Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 973: Xong việc (2)

Chương 973: Xong việc (2)
Khi cửa bị mở ra, thấy ông cụ Lý đi ra, trong khoảnh khắc ấy toàn bộ người nhà họ Lý đều sửng sốt, mà ngay sau đó trên mặt đám người lập tức lộ ra vẻ kích động vui sướng, ông cụ có thể đi lại đồng nghĩa với bệnh của ông cụ đã tốt rồi
"Cha, thân thể của cha không còn vấn đề gì chứ?"
"Ông nội!"
Người nhà họ Lý nhanh chóng vây quanh, mà Phương Minh ngược lại yên lặng đi ra ngoài, đi tới bên cạnh mẹ và em gái mình.
"Bệnh của ông nội Lý đã được chữa khỏi rồi sao?"
Mặc dù Lăng Mộ Mai biết con trai mình rất lợi hại, nhưng bệnh của ông nội Lý đã mời rất nhiều chuyên gia giáo sư y học nổi danh trên toàn cầu đến đây hội chẩn, mà những người này đều thúc thủ vô sách, thế mà không ngờ con trai mình lại có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy.
Sau khi kinh ngạc, Lăng Mộ Mai càng nhiều hơn chính là kiêu ngạo, làm một người mẹ không có chuyện gì khiến bà cảm thấy vui vẻ hơn so với việc nhìn thấy con cái của mình có bản lĩnh.
Người nhà họ Lý kích động xong rồi ông cụ Lý lại liếc nhìn cháu gái mình, sau đó lại nhìn Phương Minh đang ngồi trên sô pha một chút, đột nhiên cười cười hỏi: "Phương Minh, cậu đã cứu mệnh của lão già này, không bằng như vậy đi, để tôi gả Vy Vy nhà tôi cho cậu."
Nghe thấy những lời ông cụ Lý nói, Lý Vy Vy sửng sốt một chút, đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Phương Minh nhưng hiếm thấy dĩ nhiên không phản bác lời ông nội mình nói, chỉ là mím môi không nói một lời.
"Khụ khụ, thật cảm ơn ông cụ Lý có ý tốt, chẳng qua tôi đã có bạn gái, hơn nữa còn sắp đính hôn rồi."
Phương Minh bị lời ông cụ Lý nói làm thiếu chút nữa phun ngụm nước trà trong miệng ra, nhất là khi thấy dáng tươi cười trên mặt ông cụ Lý, sao cậu cứ cảm thấy nụ cười này thật không có ý tốt.
"Có bạn gái cũng có sao đâu chứ, hiện tại mấy người trẻ tuổi có bản lãnh ai mà không có ba vợ bốn nàng hầu, ừm, đến lúc đó cậu cứ lấy hai bà xã là được."
Vẻ mặt ông cụ Lý trở nên rất thờ ơ, trong số những người cùng thế hệ với ông cụ, có không ít người có tới mấy bà xã, mà tất cả người Hương Giang cũng đều biết cái vị ở Ma Cao sát vách kia còn có tới năm sáu cô vợ bé đấy.
"Rất vui vì được ông cụ nhìn trúng, chẳng qua vẫn nên quên đi." Phương Minh lắc đầu, vẫn cự tuyệt.
"Hay là đang suy xét..."
"Ông nội, cháu cũng không nói cháu muốn gả cho anh ta, anh ta cũng không phải kiểu người mà cháu yêu thích."
Lý Vy Vy mở miệng, thời khắc này trong lòng cô ấy tràn đầy lửa giận, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh mang theo vẻ bất thiện, chẳng lẽ bản thân mình kém tới như vậy sao? Làm bạn gái đã không được rồi, ngay cả làm thiếp cũng bị người ta từ chối.
Nếu như mình không kịp ngăn cản mà để ông nội nói tiếp, đợi khi Phương Minh cự tuyệt nữa, đây chẳng phải là ném tự tôn của cô ấy xuống đất sau đó hung tợn dẫm đạp sao?
Lý Vy Vy cô đã không còn tôn nghiêm như thế từ lúc nào vậy?
"Bác Lý, chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để cho người trẻ tuổi đi xử lý đi, con trai cháu cùng con dâu tương lai của cháu có tình cảm rất tốt, Vy Vy lớn lên lại xinh đẹp như vậy, có nhiều người đàn ông thành đạt theo đuổi con bé đến thế làm sao lại vừa mắt con trai cháu được?”
Lăng Mộ Mai mở miệng hòa hoãn không khí có chút ngột ngạt, Lý Trạch Khải cũng lập tức tiếp lời: "Cha, thân thể của cha chỉ vừa mới khang phục, còn cần nghỉ ngơi thật tốt, chuyện của Vy Vy đợi sau này hãy nói."
Ông cụ Lý liếc nhìn Phương Minh, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chẳng qua trong lòng lại thở dài một hơi, đứa cháu gái này của mình không nhìn rõ tình hình, có thể kết giao tạo quan hệ với cao nhân như Phương Minh, cho dù chỉ là làm thiếp cũng đáng lắm.
Điều may mắn nhất là không khí ngột ngạt này cũng không duy trì bao lâu, bởi vì điện thoại trên tay Phương Minh vang lên, là điện thoại của Quách Mỹ Kỳ, nhà họ Quách muốn mời cậu tới nhà làm khách.
Đỉnh núi Bạch Giai!
Một khu nhà cao cấp khác trên lưng chừng ngọn núi ở Hương Giang, mà khu nhà quan chức ở chính là nơi này.
Khi Phương Minh xuống xe của Quách Mỹ Kỳ, Quách Trách Hà đã dẫn theo người nhà họ Quách chờ ở cửa.
"Cậu Phương đến, mau mau mời vào."
"Ông cụ, trước đây không phải tôi cố ý giấu giếm ông, chỉ là có nguyên nhân khác cho nên không thể nói tên thật của mình ra."
Phương Minh quay qua ôm quyền với Quách Trách Hà, trước đây khi cậu đến nhà họ Quách đã dùng cái tên Tần Minh, mà đó cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì cậu muốn tránh né sự truy sát của nhà họ Mục.
Ban đầu là nhà họ Quách làm hộ chiếu cùng chứng minh nhân dân cho Phương Minh, lấy sự khôn khéo của Quách Trách Hà, tự nhiên biết Phương Minh đang dùng tên giả, chẳng qua ông cụ cũng không vì vậy mà đi điều tra thân phận chân thật của Phương Minh.
Quách Trách Hà rất rõ ràng, nếu cao nhân giống Phương Minh đã cố ý giấu giếm thân phận chân thật, dĩ nhiên là vì có chút chuyện trong quá khứ mà cậu muốn giấu giếm, nếu ông cụ tùy tiện điều tra, một khi bị cao nhân này biết rõ chắc chắn sẽ khiến người ta không hài lòng.
Sở dĩ ông cụ biết thân phận chân thật của Phương Minh cũng là vì sau khi Phương Minh đi không bao lâu, bên phía nhà họ Mục đã phái người đến Hương Giang điều tra, lúc đó người nhà họ Mục đã mang ảnh của Phương Minh móc nối quan hệ tìm đến nhà họ Quách, bởi vì ở Hương Giang, nhà họ Quách chủ yếu kinh doanh thương mại xuyên quốc gia, dựa theo phán đoán của người nhà họ Mục, nếu Phương Minh đã tới Hương Giang nhất định là vì muốn mượn Hương Giang làm bàn đạp để chạy trốn ra nước ngoài, mà biện pháp tốt nhất chính là nhập cư trái phép.
Trước đây khi Quách Trách Hà nhận được ảnh của Phương Minh thực sự đã bị chấn kinh, nhà họ Mục nhờ người tìm tới ông cụ, trực tiếp nói rõ thế lực sau lưng rất mạnh mẽ, không phải nhà họ Quách có thể chống lại, nhưng nếu như nhà họ Quách có thể cung cấp tung tích của người trên tấm ảnh, đương nhiên thế lực này có thể giúp nhà họ Quách trở thành gia tộc lớn nhất ở Hương Giang.
Gia tộc lớn nhất ở Hương Giang, sự mê hoặc này không thể nói là không lớn, chẳng qua cuối cùng Quách Trách Hà vẫn không nói hướng đi của Phương Minh ra.
Phương Minh là ân nhân cứu mạng của cháu trai ông cụ, nhà họ Quách thiếu ân tình của Phương Minh, nếu như bán đứng Phương Minh thì khác gì lấy oán báo ơn, loại chuyện này Quách Trách Hà không làm được.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, đó chính là Quách Trách Hà biết rất rõ, lấy thực lực của nhà họ Quách, cho dù có được thế lực kia bồi dưỡng trở thành gia tộc lớn nhất ở Hương Giang, nhưng chỉ sợ rằng từ đó về sau, nhà họ Quách bọn họ cũng sẽ trở thành khôi lỗi của gia tộc đã bồi dưỡng bọn họ kia, rất nhiều chuyện đều phải nghe lệnh người ta.
Cây cao đón gió lớn, một mình nhà họ Quách đứng ở vị trí cao nhất tất nhiên sẽ thành đối tượng để những gia tộc khác công kích, như vậy vì để tự bảo vệ mình nhà họ Quách chỉ có thể tìm kiếm thế lực kia tiếp tục trợ giúp, mà như vậy đương nhiên cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng.
"Cậu Phương nói quá lời, lão già tôi biết rõ, mau mời ngồi."
Quách Trách Hà cười ha ha một tiếng, đưa Phương Minh vào sảnh lớn, nơi đó đã sớm có người hầu pha trà thơm dâng lên.
"Ông cụ Quách, đưa cháu trai ông tới cho tôi xem đi."
Sở dĩ Phương Minh sẽ đến nhà họ Quách, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn nhìn đứa bé kia của nhà họ Quách một chút.
"Khải Minh, nhanh chóng đưa Bổng Bổng tới đây."
"Vâng ạ."
Quách Khải Minh gật đầu, không bao lâu sau đã ôm một đứa bé đi ra, da đứa bé này rất trắng, ít nhất phải trắng gấp đôi những đứa bé bình thường, màu da của cậu bé có chút giống với người da trắng.
Phương Minh đã biết rõ nguyên nhân khiến da của cậu bé trắng như vậy là vì cậu bé là sơ ủng của Alice, Alice vốn là người da trắng, cho nên đương nhiên trong cơ thể đứa bé cũng có máu của người da trắng.
Mắt đứa bé chuyển động nhanh như chớp, chẳng qua trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Phương Minh, đột nhiên oa một tiếng khóc lên.
"Bổng Bổng đừng khóc."
"Bổng Bổng ngoan ngoãn."
Thấy đứa bé khóc, Quách Khải Minh vội vã ôn nhu dỗ dành, chỉ có điều lại không có hiệu quả gì.
"Cậu Phương, bình thường Bổng Bổng rất biết điều, cũng rất ít khóc, ngày hôm nay..."
Quách Trách Hà mở miệng giải thích một câu, Phương Minh khoát khoát tay, quay qua nói với Quách Khải Minh: "Đưa đứa bé cho tôi bế đi."
Đối với nguyên nhân vì sao đứa bé khóc, trong lòng Phương Minh rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa quỷ hút máu cũng thuộc về một loại hắc ám, mặc dù so sánh với âm linh quỷ hồn thì quỷ hút máu tốt hơn một chút, nhưng trên bản chất cả hai loại này không khác biệt nhiều, hẳn đứa bé này đã bị dương khí tràn đầy trên người mình dọa sợ.
Sau khi thu liễm khí tức trên người, Phương Minh tiếp nhận đứa bé Quách Khải Minh bế trên tay, quả nhiên lúc này đứa bé không khóc nữa, thậm chí nín khóc mỉm cười, vươn bàn tay nhỏ béo mập cầm lấy bả vai Phương Minh cọ xát.
"Ừm, đứa bé rất khỏe mạnh."
Ôm đứa bé, cảm thụ một chút hơi thở trên người đứa bé, cũng không có mùi vị tà ác gì, điều này khiến Phương Minh có thể xác định người nhà họ Quách đã bồi dưỡng đứa bé theo những gì mình căn dặn, chỉ mua máu trong kho máu mà thôi.
Máu càng mới thì mùi vị lại càng ngon hơn, cho nên đối với quỷ hút máu, dòng máu ngon lành nhất đối với bọn họ chính là dòng máu họ hút được trên cơ thể người khác.
Dựa vào điều kiện của nhà họ Quách, muốn dùng tiền mua một số người đến cho đứa bé hút máu cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng trước đây Phương Minh đã thông báo, tuyệt đối không thể làm như vậy được, nguyên nhân rất đơn giản, bất cứ sinh vật nào cũng đều có tập tính thói quen, nếu như đứa bé đã hình thành thói quen hút máu trên người người khác từ nhỏ, như vậy cả đời này sợ rằng không thể thay đổi được cái thói quen kia.
Mà nếu cứ tiếp tục như vậy, tới sau này khẩu vị của đứa bé sẽ càng ngày càng kén chọn, thậm chí máu của người bình thường cũng không thể thỏa mãn hắn, cuối cùng chắc chắn sẽ bước lên con đường tà đạo.
Hiện tại có thể xác định đứa bé này không bước lên con đường tà đạo, cậu cũng yên lòng.
Chuyện ở Hương Giang đến đây đã có thể coi như hạ màn, Phương Minh quyết định ngày mai sẽ trở lại nhà họ Phương, bởi vì hiện tại còn cách thời gian Long Môn bí cảnh mở ra không lâu, cậu muốn bắt đầu làm chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận