Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 552: Một người muốn đánh một người muốn bị đánh

Chương 552: Một người muốn đánh một người muốn bị đánh
Thời gian như thoi đưa!
Toàn bộ làng du lịch đã gần xây dựng xong, mà Tần Tuyết cũng kết thúc năm học đầu tiên ở trường trung học phổ thông.
Trước sau như một, Tần Tuyết vẫn là học sinh đứng nhất toàn trường, chỉ là lần này điểm của cô bé không hơn người xếp hạng hai nhiều lắm, chỉ chênh lệch 30 điểm, mà người xếp hạng hai này không phải ai khác, chính là cháu trai của Trương An Nhàn Trương Tư Hàn.
"Nha, không phải người nào đó nói có thể đuổi kịp và vượt qua thành tích của cô ấy ư, vì sao lại kém nhiều điểm như vậy?"
Trương Tư Hàn nghe được lời cô mình nói, khóe miệng co quắp một cái, một tháng rưỡi này cậu ta điên cuồng học tập không nghỉ ngơi dù chỉ là khoảnh khắc, vốn cho rằng nhất định cuối kỳ này bản thân có thể đuổi kịp Tần Tuyết, hơn nữa vì sợ bản thân sẽ vượt lên trước Tần Tuyết khiến lòng tự trọng của Tần Tuyết bị tổn thương, cậu ta còn cố ý làm sai hai đề.
Song ngay khoảnh khắc khi có bảng điểm, ngoại trừ cười khổ cậu ta cũng chỉ có thể cười khổ, thật sự có chút bội phục bản thân mình không biết lấy tự tin từ đâu tới.
"Không phải là vì cháu sợ vượt qua Tần Tuyết, khiến Tần Tuyết khổ sở sao?" Đương nhiên, ngoài miệng Trương Tư Hàn vẫn không phục, xạo xạo nói.
"Thôi đi, không thể áp đảo được cô gái nhỏ kia thì cứ nhận đi, chẳng qua cô gái nhỏ này thực quá ưu tú, lần này ánh mắt của chảu quả thật không tệ, nếu cháu có thể bắt được cô gái nhỏ ấy vào tay, cô tán thành hai tay hai chân."
Mấy ngày nay Trương An Nhàn cũng đã liên hệ với Tần Tuyết, lại ở chung cùng nhau mấy ngày, cô rất ưa thích Tần Tuyết, đây là một cô gái thông tuệ và hiểu chuyện, hơn nữa lại có vẻ ngoài xinh đẹp, là một tiểu mỹ nhân bại hoại.
"Một cô em gái như vậy không hiểu vì sao lại có người anh trai như thế?"
Nghĩ đến anh Tần Tuyết là Tần Dương, Trương An Nhàn lẩm bẩm một câu, mang trên mặt vẻ bất mãn, so sánh với Tần Tuyết, Tần Dương thật sự có thể tính là một tảng đá trong hầm cầu vừa thúi vừa cứng.
"Cô út, cô nói thầm gì đây?"
"Cô không nói thầm gì cả, cô chỉ nói nếu cháu muốn ôm mỹ nhân về thì phải vượt qua tảng đá lớn bày trước mặt cháu, anh Tần Tuyết không phải là thứ tốt đẹp gì."
Nghe thấy cô mình nhắc tới anh Tần Tuyết, Trương Tư Hàn cũng nghĩ đến tình cảnh ở sân trường khi mình nhìn thấy anh của Tần Tuyết kia, ánh mắt của anh ấy khiến cậu ta cảm thấy hơi sợ hãi.
"Hiện... Hiện tại là thời đại tự do yêu đương, anh ấy cũng không thể..."
Trương An Nhàn trắng mắt liếc cháu mình một cái, "Thời đại tự do yêu đương? Cháu có thể xếp vào dạng yêu sớm! Nói chung, một lát nữa cháu cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh là được, mồm miệng phải ngọt một chút, có câu đưa tay không đánh người mặt cười, cho dù Tần Dương có bất mãn với cháu tới mức nào đi nữa cũng sẽ không phát hỏa ngay trước mặt cháu."
Hai cô cháu Trương An Nhàn cùng Trương Tư Hàn cùng đi vào làng du lịch, hai tay Trương Tư Hàn cầm theo một hộp quà, ánh mắt nhìn bốn phía, trên mặt có vẻ kinh ngạc, "Cô nhỏ, đây đều là anh của Tần Tuyết làm sao?"
"Không sai."
"Nhưng không phải nhà của Tần Tuyết rất nghèo khó sao?"
Trên mặt Trương Tư Hàn mang theo vẻ không hiểu, gia đình của Tần Tuyết rất nghèo khó, điểm này tất cả bạn học trong lớp đều biết, hơn nữa ngày bình thường Tần Tuyết ở trường học cũng rất tiết kiệm, căn bản không hề mua đồ ăn vặt hay đồ uống gì.
"Nhà giàu mới nổi, nhà giàu mới nổi cháu có hiểu không?"
Có lẽ nghĩ tới thái độ của Tần Dương đối với chính mình, Trương An Nhàn lập tức tức giận trả lời một câu, thời gian hơn một tháng này, có người phụ nữ kiều mị như cô ấy ở đây, nhưng không ngờ tên Tần Dương kia lại không để ý tới cô ấy chút nào.
"Cô út không trở lại thủ đô làm việc mà ở lại đây lâu như vậy làm gì?"
Trương Tư Hàn cũng đột nhiên nghĩ tới, lúc cô út trở lại chỉ nói được nghỉ định kỳ, cũng chỉ ở nhà một tuần thôi, nhưng hiện tại cô út đã ở đây được gần hai tháng rồi.
"Còn không phải do cha mẹ cháu quá không đáng tin sao? Nói là xuất ngoại đi chơi một tuần lễ, kết quả vui đến quên cả trời đất, tới hiện tại vẫn chưa trở lại, còn căn dặn cô phải đốc xúc cháu học tập thật cẩn thận."
Nghe được câu trả lời của cô út mình, Trương Tư Hàn bĩu môi, trước đây ba mẹ mình cũng thường xuyên đi suốt cả tháng như vậy, nhưng không phải cô út vẫn mặc kệ mình mình ở lại đây sao, rõ ràng đáp án này quá giả dối.
"Được rồi, cháu nên suy nghĩ một lát nữa phải đối mặt với người anh vợ cố chấp của mình như thế nào đi, lập tức sẽ tới rồi."
Nghe được câu này, nét mặt Trương Tư Hàn trở nên nghiêm túc hẳn lên, bởi vì hiện tại cậu ta đã có thể thấy đập chứa nước, cũng nhìn thấy bóng người đang nhàn nhã thả câu bên cạnh đập chứa nước kia.
Tuy rằng đã qua hơn một tháng, nhưng cậu ta chỉ cần liếc một cái lập tức nhận ra, bóng lưng này chính là anh Tần Tuyết.
"Tần Dương."
Khi còn cách đập chứa nước hơn mười mét, Trương An Nhàn đã hô lên, thế nhưng Phương Minh lại không hề quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế thả câu như cũ.
"Đây là ra oai phủ đầu sao?"
Trương An Nhàn thấy phản ứng của Phương Minh, lập tức ném cho Trương Tư Hàn một ánh mắt tự cầu phúc.
"Anh Tần Dương, em là bạn học của Tần Tuyết, Trương Tư Hàn."
Trương Tư Hàn đi lên trước, thận trọng mở miệng chào hỏi, lần này cuối cùng Phương Minh cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Tư Hàn, nhìn tới mức khiến Trương Tư Hàn cảm thấy tê cả da đầu, thiếu chút nữa không nhịn được, lúc này Phương Minh mới khoan thai mở miệng, "Tôi là bạn bè với cô cậu, cậu vẫn nên gọi tôi là chú thì hơn."
Phốc.
Trương An Nhàn đang đứng bên cạnh thiếu chút nữa phun một ngụm nước ra ngoài. Tần Dương này cũng chỉ lớn hơn cháu trai mình sáu bảy tuổi, nếu cháu mình gọi tần Dương là chú, đây chẳng phải cháu mình sẽ nhỏ hơn Tần Tuyết một bối phận sao?
"Tần Dương, hai cô cháu tôi là cách thế luận giao." Trương An Nhàn cảm thấy bản thân mình vẫn phải mở miệng giúp cháu mình một chút.
"Anh Tần Dương, lần đầu tiên tới nhà em không có lễ vật gì tốt, đây là lá trà năm kia cha em lấy được từ tay một người bạn trồng trà trên núi Vũ Di."
Trương Tư Hàn đưa hộp quà trong tay lên, phải biết rằng mấy bình lá trà này, ngày bình thường ngay cả cha của cậu ta cũng tiếc không nỡ uống, lần này cậu ta cũng thừa dịp cha cậu ta không có ở nhà mới dám lấy ra.
"Tôi là người không biết uống trà, còn chưa tới tuổi đó."
Phương Minh thản nhiên mở miệng, tay Trương Tư Hàn cứng đờ ở trong không trung, quả thật, không có mấy người trẻ tuổi thích uống trà, đương nhiên, ngoại trừ vùng trà đạo như Quảng Đông cùng Phúc Kiến bên kia.
"Anh, chị An Nhàn, Trương Tư Hàn?"
Ngay khi bầu không khí trở nên có chút lúng túng, Tần Tuyết từ nơi không xa đi tới, nhìn thấy Trương An Nhàn cô bé cũng không kinh ngạc, thế nhưng khi nhìn thấy Trương Tư Hàn trên khuôn mặt cô ấy hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Tiểu Tuyết à, trước đây không phải cô đã nói với cháu rồi sao, Tư Hàn là cháu của cô."
Ngày nào Trương An Nhàn cũng đi qua đi lại trong làng du lịch, dùng mỹ danh muốn hiểu rõ cặn kẽ làng du lịch để tăng hiệu quả tuyên truyền, đương nhiên, nguyên nhân chân thật chỉ có bản thân cô ấy biết, đó chính là cơm nước chỗ này quá ngon, giường ngủ lại thích ý, cô ấy không muốn rời khỏi.
Tần Tuyết hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Trương Tư Hàn, chỉ vì lúc trước anh mình đã nhắc tới Trương Tư Hàn nên cô bé mới chú ý tới một chút, chẳng qua rất nhanh đã không để ở trong lòng, khi cô bé có ấn tượng với người này lại, là vì thành tích của cuộc thi kỳ cuối lần này, Trương Tư Hàn xếp hạng hai ngay phía sau cô ấy.
"Bạn học Tần Tuyết."
Thấy Tần Tuyết xuất hiện, nét mặt Trương Tư Hàn có chút kích động, muốn đi lên bắt chuyện, chẳng qua tại thời khắc này đột nhiên giọng nói của Phương Minh vang lên, "Trong ruộng lúa gần đây tương đối nhiều cỏ dại, Tiểu Tuyết, chúng ta đi vào ruộng lúa làm cỏ đi."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Trương Tư Hàn gấp gáp, nữ sinh xinh đẹp như Tần Tuyết sao có thể làm công việc vất vả như vậy được, lập tức vội vã vỗ ngực nói: "Anh Tần Dương, hay là để em đi với anh đi, dù sao em cũng đang rảnh mà."
"Như vậy không tốt lắm đâu, dù gì cậu cũng là khách mà?" Phương Minh có chút do dự nhìn về phía Trương Tư Hàn.
"Không có chuyện gì đâu, cô út của em thân thiết với anh Tần Dương như vậy, hơn nữa em và Tần Tuyết còn là bạn học, lại nói loại chuyện này vẫn nên do cánh đàn ông như anh em mình làm thì tốt hơn."
Trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười hài lòng, vỗ vỗ bả vai Trương Tư Hàn, khiến Trương Tư Hàn có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng càng thêm tràn đầy vui sướng, đây có được tính là đã thành công bước đầu tiên hay không? Khiến anh Tần Tuyết thay đổi cái nhìn về mình?
"Tên nhóc cậu rất không tồi, vậy được, chúng ta đi qua đó đi."
Thấy cháu mình hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Tần Dương, Trương An Nhàn vỗ trán của mình một cái, không nói gì nhìn phía trời xanh, ngày bình thường đứa cháu này của mình thông minh như vậy, vì sao lúc này lại không nhìn ra, Tần Dương đang chờ cháu nói những lời này đấy!
Không cần nghĩ cũng biết, đoán chừng một hồi cháu mình sẽ bị Tần Dương sai sử như trâu như ngựa, chẳng qua đây cũng là do cháu mình lựa chọn, có một câu nói như thế nào nhỉ, đường do mình chọn, có thành quỷ cũng phải đi tới cùng.
...
Sau ba tiếng, Phương Minh cùng Trương Tư Hàn trở lại, vẻ mặt Phương Minh không có thay đổi gì, nhưng cả người Trương Tư Hàn phảng phất như đã hư thoát, vô cùng tiều tụy, ngay cả bước chân cũng đã bước thấp bước cao, có thể nghĩ ba giờ này cậu ta đã lao động cực nhọc tới mức nào.
"Cậu làm gì cháu tôi vậy? Vì sao nó lại mệt mỏi thành như thế?"
Thấy thảm trạng của cháu mình, Trương An Nhàn nhỏ giọng ở bên cạnh Phương Minh hỏi.
"Không có gì, chỉ nói cậu ta nhổ sạch cỏ dại trong sáu mẫu ruộng ngoài kia mà thôi.”
Vẻ mặt Phương Minh vô cùng bình thản, thế nhưng Trương An Nhàn lại quay đầu trừng trắng mắt, kể ra thì năm sáu mẫu đất không nhiều lắm, nhưng chỉ có nông dân chân chính mới biết muốn diệt trừ hết cỏ dại trong một mẫu ruộng cần thời gian bao lâu, có đôi khi làm suốt hai ngày cũng không nhất định có thể hoàn thành.
"Cậu thật sự sai sử cháu tôi như súc vật."
Trương An Nhàn hơi bất mãn, Phương Minh lại chỉ trả lời một câu, "Cũng không phải tôi ép cậu ta làm."
Sau khi nói xong lời này, Phương Minh cũng liếc mắt nhìn Trương Tư Hàn đang ngồi dưới đất, mệt tới sắp ngủ mất, lần này biểu hiện của Trương Tư Hàn ngược lại khiến cậu có chút thay đổi cách nhìn.
Từ thói quen cuộc sống cùng cách ăn mặc trang điểm của Trương An Nhàn, Phương Minh có thể nhìn ra bối cảnh gia đình nhà họ Trương cũng không kém, hẳn Trương Tư Hàn này thuộc về loại con cháu nhà giàu chưa từng phải chịu cực khổ gì, đứa bé như vậy bình thường không thể nào chịu khổ chịu cực được, nhưng không ngờ Trương Tư Hàn lại có thể cứng rắn kiên trì ba giờ, phần nghị lực này vượt xa người thường.
"Tần Tuyết, nếu hôm nay bạn học của em đã tới, chúng ta làm nhiều đồ ăn hơn một chút nhé."
Ừm, nể tình biểu hiện của Trương Tư Hàn không tồi, Phương Minh quyết định nói Tần Tuyết làm thêm một chút đồ ăn, nhưng cũng chỉ làm thêm một chút đồ ăn mà thôi, về phần muốn theo đuổi tán tỉnh em gái mình, còn kém xa lắm.
Nghe được lời nói của Phương Minh, trên gương mặt tiều tụy của Trương Tư Hàn hiện lên một vòng kích động vui sướng, cậu ta không ngốc, từ lúc mới bắt đầu đã biết đây là anh Tần Tuyết đang khảo nghiệm cậu ta, hiện tại hẳn cậu ta có thể tính là đã thông qua bước thứ nhất.
Thấy cháu mình chỉ vì thêm chút đồ ăn mà cười khúc khích như vậy, Trương An Nhàn cũng không biết nên nói gì, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cô ấy cũng không thể can thiệp được, lập tức nghiêm nghị nói: "Ngày kia đoàn minh tinh sẽ đến, hơn nữa còn có một minh tinh vô cùng hot muốn đến cùng, đến lúc đó cậu sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận