Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 586: Châu Phi loạn hay không, tóc húi cua nói sao thì chính là vậy

Chương 586: Châu Phi loạn hay không, tóc húi cua nói sao thì chính là vậy
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
“Bịch!”
Tiếng động làm Phương Minh đang chìm trong suy nghĩ chợt tỉnh lại, khi cúi đầu nhìn thấy cậu nhóc trên mặt đất, Phương Minh ngẩn cả người, lại nhìn cái kén đã bị rách trong tủ quần áo, khóe miệng Phương Minh khẽ run.
Tiểu Hắc và Táng Địa Chi Linh sau khi dung hợp hấp thu long tinh, cuối cùng lại biến thành một cậu nhóc như vậy.
Lông đen lưng trắng, quan trọng hơn là khuôn mặt nhỏ nhắn hung dữ, cho dù nhảy bị đau vẫn cứ liều mạng nhảy qua bàn này.
"Mày muốn bò cạp thánh?"
Phương Minh trầm ngâm một lúc, sau đó cầm bò cạp thánh từ trên bàn để xuống dưới đất.
“Xoẹt!”
Ngay khi Phương Minh bỏ bò cạp thánh xuống dưới đất, cậu nhóc liền cử động, bổ nhào đến bò cạp thánh. Bò cạp thánh hình như cũng cảm nhận được sinh mệnh bị nguy hiểm, rốt cụộc cũng không dại ra nữa, đuôi bò cạp nhanh chóng đong đưa, trực tiếp đâm tới cậu nhóc.
Đuôi của bò cạp thánh rất sắc bén, cậu nhóc đau đến nỗi nhe cả răng nanh. Nhưng mà ngay sau đó cậu nhóc liền há miệng cắn một cái vào đuôi bò cạp thánh.
Đầu lắc một cái, bò cạp thánh bị kéo lê trên mặt đất. Cậu nhóc mở miệng, nuốt cả con bò cạp thánh vào trong.
"Á…”
Phương Minh ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm. Bình thường bò cạp thánh đều có độc, cậu nhóc vậy mà ăn luôn, không biết có gặp chuyện gì không may không?
Nhưng rất nhanh Phương Minh liền cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Sau khi nuốt bò cạp thánh, cậu nhóc liền thỏa mãn ợ một cái, sau đó nhanh như chớp đi đến chân Phương Minh, ngả đầu lên giày của cậu, nhắm mắt lại ngáy khò khò.
Phương Minh có chút dở khóc dở cười, cảm thấy Tiểu Hắc lần này tiến hóa hơi giống vị đại ca nào đó trong giới động vật.
Tóc trắng húi cua áo choàng bạc, mảnh đất Châu Phi ta hung dữ nhất! (1)
(1) Chỉ con lửng mật, nổi tiếng với bản tính liều lĩnh, bất cần.
Tiểu Hắc lần này tiến hóa rất giống con lửng mật truyền kỳ trong giới động vật, chí ít là trước mắt thoạt nhìn bên ngoài trông giống nhau như đúc.
Đối với con lửng mật, Phương Minh cũng có biết một chút. Giống như quốc bảo gấu trúc, cả hai loài đều thích tự tìm đường chết. Gấu trúc không có thiên địch, vậy mà cứ leo cây tự tìm đường chết đến nỗi biến mình thành động vật trong danh sách có nguy cơ tuyệt chủng.
Mà con lửng mật còn ghê gớm hơn cả gấu trúc. Đây là một loài động vật không mang thù, bởi vì có thù liền báo thù ngay tại chỗ. Có một vườn bách thú từng nuôi con lửng mật, kết quả bởi vì có một con sư tử hướng về phía nó rống vài tiếng, con lửng mật liền đào hầm xuyên chuồng đánh nhau với sư tử.
Vậy nên, về con lửng mật trên mạng cũng tạo rất nhiều câu nói vui.
Cuộc đời ta rất bận rộn, không phải đánh nhau chính là đang trên đường đi đánh nhau.
Ngươi không cần nói cho ta biết giáp mặt là ai, có bao nhiêu người. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết thời gian và địa điểm.
Châm ngôn cuộc đời ta chính là: hoặc là ta trị chết các vị, hoặc là bị các vị trị chết, không có trường hợp thứ ba.
Tóc trắng húi cua áo choàng bạc, cả đời chinh chiến. Sinh tử thành bại theo gió, chỉ nguyện kích đấu hải lục không (2).
(2) Hải lục không: Chỉ hải quân, lục quân, không quân thuộc lực lượng quân đội một quốc gia.
Đương nhiên, nơi làm mọi người biết về thái độ của con lửng mật sớm nhất chính là bộ phim điện ảnh có tên là “Thượng đế cũng điên rồi”. Trong phim nam chính đá con lửng mật một cái, kết quả nó không tha cứ đuổi theo nam chính xuyên qua nửa sa mạc cũng muốn cắn chết nam chính. Cuối cùng nam chính không còn cách nào khác đành cởi ủng cho nó cắn tan nát, lúc này mới biết thứ thích ôm thù này.
Trong bảng xếp hạng các loài động vật không biết sợ của Guinness, hung danh lửng mật có thể nói đã truyền ra khỏi Châu Phi, danh dương cả thế giới.
Vì vậy, khi nhìn thấy Tiểu Hắc biến thành dáng vẻ con lửng mật, Phương Minh mới kinh ngạc như vậy, bởi vì sự biến hóa này thật sự quá lớn.
"Thần tử điện hạ?"
“Cốc cốc cốc!”
Ngay khi Phương Minh đang nhìn Tiểu Hắc trầm tư, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Đến đây."
Phương Minh ôm Tiểu Hắc vào trong lòng, mở cửa ra. Tổng giám mục Gamma đứng ở đó mắt mong ngóng nhìn cậu.
"Thần tử điện hạ, bò cạp thánh tộc Bò Cạp ẩn chứa rất nhiều bí mật, nếu giao cho người phụ trách chuyên môn của giáo hội chúng ta nghiên cứu, chắc chắn sẽ có thu hoạch."
Gamma mở miệng, theo đạo hội bên trong có một tổ chức, cơ cấu khá giống với viện nghiên cứu khoa học của một quốc gia. Đưa bò cạp thánh qua đó, không chừng có thể phá giải bí mật tộc Bò Cạp.
"Giao bò cạp thánh ra?"
Vẻ mặt Phương Minh hơi kỳ lạ, sau đó đáp: "Gamma, nếu ông nói sớm một bước thì đã không vấn đề gì rồi, giờ thì e không được, bò cạp thánh đã bị nuốt rồi."
"Nuốt?"
Gamma vẻ mặt khó tin nhìn Phương Minh, chẳng lẽ thần tử điện hạ còn có sở thích như vậy?
Dường như biết được suy nghĩ trong lòng Gamma, Phương Minh vội vàng giải thích: "Không phải bị tôi nuốt, mà là bị tên nhóc này nuốt."
Phương Minh dùng ánh mắt chỉ vào Tiểu Hắc trong lòng. Gamma hơi sửng sốt, bởi vì ở trong ấn tượng của ông chưa từng thấy thần tử điện hạ nuôi thú cưng nào cả, sao giờ lại xuất hiện đâu ra một con cún nhỏ vậy?
Không sai, Gamma không biết con lửng mật, hoặc nói chính xác hơn là dáng vẻ Tiểu Hắc lúc này không khác gì một con cún nhỏ trắng đen cả, nhất là nó còn bị Phương Minh ôm vào trong ngực, chỉ lộ ra mỗi cái lưng không nhìn thấy rõ.
"Thần tử điện hạ, thú cưng cậu nuôi ăn mất bò cạp rồi?"
Một tổng giám mục khác cũng tỏ ra khó hiểu, chó ăn bò cạp đúng là lần đầu tiên họ thấy đó.
"Ừ, con bò cạp thánh kia chính là bị nó ăn rồi." - Phương Minh thừa nhận.
"Thần tử điện hạ, thứ tôi nói thẳng, bò cạp thánh tộc Bò Cạp tuyệt đối không phải thứ dễ tiêu hóa. Hiện tại mổ bụng con chó này ra không chừng vẫn còn tìm thấy bò cạp thánh, mà giá trị một con bò cạp thánh so với một con chó vượt xa hơn nhiều."
Một vị tổng giám mục mở miệng. Dường như Tiểu Hắc trong lòng Phương Minh nghe hiểu, vươn đầu ra khỏi lồng ngực Phương Minh, nhìn tổng giám mục kia hú lên.
"Hu ~ hú!"
"Không được làm ồn."
Phương Minh vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, ý bảo Tiểu Hắc im lặng, sau đó thản nhiên đáp: "Không cần, một con bò cạp thôi mà, bị ăn thì thôi."
Nghe Phương Minh trả lời, tổng giám mục vẫn có chút không cam lòng, nhưng dưới ánh mắt của Gamma, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Sở dĩ Gamma ngăn cản, không phải vì ông không biết bò cạp thánh trân quý cỡ nào, mà là vì bò cạp thánh này là do thần tử điện hạ dựa vào thực lực bản thân có được, thần tử điện hạ có quyền xử trí bò cạp thánh, chuyện này ngay cả giáo hoàng cũng không thể nói gì.
Hơn nữa, bí mật bên trong bò cạp thánh tuy quan trọng, nhưng thần tử chẳng lẽ không quan trọng?
"Thần tử điện hạ trải qua trận đấu ngày hôm nay chắc chắn có chút mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơi trước cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Vantican."
Nhóm Gamma cáo lui, Phương Minh gật đầu, chỉ có điều trước mắt cậu vẫn chưa tính nghỉ ngơi, trước khi đi Vantican, cậu còn một việc phải làm.
Tại một quán cà phê ở Sheffield, Phương Minh ôm Tiểu Hắc đi vào. Trong một góc của quán cà phê, Mộng Cơ đã ngồi ở đó chờ.
"Còn tưởng thần tử điện hạ hào quang tỏa sáng sẽ không đến như lời hẹn chứ."
Mộng Cơ mang nụ cười quyến rũ nhìn Phương Minh. Tuy đã hơn hai giờ, nhưng sau khi biết được kết quả so đấu giữa Phương Minh và John, đến bây giờ cô ta vẫn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi kinh khiếp.
Thực lực của Phương Minh Mộng Cơ biết, nửa năm trước đã như vậy, nhưng mới qua nửa năm mà đã có thể đánh bại John, sự tiến bộ này thật sự quá khủng khiếp.
"Tôi là người giữ chữ tín, hai chúng ta có giao hẹn, tôi tất nhiên sẽ không vi phạm."
Ngồi xuống đối diện với Mộng Cơ, ánh mắt Phương Minh đầy thâm ý nhìn Mộng Cơ: "Lần này hẹn tôi ra đây là có việc gì?"
"Chẳng lẽ không có chuyện thì không thể hẹn anh ra được sao? Tốt xấu gì tôi cũng là một đại mỹ nữ, thần tử điện hạ chẳng lẽ không thưởng thức sao?"
"Đang nói tiếng người à?" - Phương Minh nhíu mày, không thèm nhìn ánh mắt quyến rũ của Mộng Cơ.
"Đúng là chẳng hiểu phong tình gì cả." - Mộng Cơ bĩu môi, vẻ tiếc nuối. Nhưng rồi cô ta không đùa nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Gần đây tộc của tôi nhận được một tin, phong ấn phía bên thành đá có thể mở ra trước hạn định."
"Thành đá?" - Phương Minh nghi hoặc, đó là chỗ nào.
"Hú hú!"
Chưa đợi Mộng Cơ trả lời, Tiểu Hắc trong lòng Phương Minh chợt tỉnh giấc, giãy giụa đòi xuống. Phương Minh thấy thế liền đặt Tiểu Hắc xuống mặt đất.
Lúc Phương Minh bước vào Mộng Cơ đã thấy Tiểu Hắc trong lồng ngực Phương Minh, nhưng cô ta cũng giống các tổng giám mục, đều cho rằng đây là một con chó không đáng để ý.
"Thành đá chính là thạch trận, thần tử điện hạ có từng nghe về cự thạch trận ở Anh không?"
Phương Minh gật đầu. Đương nhiên cậu đã từng nghe về cự thạch trận (4). Đó là một thắng cảnh nổi tiếng ở nước Anh, nằm trên một vùng thảo nguyên. Trên thảo nguyên này có hơn mười khối đá khổng lồ sắp xếp không hề có quy luật.
(4) Cự thạch trận: Stonehenge.
Phải biết đây là bình nguyên, vậy nên những khối đá khổng lồ này chắc chắn không phải hình thành ở đây. Dựa theo sự nghiên cứu của các nhà khoa học, những khối đá khổng lồ xuất hiện trong khoảng thời gian từ thời kỳ đồ đá mới đến thời kỳ đồ đồng.
Thời kỳ đó trình độ sản xuất của con người còn thấp, lại không có nhiều công cụ, nếu muốn vận chuyển những khối đá khổng lồ có trọng lượng trung bình ba mươi tấn mỗi khối đến đây căn bản là một chuyện không thể hoàn thành.
Đây là một trong những điều khiến mọi người kinh ngạc về sự hình thành cự thạch trận.
Mặt khác sở dĩ gọi là trận, là vì sau này có người phát hiện, những khối đá khổng lồ này nhìn như được xếp vô trật tự, nhưng có người sau khi nghiên cứu đã phát hiện, những khối đá khổng lồ này dường như có liên quan đến hiện tượng thiên văn, bởi vì ngày Hạ Chí (3) có thể nhìn đến ánh mặt trời vừa vặn chiếu thẳng vào mặt cự thạch.
(3) Hạ Chí: Ngày có ban ngày dài nhất.
Về sau có nhà khoa học dùng máy tính tính toán phát hiện, kết cấu những khối đá khổng lồ này gắn kết thành một đường trong cùng một tháng mỗi năm, đường vận hành mỗi ngày trùng hai mươi bốn lần, nội dung quan trắc phong phú không thể tưởng tượng được.
Vậy nên, có người nói cự thạch trận này là một giàn tế, còn có người nói đây là mộ chôn của một nhân vật lớn nào đó thời đó, bởi vì người ta khai quật dưới khối đá khổng lồ tìm được một số vật bồi táng, nhưng cũng có người nói cự thạch trận này là để phong ấn ác ma phía dưới.
Tóm lại, lời đồn về cự thạch trận có rất nhiều nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn chưa được xác thực. Hiện tại nghe Mộng Cơ nhắc tới, trong lòng Phương Minh đã hiểu, cự thạch trận chỉ sợ không hề đơn giản.
"Bí ẩn về Cự thạch trận đối với người trong giới tu luyện cũng không phải bí mật. Dưới cự thạch trận này phong ấn một không gian đặc biệt. Ngày xưa lúc phong ấn lơi lỏng, từng có cường giả đứng đầu đi vào, nhưng cuối cùng trong những cường giả này chỉ có vài người đi ra…"
Từ lời kể của Mộng Cơ, Phương Minh rốt cuộc cũng có chút hiểu biết về cự thạch trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận