Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1042: Kế hoạch của phân thân (2)

Chương 1042: Kế hoạch của phân thân (2)
Cõi âm có ngũ Vực, ngoài Nam Vực cùng Bắc Vực cùng Tây Vực cha mình nắm trong tay, còn có Đông Vực cùng Trung Vực, nhất là Trung Vực, đó là nơi được xưng là nơi có thực lực mạnh mẽ nhất trong ngũ Vực, Vực chủ Trung Vực càng thêm thâm bất khả trắc.
"Đông Vực cách Tây Vực quá xa, không tính gia nhập chiến cuộc, nhưng không thể bảo đảm bọn họ sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn, ngược lại thái độ của Trung Vực rất mơ hồ không rõ, vẫn luôn chưa tỏ bất kỳ thái độ gì, cũng không chú ý. Nói cho cùng đó cũng là chuyện của Vực khác, trước khi tới phủ Vực chủ tôi thật không thể hiểu rõ được."
Làm một vị cường giả Thiên Cấp Lục phẩm, phân thân của Phương Minh có thể coi là nhân vật tầng lớp trên ở Nam Vực, nhưng nói cho cùng căn cơ của phân thân cũng quá nhỏ bé, tin tức có thể thăm dò được cũng có hạn, lại thêm chuyện phân thân bị Sơn chủ Lạc Sơn nghi kỵ, càng không thể có hành động gì thiếu suy nghĩ, tránh tạo thành nhược điểm.
"Đạo hữu trở mặt với Sơn chủ Lạc Sơn nhanh như vậy, hiển nhiên là vì có quyết định của chính mình."
"Không thể gạt được đạo hữu, sở dĩ tôi trở mặt nhanh như vậy là vì hiện tại mới là cơ hội trở mặt tốt nhất."
Phân thân của Phương Minh gật đầu thừa nhận, bây giờ là lúc ba Vực chuẩn bị chiến tranh, Tây Vực bị phong tỏa không biết tình huống, nhưng Nam Vực cùng Bắc Vực đã hạ lệnh cho các cường giả Lục phẩm, trong thời gian này các cường giả Lục phẩm không được vô cớ đánh nhau, thậm chí ngay cả cường giả Ngũ phẩm cũng phải tuân thủ.
Nếu trở mặt với Sơn chủ Lạc Sơn lúc này, đối phương chắc chắn không cách nào quang minh chánh đại đối phó với mình, mà nếu Sơn chủ có âm thầm ra chiêu gì, chỉ cần không phải Sơn chủ Lạc Sơn tự mình ra tay, đương nhiên không thể khiến phân thân của Phương Minh sợ hãi.
"Mặc dù phía trên không nói gì về mâu thuẫn của tôi với Sơn chủ Lạc Sơn nhưng trong lòng bọn họ lại rất rõ ràng, trên thực tế vực chủ Nam Vực ban bố pháp lệnh ấy chỉ có tác dụng với Sơn chủ Lạc Sơn, đối với tôi pháp lệnh ấy không có bao nhiêu sức ràng buộc."
"Chỉ giáo cho?" Phương Minh có chút tò mò hỏi.
"Tất cả mọi người đều biết thực lực của tôi không bằng Sơn chủ Lạc Sơn, đương nhiên sẽ không chủ động ra tay với Sơn chủ Lạc Sơn, nhưng nếu có một ngày tôi và Sơn chủ Lạc Sơn đột nhiên đại chiến một hồi, mọi người sẽ chỉ cho rằng tôi đã bị Sơn chủ Lạc Sơn bức bách tới không có đường lui, phải ra tay phản kích, tìm một đường sống từ trong tuyệt cảnh."
Trên mặt phân thân của Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, tiếp tục nói: "Nếu như tôi may mắn, Sơn chủ Lạc Sơn bị tôi đánh chết, hẳn Vực chủ Nam Vực cũng sẽ không nói gì, mà những người khác tối đa cũng chỉ hả hê nói một câu: Đáng đời Sơn chủ Lạc Sơn."
"Đạo hữu quả nhiên là thông thấu."
Trong mắt Phương Minh có tia sáng, cậu hiểu ý của phân thân mình, pháp lệnh này cũng tương đối giống với nội quy học sinh trong trường không được đánh nhau, nhưng nếu một học sinh lớp lớn lại bị một học sinh lớp nhỏ đánh, phần lớn học sinh cùng giáo viên đều sẽ cho rằng đó là lỗi của học sinh lớp lớn kia, nhất định là học sinh lớp lớn này đã gây phiền phức gì đó cho học sinh lớp nhỏ hơn, chỉ có điều không nghĩ tới học sinh lớp nhỏ hơn này mới là kẻ gây chuyện.
Cho nên, bình thường khi giáo viên xử phạt chắc chắn sẽ thiên vị cho học sinh lớp nhỏ hơn.
"Xem ra đạo hữu đã có kế hoạch, chỉ là lý do thì sao?"
"Lý do, chính là mấy cái đầu trên tay tôi, Sơn chủ Lạc Sơn khinh người quá đáng, sai sử ba người này mượn danh nghĩa kết giao với tôi mà dẫn tôi tới đây, sau đó thừa lúc tôi không chú ý muốn ra tay diệt sát tôi."
Có một số tin tức là không thể gạt được, chuyện phân thân của Phương Minh bị người mời tới đây là có thật, nếu không phải bị tập sát, vì sao phân thân của Phương Minh lại vô duyên vô cớ động thủ giết người?
"Cho nên chuyện kế tiếp nên là đạo hữu tức giận, dưới cơn giận dữ xông thẳng tới phủ Sơn chủ."
"Không sai, quả thật vị trí Sơn chủ Lạc Sơn nên đổi người rồi."
"Tốt, vậy thì cùng đi gặp vị Sơn chủ Lạc Sơn này đi."
Trong mắt Phương Minh cũng có chiến ý, Sơn chủ Lạc Sơn là cường giả thiên vương, mà lần này tất nhiên phải do cậu và phân thân cùng liên thủ, nếu có thể thắng đồng nghĩa với cậu có thể có xây dựng một căn cứ vững chắc ở Nam Vực này.
Đỉnh Lạc Sơn!
Nơi đây có một cung điện vô cùng to lơn, có thể nhìn thấy thị vệ tản ra quỷ khí tuần tra ở khắp mọi nơi, chẳng qua nếu quan sát kỹ có thể phát hiện, thần thái của những thị vệ này cực kỳ dễ dàng.
Sơn chủ Lạc Sơn là cao thủ đứng đầu trong Lạc Sơn, mà phủ Lạc Sơn chính là cung điện Sơn chủ ở, toàn bộ Lạc Sơn có người nào dám đến đây gây sự?
Cho nên đám thị vệ này đi tuần tra chỉ là làm vẻ mà thôi, chỉ để nói lên uy nghiêm của phủ Lạc Sơn.
Ngay tại lúc này, phần trầm tĩnh ấy bị phá vỡ.
"Vô Ngân lão cẩu, lăn ra đây cho ta."
Một tiếng gào rung trời vang lên ở phía trên cung điện này, mọi người khiếp sợ nhìn về phía bầu trời, lại phát hiện nơi đó có một bóng người đang đứng, một lượng quỷ khí khổng lồ tràn ngập quanh thân người ấy, gần như che phủ nửa bầu trời cung điện.
"Là Tần Dương đại nhân!"
Có không ít thị vệ đã nhận ra người trên bầu trời chính là người đang nổi danh nhất trong thời gian gần đây, Tần Dương đại nhân, chỉ là không phải Tần Dương đại nhân rất được Sơn chủ đại nhân yêu thích sao?
Làm sao lại xuất hiện ở nơi đây ngay lúc này? Hơn nữa lại còn nhục mạ Sơn chủ đại nhân như vậy?
"Tần Dương, ngươi quá càn rỡ!"
Trong cung điện cũng có ba vị cường giả Lục phẩm bay ra, ba vị này đều là tùy tùng của Sơn chủ, mặc dù Sơn chủ là người nắm giữ quyền lực tối cao ở Lạc Sơn, nhưng điều đó không có nghĩa là toàn bộ cường giả Lục phẩm ở Lạc Sơn đều là người của Sơn chủ.
Binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt, cường giả không muốn làm Sơn chủ cũng không phải cường giả mạnh.
Vị trí Sơn chủ trong ngũ Vực chưa bao giờ là cố định, cũng không phải ngôi vị cha truyền con nối, mà là người nào có thực lực mạnh, người nào có nắm đấm lớn thì người đó có thể trở thành Sơn chủ, mượn quận trưởng của quận thành này đến nói, mặc dù bọn họ phải nghe lệnh của Sơn chủ nhưng bọn họ không nhất định phải là người của Sơn chủ.
Những quận trưởng này có thể là cường giả thuộc thế lực khác trong Lạc Sơn, có lẽ thế lực ấy không lớn bằng phủ Sơn chủ, nhưng Sơn chủ Lạc Sơn cũng không thể độc chiếm toàn bộ tài nguyên của Lạc Sơn được, đương nhiên cũng phải nhường lại cho một số thế lực khác trong quận thành.
Nếu không, những thế lực này sẽ âm thầm quấy rối khiến Lạc Sơn trở nên lộn xộn, mà tất nhiên sự lộn xộn ấy sẽ khiến Vực chủ tức giận, đến lúc đó nếu Vực chủ trách tội, người bị xử phạt đầu tiên chính là Sơn chủ.
Cho nên, với tư cách là Sơn chủ nhất định phải học được cách cân đối, sau khi bản thân chiếm được lượng tài nguyên lớn nhất phải để lại một chút cho những thế lực khác, Sơn chủ ăn thịt, thế lực khác húp canh, đây đã là quy củ.
Chẳng qua đừng tưởng rằng chỉ cần làm vậy là Sơn chủ có thể sống thoải mái, là một vị Sơn chủ, thứ họ theo đuổi đương nhiên là cảnh giới cao hơn, cho nên phải có người giúp hắn quản hạt khu vực trực thuộc, vì thế cũng cần phải có tâm phúc của riêng mình, mà muốn lung lạc lòng người biến người ta thành tâm phúc của mình, đương nhiên cũng cần đưa ra chỗ tốt nhất định.
Cái này cũng giống như xí nghiệp có mấy trăm người nhưng cuối cùng lợi nhuận ròng lại không bằng mấy xí nghiệp chỉ có mấy chục người, tuy rằng vốn kinh doanh của xí nghiệp trước cao hơn xí nghiệp sau, nhưng nhiều người cũng đồng nghĩa với phải chi tiêu nhiều hơn.
Lúc trước Sơn chủ Lạc Sơn đã phái tâm phúc Âu Dương Kỳ đối phó với phân thân của Phương Minh, đã tổn hại một viên Đại tướng, lại thêm bản thân mình chém giết ba vị cường giả Lục phẩm âm thầm quy thuận hắn ở Xuân Nhạc Cung, hắn đã mất tổng cộng bốn vị cường giả Lục phẩm.
Cộng thêm mấy người bị Sơn chủ phái đi làm việc, lúc này toàn bộ phủ Sơn chủ chỉ còn lại ba vị cường giả Lục phẩm này cộng thêm bản thân Sơn chủ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận