Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 327: Dược nhân

Chương 327: Dược nhân
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
“Tiêu rồi, ông ấy ngất xỉu rồi.”
Có sinh viên la lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên kia. Cách đó mười mét, lão Triệu đột nhiên ngã xuống đất.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Mấy sinh viên chưa ai từng trải qua chuyện này, ai cũng luống cuống không biết nên làm gì, cuối cũng vẫn là một phụ huynh đến thăm trường hướng dẫn.
Trong đám người, Triệu Hoài Ân nhìn thấy ba mình ngã xuống đất, ban đầu còn có chút do dự, nhưng lập tức sau đó liền chạy đến đó.
Sự việc bất ngờ xảy ra, khiến không ít sinh viên đều đi đến chỗ kia, ngay cả mấy anh công an cũng thế.
Phương Minh thấy lão Triệu ngã xuống đất, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Ba, ba tỉnh lại đi!”
Triệu Hoài Ân ôm lấy ba mình, ra sức kêu gọi, nhưng lão Triệu vẫn hôn mê bất tỉnh.
Phương Minh không biết từ khi nào đã bước đến đây, liếc nhìn Triệu Hoài Ân một cái, ngồi xuống, đặt lòng bàn tay lên trán lão Triệu, nhẹ nhàng xoa xoa, một dòng lực Vu sư theo bàn tay cậu chảy qua trán lão Triệu.
Một phút sau, Phương Minh thu tay lại, lão Triệu cũng từ từ mở mắt ra.
“Ba, ba không sao chứ? Lúc nãy suýt nữa ba dọa con sợ chết khiếp.”
Thấy ba mình tỉnh lại, Triệu Hoài Ân thở phào nhẹ nhõm. Lão Triệu mở mắt mơ màng một hồi mới tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt con trai mình gần trong gang tấc, trên mặt hiện rõ sự phức tạp.
“Con trai, con gọi sai rồi. Ba chỉ là ba trước của con, không được gọi lung tung, để ba hiện tại của con biết được sẽ tức giận đó.”
Lão Triệu vừa nói xong, Triệu Hoài Ân liền sững sờ, vẫn dùng tư thế hai tay ôm lấy đầu lão Triệu, không nói được lời nào.
Chống tay, đứng lên khỏi mặt đất, lão Triệu mím môi, thân người mệt mỏi tiếp tục bước đi.
“Này, ông anh, ông có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?” - Một trong mấy anh công an đi đến đây mở miệng quan tâm.
“Không cần.”
Lão Triệu lắc đầu, so với nỗi đau thể xác thì nỗi đau trong lòng còn đau đớn hơn nhiều.
Phương Minh thấy trên mặt đất có một tờ giấy. Đây là tờ giấy rớt ra từ túi của lão Triệu. Sau khi nhặt lên nhìn lướt qua, Phương Minh không nói gì, chỉ đưa tờ giấy cho Triệu Hoài Ân.
Ánh mắt Triệu Hoài Ân nghi hoặc nhìn Phương Minh, rồi dừng lại trên tờ giấy. Chỉ nhìn thoáng qua, đồng tử Triệu Hoài Ân hơi co lại, hốc mắt bỗng trở nên đỏ bừng.
Một giọt nước mắt hối hận tích tụ trong hốc mắt rớt xuống, làm ướt trang giấy.
“Ba, trường con tháng này có một hoạt động, con đã đăng ký tham gia, cần phải đóng ba ngàn năm trăm tệ mới tham gia được.”
“Con trai con đừng lo, hai ngày nữa ba sẽ gửi tiền cho con.”
“Ba, con muốn đổi điện thoại di động, di động này tín hiệu không được tốt lắm.”
“Đổi di động à? Di động này không phải mới dùng một năm sao… Ây, được rồi, cuối tuần này ba sẽ gửi tiền cho con.”
“Ba…”
Trong đầu Triệu Hoài Ân nhớ lại mỗi lần cậu ta tìm ba xin tiền, đổi di động là thật, nhưng những lần khác đều là cậu ta viện lý do, bởi vì cậu ta cần tiền tạo mối quan hệ với những bạn học trong câu lạc bộ, mà cách tốt nhất chính là mời họ đi ăn.
Một bữa cơm, có khi ăn qua loa cũng hơn một ngàn tệ.
Đại học Thủy Mộc không phải là không có sinh viên làm thêm, nhưng Triệu Hoài Ân không thể tìm việc làm thêm giờ. Bởi vì cậu ta là con cán bộ cấp cao, con cán bộ cấp cao thì cần gì phải đi làm thêm ngoài giờ?
Một lần, hai lần, mỗi lần đều không dưới mấy ngàn tệ…
Ngay sau đó, Triệu Hoài Ân vo chặt tờ giấy, trên cánh tay nổi đầy gân xanh. Một tờ giấy mỏng tang, trong tay cậu ta lúc này lại nặng như núi Thái Sơn.
“Ba, con sai rồi, ba!”
Triệu Hoài Ân vừa khóc vừa khàn giọng la to, đứng lên, người nghiêng ngả chạy lại chỗ ba mình, một tay ôm lấy đùi ba.
“Con trai, đã bảo đừng gọi ba là ba, đến lúc đó mẹ con sẽ tức giận.” - Lão Triệu không cúi đầu, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
“Ba, con sai rồi. Ba chính là ba của con, ba chính là ba ruột của con, con không có ba sau, con không phải người, là con lừa gạt mọi người.”
Triệu Hoài Ân khóc như mưa, trên mặt mang theo bao đau đớn và hối hận. Nếu… nếu cậu ta nhìn thấy tờ giấy này sớm hơn, nếu cậu ta biết số tiền ba mình chuyển khoản cho cậu là từ đâu mà có, cậu ta tuyệt đối sẽ không vì cái gọi là mặt mũi, cái gọi là hư vinh và mối quan hệ mà mở miệng đòi tiền.
Sự tình bất ngờ thay đổi khiến tất cả sinh viên có mặt ở đây đều ngẩn người, nhưng nói cho cùng đều là sinh viên tài năng của đại học Thủy Mộc, trong đầu mọi người đều rất nhanh nhạy, gần như không mất nhiều thời gian đã suy nghĩ ra được nguyên nhân sâu xa trong đó.
Tất cả sinh viên nhìn về phía Triệu Hoài Ân bằng ánh mắt khinh bỉ. Hạng người ngay cả ba ruột của mình cũng không nhận quả thật đã làm mất mặt đại học Thủy Mộc bọn họ.
Nhưng mọi chuyện đã thành như thế, mọi người càng thêm tò mò tờ giấy trong ngực Triệu Hoài Ân. Rốt cuộc nội dung trong tờ giấy đó là gì mà lại có thể khiến Triệu Hoài Ân thay đổi lớn như vậy?
“Phương Minh, rốt cuộc nội dung tờ giấy đó là gì vậy?”
Đường Diễm tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi, mà lời của cô cũng là lời của những người có mặt ở đây muốn hỏi. Lúc này đây những sinh viên đứng xem đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Phương Minh.
Phương Minh không trả lời, cuối cùng nhìn Triệu Hoài Ân và lão Triệu: “Mang ba cậu đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Nói xong những lời này, Phương Minh xoay người rời đi. Triệu Hoài Ân nghe Phương Minh nói vậy, có chút sửng sốt rồi dường như hiểu ra điều gì, không ngừng nói lời cảm ơn Phương Minh.
“Cảm ơn, cảm ơn anh.”
“Vừa rồi là ai báo công an, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy anh công an cũng mờ mịt không hiểu gì cả, có người báo công an nói trước cổng đại học Thủy Mộc có người đánh nhau, họ liền lập tức chạy đến. Trước cổng trường đại học có tiếng nếu xảy ra chuyện gì, trách nhiệm của họ sẽ rất lớn.
Nghe công an nói vậy, sinh viên có mặt ở đây đều im lặng. Đương sự lại đi cảm ơn người đánh mình, còn báo công an cái gì nữa.
Sắc mặt Tiêu Cẩn cực kỳ khó coi, vốn cậu ta muốn thông qua chuyện này trừng trị Phương Minh thật nặng, cuối cùng có thể bắt Phương Minh bò tù một khoảng thời gian, không ngờ kết cục lại thành ra như vầy.
Chẳng những không đạt được mục đích của cậu ta. Phương Minh đánh Triệu Hoài Ân, vậy mà Triệu Hoài Ân còn cảm ơn Phương Minh. Đây là làm cậu ta bẽ mặt với những lời mình nói trước đó.
“Tên Triệu Hoài Ân thật sự làm mình tức chết, lát nữa phải khai trừ cậu ta ra khỏi câu lạc bộ.”
Một nơi khác, Phương Minh xoay người đi lên xe. Diệp Tử Du thấy Đường Diễm vẫn còn đứng đó đợi người thì nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bước lên xe, Trần Trạch khởi động xe nhanh chóng rời khỏi cổng trường, nhưng suốt dọc đường đi anh ta tỏ ra rất muốn nói nhưng lại thôi.
“Đã từng nghe đến dược nhân chưa?”
Phương Minh đột nhiên chủ động lên tiếng, mà cậu vừa thốt ra những lời này, mấy cô gái trên xe đều chăm chú lắng nghe.
“Dược nhân? Nghĩa là gì, là người uống thuốc mà lớn sao?” - Trần Trạch nghi hoặc hỏi.
“Đúng là uống thuốc, nhưng không phải uống thuốc mà lớn, chính xác hơn phải nói là người thí nghiệm thuốc.”
Đôi mắt Phương Minh nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp: “Chúng ta biết rất nhiều thuốc mới đều phải trải qua bốn lần thí nghiệm mới được có thể ra thị trường. Mà trong đó thí nghiệm lâm sàng phải chọn người khỏe mạnh để thí nghiệm thuốc. Tất nhiên, các xưởng sản xuất thuốc này bình thường đều sẽ đưa cho người thí nghiệm thuốc một số tiền thí nghiệm, ít thì hơn một ngàn, nhiều thì mấy vạn. Cái này dựa vào tác dụng của thuốc để quyết định.”
“Anh nói là ba của cậu sinh viên kia là một người thí nghiệm thuốc? Nhưng mà sao anh biết?”
Mấy cô gái Đường Diễm cực kỳ tò mò. Tuy hôm qua các cô đã được chứng kiến năng lực thần kỳ của Phương Minh, nhưng chỉ nhìn mấy cái là đã có thể nhận ra người đó là dược nhân, điều này cũng quá là ghê gớm đi. Nói như vậy chẳng phải là các cô khi đứng trước mặt Phương Minh thì không còn bí mật gì nữa sao?
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có lợi hại giống mấy cô nghĩ đâu. Tôi không biết ông ấy là người thí nghiệm thuốc, tôi chỉ nhìn thấy cơ hội sống của ông ấy đang trôi qua rất nhanh, muộn nhất không quá ba ngày sẽ hoàn toàn biến mất, nói cách khác ông ấy chỉ còn ba ngày để sống.”
Phương Minh nói ra chân tướng, khi một người sống đến hơi thở cuối cùng, dáng vẻ thể hiện rất rõ. Điều này chỉ cần là người có học một chút về tướng thuật thì đều có thể thấy được.
Cũng vì nhìn ra lão Triệu không còn sống được bao lâu, vậy nên Phương Minh mới ra tay đánh Triệu Hoài Ân, mà Triệu Hoài Ân cảm ơn Phương Minh, cũng là vì nguyên nhân này.
Nếu lúc này lão Triệu cứ rời đi như vậy, cả đời này Triệu Hoài Ân sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy ba mình nữa.
Con cái khi còn trẻ thường thấy ba mẹ mình rất phiền, nhưng đợi đến khi ba mẹ đã không còn, lúc đó mới thấy hối hận biết bao.
Con muốn chăm sóc mà ba mẹ không đợi được, đây là nỗi đau thương tâm nhất của người con nửa đời sau.
Thế nhưng, điều duy nhất khiến Phương Minh cảm thấy có chút vui đó là, Triệu Hoài Ân sau khi nhìn thấy tờ giấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Trên tờ giấy, là bản ghi chép mỗi lần thí nghiệm thuốc và thù lao được nhận.”
Nhóm người Đường Diễm giờ đã hiểu, hóa ra là như vậy, chẳng trách cuối cùng Triệu Hoài Ân lại khóc như mưa.
Trong các cô gái, chỉ có Diệp Tử Du chăm chú nhìn Phương Minh, trong đôi mắt toát lên sự đau lòng, bởi cô biết, anh Phương Minh là một cô nhi, từ nhỏ đã không có ba mẹ, vậy nên anh ấy mới phẫn nộ như vậy trước hành động của cậu sinh viên kia.
“Đều nói nuôi con dưỡng già, nhưng những đứa trẻ rời khỏi nông thôn ngày nay, chỉ cần có chút thành tựu, ai lại chịu trở lại nông thôn, nhưng người ba người mẹ nào lại không muốn con mình là người thành đạt.”
Trương Thục Kỳ cảm thán trong lòng. Cô cũng là rời khỏi nông thôn, nên biết được nông thôn bồi dưỡng một người sinh viên không dễ dàng cỡ nào. Nhất là trong thời điểm hiện tại chi phí giáo dục tăng cao, sinh viên nghèo muốn đứng đầu thật quá khó.
Thử nghĩ xem, đứa trẻ thành phố từ nhỏ đã được học các lớp bổ túc, tham gia các giải thi đấu. Còn đứa trẻ nông thôn làm sao có điều kiện tốt như vậy, ở vạch xuất phát đã bị bỏ đằng sau không ít rồi.
“Đó là khi tôi còn nhỏ, ngồi trên vai ba tôi. Ba là cái thang bắc lên trời. Ba là trâu kéo xe. Tôi không thể quên cơm rau dưa đã nuôi tôi khôn lớn…”
Bên trong xe, tiếng hát phát ra từ radio vang khắp xe.
“Đợi đến khi tôi lớn lên, đứa nhỏ miền núi bước ra ngoài, hy vọng bức thư nhà ngàn dặm viết những lời căn dặn, người trông ngóng trả về một túi đầy những vì sao trên trời…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận