Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 783: Bị người bán còn giúp người ta đếm tiền

Chương 783: Bị người bán còn giúp người ta đếm tiền
Trên sơn đạo, hai người Phương Minh cùng Lăng Duy cứ trên dưới nhìn nhau như vậy, vẻ mặt của hai người đều rất quái dị, nhất là sau khi Lăng Duy đọc hiểu hàm ý trong ánh mắt của Phương Minh.
Cho dù là không thấy mặt mình, nhưng nhìn hai tay của mình, rõ ràng làn da đã trở nên xạm màu cùng lỏng lẽo, Lăng Duy có thể tưởng tượng ra được lúc này gương mặt của bản thân là dạng gì.
Thật ra, ở trước khi Phương Minh chưa xuất hiện, Lăng Duy cũng đã từng thấy biến hóa của tay mình, chỉ là cậu ta cho rằng đó là biến hóa do leo núi đưa đến, dù sao tuy rằng cậu ta trẻ tuổi nhưng thiếu khuyết vận động, cộng thêm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, khi leo lên núi vẫn luôn cảm thấy rất mệt, nhiều khi còn lấy tay chống đỡ sức nặng của cơ thể, cậu ta cảm thấy vì vậy mới khiến tay bản thân bị bẩn đi.
Không bò nổi liền đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi, mệt mỏi liền trực tiếp ngủ, ở đây không có đêm tối, bầu trời vĩnh viễn sáng sủa như ban ngày, quan trọng nhất là ở chỗ này cậu ta còn không cảm thấy đói khát.
"Phương... Phương Minh, hiện tại tôi là bộ dáng gì?"
Hồi lâu sau, rốt cục Lăng Duy mới dám dè dặt cẩn trọng hỏi vấn đề mà đáy lòng cậu ta không dám đối mặt, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh cũng mang theo hi vọng, hiển nhiên là muốn nghe được câu trả lời cậu ta mong muốn.
Chỉ là, câu trả lời của Phương Minh đã được định sẽ khiến cậu ta thất vọng.
"Cậu nhổ một cọng tóc của bản thân đi là biết."
Trong lúc nói chuyện, Phương Minh cũng đi tới trước mặt Lăng Duy, mà Lăng Duy thì lại ngơ ngác nhìn mấy cọng tóc trắng trên đầu ngón tay, một lúc sau trên mặt lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Phương Minh, anh nói cho tôi biết đi, đây đều là biểu hiện giả dối đúng không? Tuổi của tôi hiện tại chỉ mới hai lăm, cho dù phải già yếu, dựa vào cái gì bộ dạng anh chỉ mới lớn hơn vài tuổi, mà tôi lại có thể già tới như vậy?"
Phương Minh liếc mắt đáp lại Lăng Duy, đã tới lúc này rồi còn muốn so sánh với cậu, sở dĩ bản thân mình già chậm hơn, chính là bởi vì tinh lực của chính mình tràn đầy hơn so với người bình thường, nói không khoa trương, sự đầu tư của cậu với cơ thể mình, toàn bộ giới tu luyện đều không có mấy người có thể vượt lên trên cậu.
Dùng Dịch Thần Linh cọ rửa thân thể như dùng nước lọc, còn có mấy dược liệu trân quý trong sách ngâm thuốc, chỉ riêng giá trị của mấy thứ thuốc đó đã là một con số khổng lồ.
Trên web có một tiết mục ngắn rất hot:
Bản hot mạng: Bản tiểu thư tốn hơn trăm ngàn chỉnh dung, dùng nước hoa cùng đồ trang điểm hàng hiệu, cầm di động Apple, mỗi lần ra cửa cũng toàn mang theo túi xách giá hơn mấy vạn, toàn thân cộng lại không ít hơn hai mươi vạn, một tên điểu ti như cậu có tư cách gì hẹn tôi đi ăn cơm?
Bản siêu cấp phú nhị đại: Đồng hồ tôi đeo có giá hơn trăm vạn, ăn mặc quần áo hơn vạn, ra cửa cũng lái xe sang trọng gần nghìn vạn, một người phụ nữ chỉ hơn 20 vạn như cô, dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ yêu cô?
Nếu như đổi lại là Phương Minh mà nói, đó chính là một phiên bản khác.
Tôi tắm phải dùng dược liệu trân quý có tiền cũng chưa chắc mua được, năng lượng hấp thu chính là giá trị ngàn vạn thậm chí hơn ức, đám các người ở trước mặt tôi chính là một đống cặn bã.
"Sớm biết rằng như vậy, tôi đã không đáp ứng Lộ Lộ, chết tiệt… Lão đầu chết tiệt kia, con lừa chết tiệt vừa lừa đảo còn lừa dối, nói chỉ cần tôi trở thành trại chủ, có thể đưa Lộ Lộ rời khỏi trại."
Lăng Duy đặt mông ngồi ở trên tảng đá, Phương Minh dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn về phía cậu ta, đứa ngốc này, bị người ta bán đi mà vẫn còn không biết.
"Nói một chút đi, cụ thể chuyện này là sao?" Phương Minh cũng ngồi xuống hỏi.
"Nếu như anh có thể đến nơi đây, vậy hẳn anh cũng đã biết sự tình đại khái, chính là tôi thích một cô bé, cô ấy tên Lộ Lộ, chẳng qua sau đó tôi mới biết được cô ấy là cô gái Miêu tộc, chính là cô gái của cổ trại Ba Toa kia, cái trại này có một quy củ rất kỳ lạ, đó chính là cô gái trong trại không thể gả cho người bên ngoài trại, bằng không sẽ bị tươi sống xử tử."
"Ngay từ đầu tôi còn nghĩ rằng cùng lắm thì dẫn theo Lộ Lộ âm thầm lén trốn khỏi trại, nhưng mà ai biết cái lão già tên Quỷ sư gì gì đó trong trại kia dĩ nhiên lợi hại như vậy, tôi mới vừa dẫn theo Lộ Lộ đi ra khỏi trại đã bị hắn phát hiện, sau đó hắn... Phương Minh, anh không biết lão già kia lợi hại cùng biến thái tới cỡ nào đâu..."
Lăng Duy nghĩ đến những đau đớn bản thân phải chịu kia, tâm tình trở nên kích động lên, "Lão già kia cho tôi ăn một loại sâu đọc, chỉ cần hắn đọc chú ngữ, cả người tôi liền sẽ chịu đau nhức sống không bằng chết, thật giống như có người đang dùng máy khoan điện khoan lồng ngực của tôi, anh hiểu loại cảm giác đau đớn này không?"
Phương Minh gật đầu, đây là Đa Bảo quỷ sư đã hạ cổ với Lăng Duy, chỉ là Lăng Duy cũng không biết, cái cô Lộ Lộ mà cậu ta yêu thích kia mới chính là người hạ cổ.
"Sau đó tôi mới biết được đây là cổ, chẳng qua lão già kia nói đây chỉ là nghiêm phạt đối với tôi, nếu như tôi còn muốn rời đi, hắn sẽ giải cổ cho tôi, mà Lộ Lộ kia bắt buộc phải bị hắn xử tử. Anh nghĩ xem, người trọng tình trọng nghĩa như tôi làm sao có thể nhìn Lộ Lộ bị xử tử, vậy không phải tôi sẽ trở thành người vô tình vô nghĩa sao?"
Vẻ mặt Lăng Duy tràn đầy chính khí, vỗ ngực nói: "Cuối cùng tôi đã đạt thành hiệp nghị với lão già kia, chính là chỉ cần tôi trở thành trại chủ của cổ trại Ba Toa này, là có thể đưa Lộ Lộ đi, tôi biết lão già kia cũng nhìn ra tôi là kỳ tài ngút trời, căn cốt siêu phàm, nếu như đổi lại những người khác nhất định tôi sẽ cự tuyệt, nhưng vì Lộ Lộ cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận lão."
Phương Minh đã hiểu rõ, Lăng Duy đây là điển hình cho loại đã bị người bán còn giúp người ta đếm tiền, từ đầu tới đuôi đều là Thanh Y cùng Đa Bảo quỷ sư đặt bẫy, mà kẻ ngu si này còn hồn nhiên không biết chui vào bên trong.
Chẳng qua có một chút Phương Minh không biết, Lăng Duy cũng không phải người ngu xuẩn như vậy, tương phản bởi vì xuất thân, nên cậu ta vẫn luôn phòng bị người khác, cho dù cô gái có xinh đẹp hơn nữa trong nội tâm của cậu ta đều sẽ có đề phòng, sẽ không thực sự bày ra tình cảm chân thành của bản thân với đối phương, bởi vì cậu ta sợ cô gái đó có mưu đồ khác.
Lăng Duy thường đi tán gái, thế nhưng lại không hề có tình cảm thân thành gì với mấy cô gái đó, đó là bởi vì cậu ta biết những cô gái này đều tới vì tiền của cậu ta, mọi người cũng đều chỉ là theo nhu cầu riêng mà thôi, có một số người phụ nữ làm vậy chỉ vì muốn chụp một tấm hình bên cạnh xe thể thao, có thể ở trong một phòng tổng thống xa hoa khoe khoang lấy le trong vòng bạn bè…
Thế nhưng ở trong lòng Lăng Duy, Thanh Y lại không giống như vậy, cậu ta đã quen biết Thanh Y từ trong game, cho nên Thanh Y cũng không phải vì mưu đồ tiền của cậu ta.
Mặt khác quan trọng nhất là, Thanh Y đã đem lần đầu tiên của cô ấy cho cậu ta, mặc kệ một người đàn ông có trăng hoa tới mức nào, nhưng sẽ luôn luôn có tình cảm đặc biệt đối với người phụ nữ giao lần đầu tiên cho mình đấy, nhất là tuy rằng Lăng Duy là hoa hoa công tử, nhưng phụ nữ bị cậu ta câu không có người nào là chim non cả.
Thứ nhất là bởi vì Lăng Duy sợ những cô gái nhỏ đó quấn quít lấy cậu ta, đến lúc đó muốn chia tay có thể sẽ mang đến phiền phức cho mình, cho nên không chủ động đi tìm chim non.
Thứ hai là vì đầu năm nay chim non thực sự quá ít, nhất là chim non xinh đẹp, từ lúc còn đi học đã sớm bị mấy nam sinh cướp lấy, đâu còn đến phiên cậu ta.
Khụ khụ, có một câu nói như thế nào nhỉ... Người đẹp nha, dễ bị tội.
Cho nên ngay cả chính Lăng Duy cũng không biết, bản thân mình đã thật lòng thích Thanh Y, cho nên dù dưới tình huống không chút hiểu biết với núi Thiên Táng này, vẫn đồng ý bước chân đi vào.
"Lão già kia nói cho tôi biết, chỉ cần đến đây rồi đi lên đỉnh núi kia, lấy một tấm bia đá từ bên trong ra, tôi chính là trại chủ cổ trại Ba Toa, sau này tất cả mọi người trong trại đều sẽ nghe theo lệnh tôi."
Nghe thấy những lời Lăng Duy nói, Phương Minh có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn phía trên, mang đi một tấm bia đá từ trên đỉnh núi này, đây là loại khảo nghiệm gì?
Lẽ nào lịch đại người được đề cử trại chủ đều mang đi một tấm bia đá từ nơi này?
Giữa lúc Phương Minh đang nghi ngờ, trong đầu của cậu có một tia chớp xẹt qua, tấm bia đá... Những bia đá trong nhà đá kia...
Chẳng lẽ mấy tấm bia đá trong nhà đá kia đều được mang ra từ trong này?
Tỉ mỉ nghĩ lại Phương Minh cảm thấy khả năng này rất lớn, đầu tiên là bởi vì nội dung bên trong những bia đá kia không chỉ có quan hệ cùng cổ trại Ba Toa, hoặc có lẽ là trừ bỏ bức họa trên tấm bia đá thứ hai cùng tấm bia đá thứ ba, những tấm bia đá khác đều không có bất cứ quan hệ gì cùng cổ trại Ba Toa.
Một cổ trại sao có thể có nhiều tấm bia đá không có liên quan gì với trại mình như vậy? Là do người của cổ trại Ba Toa ăn no rửng mỡ sao?
Đáp án khẳng định là không thể nào đấy, như vậy khả năng lớn nhất chính là những bia đá này chính là lịch đại trại chủ cổ trại Ba Toa đã mang ra ngoài từ trên đỉnh núi này.
"Lừa đảo, lão già kia vốn chính là một tên lừa gạt, đây khác gì gạt tôi đi vào tìm chết chứ? Không được, hiện tại tôi phải xuống núi."
Phương Minh thấy Lăng Duy từ dưới đất đứng lên muốn đi về phía dưới núi, cũng không ngăn cản, chỉ từ tốn nói: "Cậu biết lối ra khỏi nơi này không? Cho dù cậu có đi ra ngoài, cậu cảm thấy kết quả này có thể khiến lão già kia hài lòng không?"
Bước chân của Lăng Duy dừng lại, sau khi thò tay vào đũng quần sờ soạng một chút, cả người đều nhanh muốn khóc, "Trách không được đều nói thế hệ trước đời đời bất diệt, rốt cục tôi cũng hiểu được hàm nghĩa trong câu nói này."
Ách...
Phương Minh thiếu chút nữa thì muốn một cước đạp tới, lời này là ý như vậy sao?
"Làm sao bây giờ, Phương Minh anh nhất định phải mau cứu tôi, tôi còn không muốn đời đời bất diệt đâu, tôi còn trẻ như vậy, còn chưa lấy vợ sinh con, chính là cô cô cũng sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Lăng tuyệt hậu đó."
"Cậu yên tâm đi, nhà họ Lăng trừ cậu ra còn có rất nhiều nam đinh khác, còn không đến mức tuyệt hậu, cậu cứ an tâm đi đi."
"Phi, những người kia có thể so với tôi ấy ư, tôi thế nhưng là gien ưu tú nhất nhà họ Lăng, còn có Lộ Lộ của tôi, cô ấy còn đang chờ tôi đó, lẽ nào để cô ấy còn trẻ như vậy đã phải cô đọc cả đời?"
"Lộ Lộ của cậu? Bị người ta bán còn không biết, cô đó không phải tên Lộ Lộ, cô ấy tên Thanh Y."
Lúc này Phương Minh không giấu giếm, trực tiếp nói kế hoạch của Thanh Y ra, mà sau khi Lăng Duy nghe thấy những lời Phương Minh nói, cả người cũng rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nói.
"Bất kể như thế nào, tôi thủy chung là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, hơn nữa, tôi thực sự rất thích cô ấy."
Vẻ mặt Lăng Duy rất chân thành, Phương Minh không nói gì thêm, mà là ngẩng đầu nhìn về phía phía trên, suy tư nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, muốn muốn thành công đi qua khảo nghiệm sợ rằng chỉ có leo lên đỉnh núi này, mà những người không thể vượt qua khảo nghiệm, chính là còn chưa leo lên đỉnh núi sinh cơ liền đã tiêu tán, vĩnh viễn lưu ở nơi này , hóa thành một đống bạch cốt."
"Xuống núi không được, lên núi không xong, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Phương Minh không trả lời câu hỏi của Lăng Duy, bởi vì cậu cũng đang tự hỏi phương pháp phá cuộc.
Trong các lịch đại người được đề cử chức trại chủ đều phải trải qua thử thách này, hơn nữa cũng có thành công rời đi, vậy đã nói rõ đó cũng không phải một bế tắc, nhất định là có chi tiết nào đó đã bị cậu bỏ qua mất.
"Càng lên cao, sinh cơ tiêu hao càng nhanh... Rốt cuộc là bản thân mình đã bỏ qua điểm nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận