Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 436: Trốn (2)

Chương 436: Trốn (2)
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
"Phương công tử, cậu tiếp tục đi đi, ta trở về đi tiếp ứng cho lão Vương, ước chừng lão Vương lúc này cũng phá vây rồi. "
Hàn Ngôn Băng đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh: "Lão Giang cộng thêm ta, bọn họ còn không làm gì được."
"Hàn tiền bối cẩn thận. "
Phương Minh không nói gì thêm, cậu thấy, với thực lực của Giang tiền bối và Hàn tiền bối, chỉ cần không gặp được cường giả Thiên cấp, tự bảo vệ mình không có bất kỳ vấn đề gì, bởi vì cậu không rõ thực lực Mục gia lắm, chỉ là dựa theo suy đoán của chính mình.
"Haha, ta muốn đi, thì không thể giữ được. "
Hàn Ngôn Băng cười ha ha một tiếng, cho Phương Minh một ánh mắt yên tâm, lập tức không nói nữa xoay người trở về phía đường cũ.
Phương Minh cũng không có dừng lại, cậu biết tình huống trước mắt cậu không giúp được hai vị tiền bối cái gì, duy nhất có thể làm chính là để cho mình an toàn, để tránh khỏi hai vị tiền bối phân tâm.
Cho nên, Phương Minh không biết là sau khi cậu đi khỏi mấy phút, Hàn Ngôn Băng cũng ngừng bước chân, ánh mắt mang theo dứt khoát vẻ nhìn về hai bóng người phía trước đang tới rất nhanh.
"Hàn Ngôn Băng, giao người ra đây!"
Hai người này là người Mục gia, mà Hàn Ngôn Băng cũng không phải giống như ông nói với Phương Minh, trở về đi tiếp ứng Giang Tẩu Khách, ông cảm ứng được phía sau có khí tức cường đại càng ngày càng gần, ông cố ý ở lại, vì chính là dây dưa hai người, cho Phương Minh có thời gian chạy thoát.
. . .
Khu vực thành thị Tương Dương, Phương Minh sau khi nhận được một cuộc gọi, cả người đột nhiên dại ra, điện thoại, là Niệm Dao Băng gọi tới, lúc ở La gia, Niệm Dao Băng xin số.
Niệm Dao nói rất đơn giản, chỉ có hai câu:
Mục Võ không chết, Giang Tẩu Khách và Hàn Ngôn Băng chết.
Trốn, chạy ra khỏi đất nước này, trước khi không có đầy đủ thực lực thì đừng về nước.
Chính là hai câu này, đối với Phương Minh mà nói như sét đánh, cả người ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ.
Cậu sớm nên nghĩ tới, Hàn tiền bối ở bước ngoặt cuối cùng đột nhiên trở về, chính là vì thay mình ngăn trở truy binh, mà Giang tiền bối ở lại sân, không chỉ là vì muốn giết Mục Võ, mà là vì giữ chân người Mục gia.
Một dòng lệ nóng hổi, cứ như vậy chảy xuống từ khóe mắt Phương Minh, hai vị tiền bối và cậu không quen biết, chỉ bởi vì cậu là đệ tử của sư phó, để bảo vệ mình mà bỏ tánh mạng của họ.
"Phương Minh ơi Phương Minh, ngươi thực sự là ngu ngốc, tự cho mọi thứ đều ở trong tính toán của mình, lại thật không ngờ cuối cùng còn hại chết người khác. "
Bốp!
Giờ khắc này Phương Minh hung hăng tát chính mình một bạt tai, khiến không ít người trên đường phố chú ý, nhao nhao ghé mắt dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cậu, thậm chí không ít người còn lấy điện thoại di động chụp ảnh, dù sao người khóc ở trên đường cái không nhiều lắm.
"Cậu nhóc, cuộc sống không có gì không qua được, nghĩ tới cha mẹ của chính mình và người nhà, phải kiên cường."
Cách Phương Minh cách đó không xa, một ông lão bày sạp đánh giầy mở miệng khuyên một câu, mà lời của ông làm cho thần tình Phương Minh nghiêm túc một chút, cả người đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Điều cậu cần làm bây giờ không phải tự trách, mà là trốn, Giang tiền bối và Hàn tiền bối hi sinh chính mình chính là vì để cậu có thể chạy thoát, nếu như cậu vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ này như thế, đợi người nhà họ Mục tìm tới, chẳng phải là để Giang tiền bối và Hàn tiền bối hy sinh một cách vô ích.
Không có chút do dự nào, Phương Minh lấy điện thoại di động ra, tìm một một nơi nào đó, sau khi up các số điên thoại lên trên một trang web nào đó, thì chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, lên một chiếc xe buýt.
Ở trên xe buýt, thừa dịp không ai chú ý, Phương Minh trực tiếp nhét di động dưới chỗ ghế ngồi đằng sau, sau đó xuống xe ở trạm kế.
Tuy Mục gia là gia tộc tu luyện, nhưng không có nghĩa là bọn họ không hiểu khoa học kỹ thuật hiện đại, đám La gia đi đầu đã cảnh tỉnh Phương Minh, Mục gia rất có thể biết dùng khoa học kỹ thuật định vị cậu, như vậy điện thoại di động chính một cách truy tung phương hướng.
Vứt bỏ điện thoại di động, Phương Minh lại đi qua chỗ không có camera, lúc này mới bắt một chiếc xe, nói một điểm tới.
Ngoại trừ khả năng truy lùng bằng khoa học kỹ thuật, giới tu luyện, có thuật tìm người, giống như cậu trước đây giúp ông Sa tìm được vị trí của vợ, Mục gia cũng có thể dùng cách tương tự đó tìm được cậu.
Nếu như không thể giải quyết vấn đề này, cậu cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của Mục gia.
Cho nên, chỗ cậu muốn đi, chính là vì giải quyết hết vấn đề này, hơn nữa Phương Minh cũng xác định, người nhà họ Mục không cho cậu nhiều thời gian, nếu Niệm Dao Băng có thể có được tin tức, vậy đã nói rõ qua không được bao lâu, người nhà họ Mục sẽ vào thành, mặt khác ngoại trừ người nhà họ Mục ra, e rằng còn có thế lực khác trong giới tu luyện tìm kiếm mình, mặc kệ những thế lực này ôm mục đích gì, hiện nay với cậu mà nói, không bị phát hiện là quan trọng nhất.
Chợ thương mại nông nghiệp Tân Thế Giới, một khu chợ trong thành phố Tương Dương, các loại rau dưa, loại thịt, hải sản cái gì cần có đều có, hết sức náo nhiệt.
"Nào nào nào, gà mới thịt tươi, mười một đồng một cân! "
"Tôm sống chỉ cần 36 đồng một cân, tôm đông lạnh 18 đồng một cân. "
...
Trong tiếng rao của người bán, Phương Minh đi tới trước mặt một nhà bán gà vịt, nhìn đám gà vịt bị nhốt ở trong lồng, dừng bước.
"Cậu ơi, mua gà hay vịt, bọn tôi bao giết bao nhổ lông. "
Người bán thấy Phương Minh dừng bước lại, vội vã hét lên, mà bây giờ rất nhiều người ngại phiền phức, đều mua gà vịt đã giết rồi nhổ lông sẵn, tuy giá cảt đắt hơn một tí, nhưng có thể tránh rất nhiều phiền phức.
"Ông chủ, gà vịt bao nhiêu một con? "
"Con? Gà tôi bán 16 đồng một cân, vịt thì 14 đồng một cân, gà không ăn thức ăn gia cầm, , mặt khác vịt cũng vừa đủ tháng, chính là lúc mềm nhất. "
Phương Minh cắt đứt lời ông chủ tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, trực tiếp nói: "Năm mươi đồng một con, mua mười gà mười vịt, có bán không? "
Nghe Phương Minh nói, ông chủ sửng sốt một chút, lập tức gật đầu liên tục: "Có thể, đương nhiên có thể, cậu tùy ý chọn. "
"Ông bắt giúp tôi, giết luôn bây giờ, nhưng tôi có một yêu cầu, lát nữa lúc giết mấy con gà vịt này, đừng bỏ máu lãng phí, ngược lại đựng trong một cái thau giúp tôi. "
"Cái này không thành vấn đề, cam đoan một giọt cũng không lãng phí. "
Từ trên tay Phương Minh nhận một nghìn đồng, người bán vỗ ngưc cam đoan, không phải là huyết gà huyết vịt thôi sao, mặc dù bình thường bọn họ giết gà vịt bán cho mấy người kia không để máu lại, nhưng mối làm ăn lớn, cũng sẽ không quan tâm chút tiền máu gà vịt.
Người bán rất lưu loát, mười con gà vịt rất nhanh chính bị hắn giết, ước chừng có một thau lớn máu gà và máu vịt đặt ở một bên.
Phương Minh nhận chậu, xoay người rời đi.
"Này, cậu ơi, chỗ gà vịt này... "
"Không cần, cho ông. "
Phương Minh không quay đầu lại, cậu muốn máu gà và vịt, còn như thịt gà vịt vô dụng với cậu.
Bưng một thau máu gà và máu vịt Phương Minh rất nhanh rời khỏi chợ nông nghiệp, lập tức đi vào một ngõ hẻm ít người qua lại.
Cắn đứt ngón trỏ, từng giọt máu chảy xuống chậu, trộn lẫn với máu gà máu vịt, cùng lúc đó Phương Minh bắt đầu niệm chú.
"Lấy máu ta, dung máu ngươi, lấy hồn ta, dung hồn ngươi. "
"Lấy máu đổi máu, linh hồn gắn bó, huyết thống liên kết, kết thúc khế ước này! "
Dòng máu bên trong chậu bắt đầu sôi trào, đến cuối cùng như nồi nước sôi, có vài giọt cũng bắn tung tóe ra.
"Thuật dung huyết trong truyền thừa Vu sư, lẫn hồn phách của mình vào huyết dịch, từ nay về sau hồn phách hóa thành hàng vạn hàng nghìn sợi, cho dù có cường giả dùng thuật truy hồn cũng không khả năng tìm được chính mình. "
Phương Minh khẽ nói, trước đây cậu giúp bọn Âu Dương Tuyết Tình bắt kẻ giết người, dùng thuật tìm hồn, mà cậu ở La gia đợi nhiều ngày như vậy, người nhà họ Mục rất có thể cũng sẽ lợi dụng những vật hắn để lại lúc ở La gia tìm kiếm mình, cho nên đầu tiên phỉa khiến thuật tìm hồn mất hiệu lực đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận