Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 480: Đêm tiệc từ thiện

Chương 480: Đêm tiệc từ thiện
Suy đoán của quản gia rất có lý. Hơn nữa dáng vẻ im lặng của người thanh niên đó cũng đại biểu cho việc anh ta đã ngầm thừa nhận.
"Anh tên gì?"
Phương Minh nhìn về phía người thanh niên trẻ, nhưng đối phương không trả lời. Quản gia đành phải mở miệng nói: "Anh ta tên là Chelma, là người Ireland."
"Tần tiên sinh, đối với loại người tay chân không sạch sẽ này, có thể ra thông báo với mấy công ty dịch vụ gia đình (2). Như vậy sau này sẽ không ai còn dám dùng anh ta nữa."
(2) Công ty dịch vụ gia đình: Cung cấp dịch vụ như bảo mẫu, dạy trẻ mẫu giáo, giúp việc theo giờ, hộ lý trong tháng, dịch vụ chuyển nhà,…
Lời Quế Luân nói khiến Chelma ngẩng đầu lên, trong mắt đầy phẫn nộ, nhưng rất nhanh lại trở nên bi ai, cúi đầu.
Phương Minh trầm ngâm, cả buổi sau mới ra quyết định: "Để anh ta đi đi."
Lời này vừa ra, quản gia và hai hạ nhân khác đều tỏ ra kinh ngạc nhìn Phương Minh, ngay cả Quế Luân cũng mang khuôn mặt khó hiểu.
"Anh Tần, lúc này anh tuyệt đối không thể nhân từ. Anh nên biết nếu hôm nay anh nhân từ với anh ta, như vậy chuyện này sẽ rơi vào tai tất cả hạ nhân. Hạ nhân sẽ càng lúc càng không kiêng nể gì. Hôm nay anh ta chỉ trộm một bộ đồ ăn, lần sau đổi lại là hạ nhân khác có thể sẽ trộm đồ quý giá."
Quế Luân vội vàng mở miệng khuyên bảo, lúc này cô đang dùng tiếng phổ thông chỉ cô và Phương Minh hiểu.
"Cô Quế, cám ơn lời nhắc nhở của cô, nhưng tôi đã quyết định rồi."
Phương Minh mỉm cười. Quế Luân nói không sai, đây là nguyên nhân để người đứng trên vẫn giữ uy nghiêm với kẻ dưới. Người đứng trên và kẻ dưới nhanh chóng hòa nhập với nhau có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
"Còn không cám ơn ngài ấy?"
Quản gia biết Phương Minh đã quyết định nên hướng Chelma quát, nhưng Chelma vẫn chỉ cúi đầu, không nói một lời.
"Mang anh ta ra ngoài, thanh toán tiền lương xong thì bảo anh ta đi đi."
Phương Minh phất phất tay, ý bảo quản gia mang Chelma đi. Sở dĩ cậu bỏ qua cho Chelma, không phải vì cậu là người tốt gì, mà là vì cậu xem tướng mạo Chelma thấy được, cha mẹ Chelma bị bệnh ma quấn thân, cung Phụ mẫu (3) vô cùng ảm đạm.
(3) Cung Phụ mẫu: một cung trong lá số Tử vi.
Với lại, quần áo Chelma đang mặc trên người đã bạc màu, cho thấy anh ta mặc bộ này đã nhiều năm. Nói cách khác Chelma cũng không phải loại người tiêu tiền như nước.
Một người trong nhà có ba mẹ bệnh, bản thân cũng rất tiết kiệm. Phương Minh gần như đoán chắc Chelma trộm bộ đồ ăn với mục đích gì, không gì ngoài việc muốn đổi lấy tiền chữa bệnh cho ba mẹ.
Hơn nữa, Chelma hẳn là một người có lòng tự trọng rất cao. Từ phản ứng của quản gia có thể thấy, hoàn cảnh gia đình Chelma những người khác cũng không biết. Người như vậy nếu không phải cùng đường tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trộm cắp này.
Đương nhiên, tuy đồng tình, nhưng Phương Minh cũng sẽ không để người như vậy ở lại bên cạnh, không báo công an đã là nhân từ lắm rồi.
Tuy nhiên, ngay cả chính Phương Minh cũng không ngờ đến, hành động hôm nay của cậu sẽ ảnh hưởng đến một chuyện sau này…
Quản gia dẫn Chelma đi, Quế Luân cũng chỉ có thể bỏ cuộc không khuyên nữa, chỉ thản nhiên cười, nói: "Anh Tần anh đúng là một người tốt."
"Tôi cũng không phải là người tốt gì đâu, chẳng qua nhìn người khá chuẩn mà thôi."
Phương Minh trả lời một câu đầy thâm ý, Quế Luân tuy còn muốn hỏi, nhưng thấy hành động uống trà của Phương Minh, cũng biết Phương Minh không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
"Đúng rồi, lần này tôi tới là có chuyện muốn nói với anh. Tối nay trong thành phố có một buổi tiệc từ thiện, không biết anh Tần có hứng thú tham gia không?"
Quế Luân nói ra mục đích chính cô muốn đến đây. Cho dù là trong nước hay nước ngoài, cái gọi là đêm tiệc từ thiện ngoại trừ việc quyên góp tiền thì chính là nơi tụ hội của giới thượng tầng, cũng là cơ hội tốt nhất để mở rộng mối quan hệ.
Bình thường những đêm tiệc từ thiện này sẽ do một đơn vị lớn đứng ra tổ chức, hoặc là một người giàu có hay do chính phủ tổ chức. Tóm lại có thể tới tham gia đều là những người có địa vị có thân phận nhất định ở thành phố này.
Đối với Quế Luân, những tiệc như vậy cô có sức đầu mẻ trán cũng phải chui vào. Lần này vất vả lắm mới có được hai tấm vé, vậy nên tất nhiên cô sẽ không để lãng phí cơ hội này.
"Đêm tiệc từ thiện lần này là một gia tộc quý tộc có lịch sử mấy trăm năm ở Sheffield tổ chức. Gia tộc này làm ăn rộng rãi khắp nước Anh, thậm chí ở nước ngoài cũng có không ít sản nghiệp, có thể nói là một ông trùm chân chính."
Thấy Phương Minh vẫn tỏ ra thờ ơ, Quế Luân suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên, gia tộc như vậy chắc chắn là quen biết nhiều hơn người bình thường, không chừng họ biết về dòng họ Vlad mà anh Tần kể đó."
Quế Luân vừa nói xong, Phương Minh quả thật có hơi động tâm. Giúp Alice tìm được người nhà cũng là một trong những chuyện cậu phải làm.
"Cô Quế, những đêm tiệc như vậy bình thường đều cần phải có thư mời đúng không?
"Anh Tần, vừa đúng chỗ tôi có hai thư mời, chuyện này không thành vấn đề."
Nghe Quế Luân nói vậy, Phương Minh chỉ mỉm cười. Nếu đã vậy, cậu đi cho biết đêm tiệc từ thiện này một chút cũng được, hơn nữa quan trọng là có thể nghe ngóng được gì về chuyện của gia tộc Alice hay không.
Đến chiều, Quế Luân lại đến tòa lâu đài, nhưng Phương Minh không tiếp khách, vì cậu phải tiếp tục chăm chú nhìn vào khối đất, đó mới là nơi cậu quan tâm nhất.
Thấy Phương Minh cứ đi chân trần lấy búa đập đập vào lớp đất, trong lòng Quế Luân có chút xem thường. Theo cô ta, người sống trong xã hội thượng lưu không nên làm mấy chuyện này. Cho dù có thật sự thích hoa cỏ thì nhiều nhất cũng chỉ cầm xẻng gieo trồng tưới nước mà thôi.
Dùng một câu mà người dân thường hay nói, xuống ruộng làm nông, ngay cả tay cũng không bẩn, chỉ làm ra vẻ thôi.
"Alice, nhớ chị không?"
Quế Luân thấy Alice đang ngồi chơi xe đồ chơi, trên mặt liền nở nụ cười làm thân đi qua. Nhưng Alice căn bản không để ý đến cô ta, cười khúc khích đi thẳng qua cô.
“Ơ…"
"Anh trai."
Alice cầm chiếc xe đồ chơi chạy đến trước mặt Phương Minh, cũng không sợ bẩn, bóc một nắm đất lên, học dáng vẻ Phương Minh làm ướt đất, sau đó lại thả ra.
"Cô Alice, như vậy sẽ bị bẩn mất."
Hạ nhân phụ trách chăm nom Alice muốn ngăn cản, nhưng Phương Minh chỉ khoát tay: "Không sao, cứ để cô bé chơi đi."
Đối với Phương Minh, con nít chơi bẩn cũng không có gì là không tốt, không nhất thiết phải nuông chiều như đóa hoa trong nhà ấm. Giống như cậu hồi nhỏ, lúc ba, bốn tuổi đã bắt đầu cùng Đại Trụ đào đất bắt giun, năm, sáu tuổi thì bắt đầu trèo cây lấy trứng chim.
Điều này khiến trong lòng Quế Luân đứng cách đó không xa càng không thể chịu được nhưng nhớ đến dã tâm và mục đích của mình, cô ta lại không thể không nhịn xuống.

Màn đêm buông xuống, quản gia đã chuẩn bị xe ở cửa đại sảnh. Khi sang tên tòa lâu đài, Vương Hâm ngoại trừ mang con ngựa quý của ông ta đi, tất cả những đồ vật còn lại đều để lại, kể cả mấy chiếc xe hơi sang trọng.
Phương Minh dưới sự đề nghị của Quế Luân đã thay một bộ tây trang tiêu chuẩn. Quế Luân thì mặc một bộ lễ phục dạ hội dài màu hoa hồng, lưng trần, để lộ làn da trắng nõn.
Lái xe là hạ nhân của tòa lâu đài, vốn Chu Hải cũng đòi đi tham gia tiệc, nhưng dưới cái liếc mắt của Phương Minh, cuối cùng đành buồn bực ở tòa lâu đài chơi xếp gỗ với Alice.
Xe dừng lại ở trang viên của một biệt thự trong trung tâm thành phố. Có thể ở trung tâm thành phố xây nên biệt thự trang viên, tài lực của người chủ biệt thự này không cần đoán cũng biết. Hơn nữa lúc ở cửa biệt thự đã đậu đầy xe hơi sang trọng.
Tài xế dưới sự hướng dẫn của bảo vệ đi đến bãi đậu xe, còn Phương Minh và Quế Luân đã xuống xe ở trước cửa. Sau khi đưa thư mời, hai người được lễ tân dẫn vào trang viên.
Trong trang viên bày rất nhiều rượu, nước uống và các loại đồ ăn. Nhân viên phục vụ nam và nữ bưng khay đi xung quanh. Các quý ông ăn mặc lịch lãm cùng các quý cô quý bà tịnh lệ cao quý cầm ly nói chuyện nói chuyện với nhau.
Những vũ hội kiểu này thường nam nữ đều sẽ dẫn bạn đi cùng. Trong mắt Quế Luân trong mắt luôn có tia sáng kỳ dị, đồng thời cô ta muốn khoát tay lên cánh tay Phương Minh. Nhưng không biết Phương Minh là cố ý hay vô tình, bước một bước nửa người trên né ra tạo khoảng cách.
Quế Luân không cam lòng đuổi theo, chuẩn bị thử lại lần nữa. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa lại vang lên một tiếng nói kinh ngạc.
"Quế Luân, em cũng ở đây sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận