Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1098: Đáp án

Chương 1098: Đáp án
Năm vị cường giả Thiên Cấp của liên minh Ngũ Đại trở mặt với cường giả Thiên Cấp của nhà họ Phương, song phương giương cung bạt kiếm khiến cao tầng của mấy thế lực lớn khác ở đây nhao nhao lui về phía sau, chẳng qua trong lòng bọn hắn đều hiểu, lấy thực lực hiện tại cùng nội tình của nhà họ Phương tuyệt đối không thể trở thành đối thủ của liên minh Ngũ Đại.
Chẳng qua đám người ở đây lại phát hiện một điều quỷ dị, đó chính là vị cường giả Thiên Cấp nhà họ Phương, đối mặt với uy áp của năm vị cường giả cùng cấp bậc, không ngờ vẻ mặt của hắn lại không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí ngay cả vẻ ngưng trọng cũng không có.
"Tại sao ta cảm thấy dường như khóe miệng của vị đại nhân nhà họ Phương này còn hàm chứa ý cười nhỉ?"
"Ta cũng phát hiện, hơn nữa còn giống như là nụ cười giễu cợt."
Đương nhiên đám người tu luyện ở đây không xa lạ gì với kiểu cười như vậy, đây chính là nụ cười của họ khi đối diện với đối thủ có thực lực không bằng mình, cười đối thủ vừa ngu xuẩn lại không biết tự lượng sức mình.
Chỉ là, vị đại nhân của nhà họ Phương lấy đâu ra lực lượng để cười nhạo liên minh Ngũ Đại?
Sự nghi ngờ này cũng không quẩn quanh trong lòng mọi người quá lâu, bởi vì ngay sau đó bọn họ lập tức thấy được từ trên trời cao có một thanh trường kiếm bổ tới, sau khi trường kiếm này xuất hiện, sắc mặt năm vị cường giả Thiên Cấp của liên minh Ngũ Đại thay đổi trong nháy mắt, trở nên lạnh run.
Tuy rằng trường kiếm này cũng tới vì bọn họ, chỉ hướng về phía sâu trong ngọn núi sau lưng họ, thế nhưng dù chỉ cảm nhận được khí tức bên trong thanh kiếm kia đã đủ khiến tim bọn họ đập nhanh.
Trường kiếm hạ xuống, bổ vào chỗ sâu trong núi Thái Sơn, mà ở nơi này truyền đến một tiếng rống giận dữ, ngay sau đó lại có một bóng người từ sâu trong dãy núi kia bay ra, là một người đàn ông máu me khắp người, giờ phút này người đàn ông ấy không thể quan tâm bất kỳ chuyện gì nữa, điên cuồng chạy trối chết về một hướng khác.
"Là một vị cường giả thiên vương!"
Đám người ở đây cảm nhận được uy lực của một tiếng gầm này, không ngờ người đàn ông máu me khắp người kia lại là một vị cường giả thiên vương.
Mà cũng chính vì nhận ra thân phận thiên vương của người đàn ông này, đám người ở đây mới càng thêm khiếp sợ, một vị cường giả thiên vương lại bị một kiếm cách không đánh trọng thương, thậm chí còn không dám chống lại ,trực tiếp điên cuồng chạy trối chết.
Chỉ là, cho dù người đàn ông này chạy nhanh nhưng trường kiếm kia còn nhanh hơn, không đợi hắn ta chạy ra khỏi dãy núi, trường kiếm đã đuổi kịp, một kiếm đánh xuống.
"Không!"
Người đàn ông thiên vương không cam lòng rống một tiếng, thậm chí cả người còn bộc phát ra lực lượng pháp tắc sáng chói, thế nhưng ở dưới trường kiếm này mọi thứ đều chỉ là phí công, trường kiếm vẫn có thể trực tiếp cắt những lực lượng pháp tắc này như cắt đậu hũ, trực tiếp chém người đàn ông thiên vương kia thành hai nữa, ngã vào trong núi rừng.
Một vị cường giả thiên vương cứ vẫn lạc như vậy.
Tất cả mọi người ở hiện trường há to miệng, đều bị một màn trước mắt này làm kinh hãi, tuy rằng vẻ mặt của vị trưởng lão nhà họ Phương kia là hờ hững nhất, nhưng trong ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc.
Hắn biết thực lực của chủ trường kiếm này tuyệt đối là cấp bậc thiên vương, thế nhưng hắn không nghĩ tới, không ngờ chỉ là một kiếm cách không của vị này lại có thể trực tiếp đánh chết một vị cường giả thiên vương.
"Người quấy giới tu luyện hỗn loạn đã bị tru sát, giới tu luyện duy trì nguyên trạng, nếu có ai dám khơi mào phân tranh thì đây chính là kết cục của người ấy."
Một giọng nói vang lên trong núi Thái Sơn, nghe được giọng nói này, trong khi cao tầng của các thế lực khác ở đây còn chưa kịp phản ứng, vị cường giả Thiên Cấp kia của nhà họ Phương đã lập tức khom người hô lên: "Cẩn tuân lệnh dụ của thái thượng trưởng lão Phương Minh."
Nghe được cậu nói của cường giả Thiên Cấp nhà họ Phương, mọi người ở đây bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cục bọn họ cũng hiểu được, vì sao lúc trước vị cường giả này của nhà họ Phương lại có đủ lực lượng như vậy.
Thì ra, vị thiên tài kia của nhà họ Phương không đến tử thành.
"Còn chưa tới hai mươi năm đã bước vào cảnh giới Thiên Cấp, đến hiện tại có thể dùng một kiếm cách không chém giết một vị cường giả thiên vương, tốc độ phát triển của vị kia nhà họ Phương thật là..."
"Phương Minh đại nhân tuyệt đối là thiên tài đứng đầu trong giới tu luyện từ cổ chí kim, ta nghĩ hẳn không có người nào có dị nghị gì với nhận định này."
"Có Phương Minh đại nhân ở đây, cuối cùng giới tu luyện sẽ không thể loạn nổi."
Trên mặt cao tầng của không ít thế lực lộ ra vẻ kích động, mà so sánh với bọn họ, lúc này trên mặt năm vị cường giả Thiên Cấp đứng về phía liên minh Ngũ Đại lại mang theo vẻ sợ hãi, sở dĩ bọn họ sẽ tạo thành liên minh Ngũ Đại, cũng là vì phía sau có vị cường giả thiên vương kia làm chỗ dựa.
Nói cho cùng, những vị cường giả đã vào tử thành kia có thể trở về hay không, ai cũng không nói chắc được, vì vị thiên vương đại nhân kia không muốn xuất hiện nên mới đẩy năm người bọn họ ra, mà hắn ta ở phía sau thao túng, năm người bọn họ cũng có thể coi là nửa bị ép, đương nhiên, bọn họ cam tâm tình nguyện bị bức ép kiểu vậy.
Nhưng bây giờ, vị đại nhân kia lại bị một kiếm của Phương Minh chém giết, điều này không chỉ đơn giản là bọn họ không còn chỗ dựa nữa, quan trọng nhất là đừng xem hiện tại Phương Minh không để ý đến bọn họ, ai biết liệu sau này cậu có thu nợ muộn hay không, vì thế có khả năng cái đầu đang ở trên cổ của bọn họ chỉ tạm thời ở trên cổ mà thôi.
Nếu nói ai khó xử nhất, hiển nhiên chính là vị cường giả Thiên Cấp của Tông Thánh cung, lúc này vẻ mặt hắn vô cùng phiền muộn, nếu như... nếu như Phương Minh ra tay sớm một khắc thôi, căn bản là hắn sẽ không lựa chọn hợp tác với liên minh Ngũ Đại.
Thế nhưng hiện tại, danh dự của hắn và Tông Thánh cung đã hoàn toàn không còn lại gì, quan trọng nhất là từ đầu tới đuôi hắn còn chưa mò được một chút chỗ tốt nào.
Liên minh Ngũ Đại hoành hành ngang ngược một thời gian, chí ít cũng có thể cướp đoạt được một số tài nguyên, nhưng Tông Thánh cung bọn họ được cái gì, sợ rằng thứ bọn họ nhận được chính là sự khinh bỉ của toàn bộ giới tu luyện ngày sau.
Cao tầng của các thế lực ở đây trào phúng nhìn về phía vị cường giả Thiên Cấp kia của Tông Thánh cung, cho dù đối phương là cường giả Thiên Cấp, nhưng bọn hắn cũng không che giấu nét mặt của mình, bởi vì có cho vị cường giả của Tông Thánh cung thêm một lá gan nữa thì hắn cũng không dám động đến bọn họ lúc này.
Đương nhiên, đa số người ở đây lại bận bịu thân cận với vị cường giả Thiên Cấp nhà họ Phương, tuy rằng Phương Minh đại nhân yêu cầu giới tu luyện duy trì hiện trạng, nhưng chắc chắn địa vị của nhà họ Phương sẽ càng cao hơn một tầng.
Hơn nữa, đây là kết quả mà tất cả mọi người ở nơi này có thể tiếp nhận, bọn họ nguyện ý khiến địa vị của nhà họ Phương càng cao hơn, bởi vì đây cũng là địa vị mà nhà họ Phương nên có.
...
Trong một rừng hoa đào!
"Chậc chậc chậc, một kiếm chém giết một vị cường giả thiên vương, uy phong thật lớn." Một người đàn ông xinh đẹp quyến rũ dựa trên cây hoa đào, liếc mắt nhìn về phía nam thanh niên trước mặt, trêu tức nói.
Phương Minh trực tiếp coi nhẹ lời Lưu Nguyệt nói, từ tốn nói: "Đáp án tôi muốn đâu?"
"Đáp án, đáp án gì?" Vẻ mặt Lưu Nguyệt tràn đầy nghi ngờ hỏi.
"Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa bịp tôi, tại sao cha tôi phải trở thành thành chủ của tử thành, còn có rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở vùng đất Chỉ Dẫn?"
"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây, không phải lúc nào tôi cũng ở cõi âm, hơn nữa một kẻ thấp kém như tôi làm sao có thể biết chuyện của mấy lão đại kia."
"Cậu muốn tôi tự mình tới cõi âm một chuyến để tìm kiếm chân tướng sao? Đừng quên, phân thân của tôi còn đang ở cõi âm."
Lời nói của Phương Minh khiến Lưu Nguyệt bĩu môi, vẻ vui đùa trên mặt cũng thu liễm, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, nói:
"Kỳ thực tôi cũng chỉ biết đại khái, mặt khác tôi muốn nói cho cậu một tin tức, lúc này phân thân của cậu không ở cõi âm, cho nên dù cậu có đến cõi âm cũng không tìm được cậu ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận