Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1100: Lại đến phương Tây

Chương 1100: Lại đến phương Tây
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
----------------------
Núi Thiên Táng!
Ở chỗ sâu trong Thập Vạn đại sơn, Miêu Cương!
Bóng dáng Phương Minh trực tiếp xuất hiện trước núi Thiên Táng quanh quẩn trong mây mù.
Dựa vào cảnh giới hiện tại của cậu, muốn vào núi Thiên Táng đã không cần phải mượn nhờ sức lực của Miêu trại, cậu có thể trực tiếp dùng thần thông xuất hiện dưới chân núi Thiên Táng.
Phương Minh đứng lặng!
Sau một hồi lâu cậu lại xoay người rời đi, cuối cùng cậu quyết định không leo lên núi Thiên Táng.
Ba năm!
Toàn bộ thế giới vẫn đang tự động vận chuyển như cũ, mặt trời vẫn mọc rồi lặn theo lẽ tự nhiên, đối với phần lớn người mỗi ngày vẫn rập khuôn như cũ, mà đối với những người tu luyện, bọn họ cũng đã có thể tiếp nhận sự thật cường giả trong tử thành sẽ không trở về.
Mặc dù đối với một số thế lực lớn sự thật này chính là đả kích khổng lồ, thế nhưng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện tiếp nhận sự thật này, đồng thời cũng bắt đầu xây dựng kế hoạch phát triển tông phái trong tương lai.
Thế nhưng chỉ một tháng sau, loại an tĩnh này đã bị đánh gãy.
Có camera quay được một bóng người rơi từ trên trời cao xuống, mà quan trọng nhất là có người phát hiện, người rơi từ trên trời xuống này chính là một trong số những cường giả Thiên Cấp đã tiến vào tử thành trước đây, thế nhưng điều quỷ dị là không ngờ vị cường giả Thiên Cấp này đã biến thành thiên vương.
Chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã đột phá từ Thiên Cấp đến thiên vương, toàn bộ thế giới một mảnh xôn xao, tốc độ tu luyện như vậy thật sự là có một không hai, cho dù là thiên tài đứng đầu giới tu luyện như Phương Minh cũng không thể làm được.
Ba ngày sau, cường giả thiên vương này tỉnh lại, nói thẳng tình huống bên trong tử thành, đưa tới sóng to gió lớn trên toàn bộ thế giới.
"Trong tử thành có Cửa Vĩnh Hằng tồn tại, mà chỉ cần xuyên qua Cửa Vĩnh Hằng sẽ có thể đi tới thế giới tựa như thần tiên, linh khí ở nơi đó nhiều gấp mấy chục lần thế giới này."
Đây là lời của vị cường giả thiên vương kia, mà từ miệng vị cường giả này, cuối cùng mọi người cũng biết được chuyện đã xảy ra ở tử thành suốt mấy năm nay.
Ở nơi tận cùng tử thành có chín vòng sáng, mà chín vòng sáng này chính là Cửa Vĩnh Hằng, mấy năm qua, cường giả trong tử thành đã công kích vòng sáng này vô số lần, cũng đã có hơn trăm vị cường giả Thiên Cấp chết trận nhưng vẫn không thể đánh vào bất kỳ một vòng sáng nào.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, có mấy vị cường giả chí tôn ra tay, tuy rằng không thể đi vào bên trong vòng sáng nhưng vẫn có thể xé mở một khe nứt dưới sự bảo vệ của người thủ hộ, khiến một tia khí tức của thế giới bên trong vòng sáng truyền ra ngoài.
Mà vừa lúc ấy, vị cường giả Thiên Cấp này ở vị trí gần vòng sáng cho nên có thể hấp thu một tia khí tức kia, mà cũng chính vì một tia khí tức đã khiến hắn ta trực tiếp thăng cấp từ cảnh giới Thiên Cấp lên cảnh giới thiên vương.
Một tia khí tức đã có thể khiến một người từ Thiên Cấp đột phá đến thiên vương, đây mới là nguyên nhân khiến toàn bộ thế giới nổi lên sóng to gió lớn.
Nếu quả thật có thể bước vào bên trong vòng sáng kia, chẳng lẽ thật sự có thể đột phá cực hạn tiến vào cảnh giới vô thượng trước nay chưa từng có sao? Cũng sẽ trở thành vĩnh hằng bất diệt chân chính?
Chẳng qua điều đáng tiếc chính là ngay khoảnh khắc trước khi vị cường giả Thiên Cấp này rời khỏi tử thành, đám cường giả bên trong còn chưa thể đánh vào cửa vòng sáng, hai phe vẫn đang giằng co.
Về phần vì sao vị cường giả Thiên Cấp này lại trở về, nói ra thì đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, trong khi đám cường giả trong tử thành chiến đấu với người thủ hộ Cửa Vĩnh Hằng, dư âm của trận chiến đã xé rách không gian, mà vừa lúc vị này là người đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị cuốn vào bên trong không gian kia.
Nếu không có thực lực Thiên vương mạnh mẽ khiến hắn ta đủ sức xé rách không gian quay về, nếu đổi lại những người khác đã sớm bị lưu đày trong không gian biến dị vô tận. Chẳng qua, mặc dù hắn ta đã là cường giả thiên vương nhưng vẫn bị thương, vì thế khi hắn ta quay về đây mới chật vật như vậy.
Phương Minh không đi gặp vị cường giả thiên vương kia nhưng mấy tin tức này vẫn truyền tới tai cậu, bởi vì những tin tức này, Phương Minh đã đứng một mình dưới bầu trời đêm rất lâu.
"Tử Du, Kiều Kiều, hai em có nguyện vọng gì không?"
Ngày thứ hai khi Phương Minh làm đồ ăn sáng xong, ngồi trên bàn cơm nhìn hai người phụ nữ mình mến yêu, mở miệng hỏi.
Hai mươi năm trôi qua, Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều vẫn không hề già đi chút nào, hai cô không tu luyện, mà Phương Minh cũng không vận dụng thuật pháp gì. Trên thực tế lấy thân phận cùng địa vị của Phương Minh hoàn toàn có thể khiến dung nhan của hai cô vĩnh trú, chỉ có điều hai cô cùng cự tuyệt.
Có thể sống với người mình yêu từ lúc trẻ tới lúc già mới thực sự là hạnh phúc suốt đời, cái gọi là dung mạo căn bản không phải chuyện quan trọng.
Nghe được lời nói của Phương Minh, Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều liếc nhau một cái, đồng thời để đũa trong tay xuống, cuối cùng vẫn là Diệp Tử Du mở miệng trước.
"Anh Phương Minh, kỳ thực những năm gần đây anh đã chăm sóc bọn em rất chu đáo, cũng vì bọn em mà anh bỏ qua những thứ bản thân theo đuổi, ngày ngày bầu bạn với bọn em, câu hỏi còn có nguyện vọng gì này phải giành cho anh mới đúng, cho dù anh muốn làm gì chúng em vẫn sẽ ủng hộ anh."
Qua nhiều năm như vậy, Diệp Tử Du vẫn không thay đổi cách xưng hô với Phương Minh.
"Đừng tiếp tục sến súa ở đây nữa, anh bầu bạn với chúng em hai mươi năm là đã quá đủ rồi, nếu anh có chuyện gì muốn đi thì cứ đi làm đi, đừng ở chỗ này giả mù sa mưa, dù sao chúng em cũng thấy chán anh rồi, chỉ cần anh đừng chết bên ngoài hoặc đi tìm mấy người phụ nữ khác bên ngoài là được."
Nghe những lời Diệp Tử Du nói, trong lòng Phương Minh cảm thấy áy náy, mà mấy lời Hàn Kiều Kiều nói lại khiến cậu dở khóc dở cười.
Chẳng qua Phương Minh cũng biết, sở dĩ Hàn Kiều Kiều nói như vậy là vì muốn giảm sự áy náy trong lòng cậu, ba người sớm chiều ở chung được vài chục năm, có lẽ cả hai cô đều đã đoán được những gì cậu muốn nói.
"Anh Phương Minh, cho dù anh làm gì em và chị Kiều Kiều vẫn luôn ủng hộ anh."
Phương Minh nhoẻn miệng cười, có thể cưới được Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều là hạnh phúc lớn nhất đời cậu, có người vợ như vậy còn cầu mong gì hơn.
"Yên tâm đi, anh chỉ làm cho xong những chuyện bọn họ còn đang giang dở, sẽ không để bản thân gặp phải chuyện gì đâu."
...
Nước Anh, trong thành Salisbury!
Một người thanh niên phương Đông xuất hiện ở đây, nhưng lại không khiến quá nhiều người chú ý, bởi vì nơi này có Cự Thạch Trận nổi danh, là địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới, ngày nào cũng có không ít du khách phương Đông tới đây tham quan.
Cho nên sự xuất hiện của Phương Minh không thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào.
"Mọi người có biết không? Ở bên trong Cự Thạch trận này có một thành Thần linh, theo truyền thuyết đây cũng là nơi các Thần Linh phương Tây của chúng ta cư ngụ."
"Cái gì mà thần linh, rõ ràng là chiến trường thượng cổ, tôi đã từng nghe trưởng bối trong gia tộc nói tới nơi này, hai mươi năm trước, phong ấn chiến trường thượng cổ đã từng hóa giải một lần."
Lúc này có một hai người tu luyện trẻ tuổi nước ngoài đang khoe khoang những tin tức mà bọn họ tìm hiểu được với đồng bạn.
"Hư cấu, nếu ở đây thật sự có thành Thần linh đã sớm kín người hết chỗ."
"Đúng vậy, vì sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe trưởng bối nói về thành Thần Linh nhỉ? Nếu cậu đã tin nơi này có thành Thần Linh, thì mau khiến nó hiện lên cho chúng tôi xem đi."
Nghe thấy lời này của cô gái, vẻ mặt của hai nam sinh có chút xấu hổ, bọn họ tin chắc rằng trưởng bối trong gia tộc sẽ không lừa dối bọn họ, nhưng các trưởng bối cũng có nói, thành Thần linh đã bị phong ấn, phong ấn này đừng nói là bọn họ, cho dù là cường giả thiên tôn cũng rất khó phá vỡ.
Ngay khi bọn hắn suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, đột nhiên hai nữ sinh kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trung tâm Cự Thạch Trận trước mặt, hai nam sinh kia cũng thuận theo ánh mắt bọn họ nhìn tới, ngay sau đó lập tức há miệng thật to, nói lắp bắp: "Phong... Phong ấn được hóa giải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận