cậu thực sự là quá khiêm tốn rồi. "
Nhớ tới mấy này nay ông ta tiếp đãi đồng nghiệp trong giới tu luyện kia, trong đó thậm chí còn có Đại nhân địa cấp xuất hiện, La Cẩm Thành ban đầu kinh sợ, nhưng lúc sau chỉ chết lặng, bởi vì chỉ riêng cường giả địa cấp ông ta đã gặp được không dưới mười người, hơn nữa thái độ từng người đều rất hòa ái, không có chút vẻ kiêu ngạo nào của cường giả địa cấp.
La Cẩm Thành không biết xảy ra chuyện gì, mãi đến lúc sau mới từ trong miệng những người tới bái phóng biết được nguyên nhân, thì ra những người này đều tới tìm Phương Minh.
Còn lí do tìm Phương Minh rất đơn giản, chỉ là muốn làm quen với Phương Minh.
Đồ đệ chí tôn.
Việc này là La Cẩm Thành biết được từ miệng những người này, khi ông ta biết Phương Minh là một đồ đệ chí tôn, loại tâm tình khiếp sợ này đến giờ ông ta cũng không quên được.
Toàn bộ giới tu luyện có mấy người chí tôn chứ? Chí ít ông ta hiện tại biết một người duy nhất chính là sư phó của Phương Minh, mà sao Đại nhân đứng đầu lại là sư phó của Phương Minh.
Biết được tin tức này, La Cẩm Thành cũng có thể hiểu sao mà người trong giới tu luyện lại tới nườm nượp rồi, một đồ đệ chí tôn, cho dù là cường giả thiên cấp cũng không dám coi thường.
Mà những người này biết Phương Minh không có ở Thượng Hải thì tiếc nuối rời đi sau đó cũng lần lượt để lại quà cáp, nên giờ mới có cảnh trước mắt này, mà đống này mới chỉ là quà hôm nay ông ta nhận được, quà hai ngày trước đều được ông ta mở ra rồi cất đi.
Dĩ nhiên, một người đắc đạo, ngay cả Lão Hoàng cũng được thơm lây, mấy ngày nay mỗi ngày đều được ăn mấy loại thuốc bổ nhân sấm mấy thập niên.
Có đôi khi La Cẩm Thành cũng tò mò, Lão Hoàng lẽ nào không sợ chết no sao, bình thường người trưởng thành ăn nhiều thuốc bổ như vậy cũng chịu không nổi.
Phương Minh cảm nhận được ánh mắt khác thường của La Cẩm Thành, lại nhìn thấy trên đất có rất nhiều quà cáp, trong lòng chẳng những không vui mừng, ngược lại là còn mơ hồ, nếu như sư phó cậu ở đây, những quà cáp này cậu có thu thìthật ra không sao cả, những người này chẳng qua là muốn mượn cớ để tạo quan hệ cùng mình mà thôi.
Nhưng quan trọng là sư phụ mình không ở đây, hơn nữa việc này tuyệt không khả năng vẫn che giấu được nữa, đến lúc đó sớm muộn cũng bại lộ, mà đến khi bại lộ, chính là lúc những người này trở mặt.
Trên đời này người nào cũng không muốn bị người ta lừa dối, huống chi những thế lực này còn tặng quà cáp.
Nhưng mà trong lòng Phương Minh cũng hiểu, những quà cáp này vẫn không thể từ chối, bởi vì cậu là đồ đệ chí tôn, đồ đệ chí tôn nhận quà cáp của người là một chuyện rất bình thường.
Cuộc sống bình thường cũng vậy, việc này giống như tài xế của một vài lãnh đạo, đi xuống phía dưới, người phía dưới cho chút rượu hay thuốc lá gì, tài xế này nhất định phải lấy, nếu không thu sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Nếu như trả những quà cáp này về, những người đó sẽ ra sao? Hơn nữa quan trọng nhất là, nhưng kẻ thù của sư phụ mình năm đó sẽ nghĩ thế nào?
Cho nên, quà cáp cậu nhất định phải nhận lấy.
"La huynh, sư phụ tôi không cho tôi tuyên truyền danh tiếng của người, không phải cố ý giấu giếm, mong huynh có thể hiểu. "
La Cẩm Thành nghe Phương Minh trả lời, tỏ vẻ hiểu rõ, ông ta có suy nghĩ giống Cát Kiến Sơn, cho rằng đây là khảo nghiệm của sư phụ Phương Minh với Phương Minh, không cho Phương Minh báo ra lai lịch của sư môn muốn cho Phương Minh tự nỗ lực.
"Tôi hiểu, nhưng những quà cáp này chính cậu phải tới kiểm lại, quà cáp mấy ngày trước tôi đã kiểm giúp cậu rồi, danh sách ở chỗ Đại Trụ, cậu có thể xem. "
Phương Minh gật đầu, bắt đầu kiểm kê quà cáp, cuối cùng sau khi liếc nhìn danh sách, ngay cả cậu cũng chắt lưỡi không ngừng.
Danh sách viết đầy ba trang, tính toán cẩn thận thì giá trị hẳn là hơn tỉ, quan trọng là có ít thứ có tiền cũng không mua được.
Những thế lực này bây giờ tặng mình nhiều quà lớn như vậy, đến khi bọn họ biết sư phó mình đã phi thăng không biết sẽ như thế nào?
Phương Minh cười khổ trong lòng, mà cậu hiểu rõ, nếu muốn ứng phó với nguy cơ này, biện pháp tốt nhất chính là tăng thực lực của chính mình, trong thời gian nhanh nhất đột phá tới địa cấp, một khí có thể đột phá tới địa cấp, đến lúc những thế lực này dù biết sư phụ mình phi thăng, tuy trong lòng có oán hận, cũng không làm gì được cậu cả.
Nghĩ tới đây, Phương Minh không do dự nữa, trực tiếp lựa chọn toàn bộ dược liều từ đống quà cáp này, hiện nay biện pháp để cậu có thể tăng thực lực chính là tắm thuốc, tắm thuốc thì chỉ cần có đầy đủ dược liệu là có thể tăng trình tự.
Tu thân cũng là một con đường tu luyện.
Phương Minh từng nghe sư phụ mình nói, có người tu luyện cường đại, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể là có thể áp chế cường giả địa cấp, đấm ra một quyền sẽ dẫn tới tiếng sấm nổ.
Tu luyện là con đường tắt trước mắt của cậu, mà những quà cáp mà các thế lực này đưa tới vừa khéo cho cậu cơ hội.
Nhân sâm trăm năm, hà thủ ô còn có rất nhiều dược liệu trân quý khác tất cả đều được đổ vào bồn tắm, lúc này đây Phương Minh không phân liều lượng như trước nữa mà bỏ toàn bộ vào.
Thân thể một người mỗi một lần hấp thu dược hiệu có hạn, nhiều hơn nữa thì lãng phí, nhưng đối với Phương Minh bây giờ mà nói, cậu không sợ lãng phí, bởi vì cậu không thiếu dược liệu.
Ngâm thân thể vào trong bồn tắm, một cảm giác nóng hổi rừng rực trong chớp mắt làm cho da tay của cậuđỏ bừng, bởi vì dược liệu bỏ vào quá nhiều, những dược lực này lại cực kỳ mạnh, làm cậu đau tới nhe răng trợn mắt.
Nhưng dù như thế, Phương Minh vẫn cắn răng chịu đựng được, mặc cho dược lực không ngừng xâm nhập trong cơ thể cậu, sau đó lấy dùng một phương thức cực kỳ mãnh liệt rửa sạch lục phủ ngũ tạng của cậu.
Lỗ chân lông toàn thân Phương Minh vào giờ khắc này đều giãn nở ra, mà chính cậu cũng điều động lực Vu sư trong cơ thể điên cuồng hấp thu những dược lực này, tuy là dược lực không có có bất kỳ tác dụng gì với ngọc tinh huy, thế nhưng mượn lực Vu sư, có thể phân tán dược lực này đến tứ chi bách hài của cậu, đến từng huyệt vị trong thân thể.
Thời gian giống như như hơi nước thuốc bốc lên, từng giây từng phút trôi qua, mà cả người Phương Minh chìm trong sương mù dày đặc, còn Lão Hoàng thì vẫn nằm ở cửa, cắn một cây nhân sâm trong miệng, rất là hưởng thụ nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận