Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 599: Thí thần giả (2)

Chương 599: Thí thần giả (2)
Trong sấm sét truyền ra một thanh âm uy nghiêm, chỉ là sau khi thanh âm này xuất hiện, thanh kiếm lớn trong tay thần linh không đầu liền vung tới chỗ sấm sét kia, ngay sau đó từ trong sấm sét có một bóng người rơi xuống, đó là một người đàn ông toàn thân có sấm sét vây quanh, sau khi rơi ra khỏi sấm sét trực tiếp bị thanh kiếm lớn kia xỏ xuyên qua thân thể.
Phanh!
Thanh kiếm lớn đâm sâu vào đại địa, thân thể kia lập tức bị đóng vào trên vùng đất kia, tiếng sấm tiêu tán, cả vùng lại khôi phục an tĩnh, phảng phất mọi thứ khi trước đều chưa từng xảy ra.
"Thật là mãnh liệt!"
Thấy hết thảy, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, đầu cũng bị mất, thần linh này vẫn còn ngưu bức tới rối tinh rối mù, một chết một thương, chiến tích này quá choáng rồi.
Thế nhưng điều khiến Phương Minh không nghĩ tới là, đây chỉ là bắt đầu!
Sau một khắc, băng tuyết hạ xuống, thân thể thần linh không đầu trực tiếp bị đóng băng, mũi băng nhọn kia điên cuồng bắn xuống, vai của thần linh không đầu trực tiếp bị mũi băng nhọn này tước mất.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi Phương Minh cho rằng thần linh không đầu này hẳn đã chết rồi thì đột nhiên băng tuyết bao trùm trên thân thể thần linh không đầu kia rơi xuống, thần linh không đầu lại một lần nữa giơ lên thanh kiếm lớn, một kiếm này đánh xuống đại địa đã đóng băng bên dưới.
Cả vùng đất băng tuyết xuất hiện vô số khe nứt, thời gian mấy hơi thở trôi qua, thần linh không đầu rút thanh kiếm lớn ra, ở nơi mũi kiếm lộ ra một cỗ thân thể, đó là một người thanh niên mặc áo bào trắng.
"Hai người chết."
Phương Minh không biết nên nói cái gì cho phải, thần linh không đầu này quả thật chính là Bất Tử Tộc, một nửa thân thể hầu như đã không còn mà vẫn có chiến lực kinh khủng như cũ.
"Được rồi!"
Trên trời cao đột nhiên xuất hiện ba bóng người, diện mạo của ba bóng người này Phương Minh không cách nào thấy rõ, Phương Minh biết không phải là do hình ảnh mơ hồ, mà cảnh giới của cậu còn chưa đủ.
Sau khi ba bóng người này xuất hiện, không có chút do dự nào trực tiếp ra tay với thần linh không đầu, một hồi đại chiến thảm liệt bắt đầu.
Có lẽ vì nhìn thấy đồng bạn tử vong, vì thế khi đánh nhau ba người này vô cùng kiêng kị thanh kiếm lớn của thần linh không đầu, thời điểm xuất thủ nhao nhao tránh né thanh kiếm lớn kia, bắt đầu công kích ở cự ly xa!
Trận chiến đấu này cực kỳ thảm liệt, sơn hà không ngừng văng tung tóe, đến cuối cùng ngay cả trời cao cũng bị đánh vỡ, thân thể thần linh không đầu không ngừng nhỏ đi, đến cuối cùng càng chỉ còn lại có hai chân cùng một tay sừng sững ở nơi đó!
Mà ba bóng người kia có hai vị bị thanh kiếm lớn trực tiếp bổ ra, còn lại một vị chiến đến thời khắc này dường như đã sinh lòng thoái ý, trực tiếp lùi lại muốn rời đi, nhưng mà thân thể của hắn còn chưa rời khỏi mười thước, thanh kiếm lớn của thần linh không đầu đã bổ tới.
"Vô liêm sỉ, tao liều mạng với mày!"
Có lẽ cảm thụ được bản thân không thể trốn thoát, lúc này người kia lựa chọn liều mạng, trên người bộc phát ra ánh sáng sáng chói, giống như mặt trời chói chang trực tiếp đánh tới cánh tay của thần linh không đầu!
Oanh!
Cánh tay của thần linh không đầu bị đánh nổ, thanh kiếm lớn cắm vào trên vùng đất kia, chỉ còn lại có một bàn tay đang nắm!
Thấy một màn như vậy, tròng mắt của Phương Minh co rút lại, một màn này sao mà quá quen mắt, không chính là hình ảnh cậu thấy lúc ban đầu sao?
"Thì ra hình ảnh này là trận chiến đấu của thần linh không đầu kia."
Theo Phương Minh, thần linh không đầu đến bây giờ hẳn là nên triệt để tử vong, đồng quy vu tận cùng kẻ địch cuối cùng, mà vô số năm tháng trôi qua, liền chỉ còn lại thanh kiếm lớn kia.
"Hình như có chỗ nào không đúng?"
Sau khi đưa ra kết luận, Phương Minh lại luôn cảm thấy có điểm nào đó không đúng, chỉ là trong thoáng chốc lại không nhớ ra được.
Chẳng qua sau một khắc, rốt cục cậu cũng biết nguyên nhân ở nơi nào.
Hai chân, hai chân của thần linh không đầu này vẫn còn sừng sững ở nơi đó như cũ, mặc dù nói chỉ còn lại bộ phận đầu gối, thế nhưng dựa vào cái tay gãy đã hóa đá nằm ở đó, vậy một đôi chân kia cũng nên còn ở đây mới đúng, nhưng vì sao cậu không thấy?
Có nghi ngờ này, Phương Minh nhíu mày, mà trong lúc cậu còn đang mải miết suy đoán, trên chiến trường lại xuất hiện biến cố.
"Vạn cổ bất tồn, máu không ở, cam nguyện đọa lạc, từ nay về sau thế giới này liền không còn có sự hiện hữu của mày."
Trên bầu trời kia có bảy bóng người xuất hiện, trong đó người dẫn đầu, quang mang cả người như mặt trời chói chang sáng tới chói mắt, tuy rằng không thể thấy rõ diện mạo của đối phương, cũng không thể nào cảm thụ được khí tức mạnh mẽ của đối phương, thế nhưng Phương Minh có thể xác định, vị này tuyệt đối là nhân vật vô cùng khủng bố, ít nhất phải mạnh hơn rất nhiều so với năm người trước đó.
Thấy bảy người này xuất hiện, không biết vì sao trong lòng Phương Minh đột nhiên nảy sinh lòng đồng tình đối với thần linh không đầu, một người ngay cả đầu cũng không có thế nhưng vẫn có thể chiến đấu đến giờ phút này, cho dù là chết cũng là dù bại mà vinh.
Không phải thần linh không đầu không mạnh, mà là bởi vì kẻ địch của hắn quá nhiều!
Bảy bóng người này đi tới phía trên hai chân còn lại của thần linh không đầu, mà trong đó có mấy người ánh mắt rơi vào bên trên thanh kiếm lớn kia, trong mắt mang theo vẻ tham lam.
"Tao là thân thể vạn cổ bất diệt, hôm nay vứt bỏ vạn cổ thân, đúc thành vạn cổ phong ấn."
Một tiếng rống lớn đột nhiên vang lên, lúc nghe được thanh âm này Phương Minh sửng sốt một chút, bởi vì âm thanh này dĩ nhiên lại phát ra từ vị trí cái đầu vốn đã không còn của thần linh không đầu, đây là giọng nói của thần linh không đầu kia? Thần linh không đầu đã thành như vậy rồi còn chưa chết sao?
Trong lúc Phương Minh còn đang khiếp sợ, bảy bóng người này sắc mặt đại biến, nhất là lão già kia, dường như biết thần linh không đầu phải làm gì, lập tức quát: "Hủy diệt, hủy diệt hai chân của hắn."
Nghe thấy lời của lão già, sáu người khác cũng lập tức ra tay, sau đó có lẽ là vừa khớp, sáu người này kể cả lão già kia đều công kích chân trái của thần linh không đầu!
Oanh!
Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, chân trái của thần linh không đầu trực tiếp nổ thành tro tàn, nhưng mà cái tay gãy của thần linh không đầu vẫn giơ lên thanh kiếm lớn lên, chỉ là lần này kiếm lớn kia không phải bổ về phía đám người lão già, mà là trực tiếp đâm xuống chân phải của chính mình!
Thanh kiếm lớn hạ xuống, xuyên thấu chân phải của thần linh không đầu, đâm vào sâu hơn mười trượng mới dừng lại.
Ầm ầm!
Ở trên bầu trời xuất hiện âm thanh, không phải tiếng sấm mà là một loại âm thanh cực kỳ đặc biệt, loại thanh âm này xuất hiện, mọi thứ trong cả vùng đất đều bắt đầu héo rũ, tuy rằng núi sông kia còn đang ở, nhưng rơi vào trong mắt Phương Minh, thật giống như tất cả đều trở thành hư vô.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, là cảm thụ tới từ một loại ngũ giác nào đó, cụ thể là sao bản thân Phương Minh cũng không nói lên được.
"Vứt bỏ vạn cổ thân, chảy hết thần linh huyết, tao là thí thần giả!"
Âm thanh lại một lần nữa vang lên, nhưng mà thanh âm này phảng phất đưa tới trời cao phẫn nộ, dưới thanh âm đặc thù này, chân phải cuối cùng còn sót lại của thần linh không đầu bắt đầu chậm rãi hóa đá, đến cuối cùng biến thành một ngọn núi.
"Tôi hiểu được!"
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cái gì ngọn núi, cái này căn bản là chân phải của thần linh không đầu mà thôi.
Bảy người lão giả lúc này nhưng lại không có bất kỳ vẻ cao hứng nào, bởi vì bọn họ biết thanh âm này đại biểu cho âm thanh gì, thanh âm này cũng là thanh âm chôn cất bọn họ.
"Thiên địa táng âm, nghĩa trang của thần linh, tôi không cam lòng!"
Đây là thanh âm sau cùng của lão giả, sau khi âm thanh vang lên, thân thể của hắn lập tức bắt đầu chậm rãi tiêu tán, mà những người khác còn tiêu tán nhanh hơn cả lão già kia, chí ít hắn vẫn còn giằng co được mấy giây như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận