Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 702: Toàn bộ giết hết

Chương 702: Toàn bộ giết hết
"Mày...Mày... Rốt cuộc mày là người nào?"
Vẻ mặt Hầu Tử tràn đầy kinh hãi, tứ hợp viện này cũng không chỉ có ba người bọn họ, ở bên ngoài còn có hơn mười thuộc hạ của hắn, đều là một đám người giỏi đánh đấm nhất do hắn đích thân chọn lựa ra, thế nhưng mặc dù vậy, khi nam thanh niên này đã xuất hiện ở cửa, vậy mà những đàn em ở bên ngoài của hắn không có chút phản ứng nào, thậm chí một chút động tĩnh đều không nghe được.
"Tao là người nào, chẳng lẽ khi bọn mày phái người đi bắt tao lại không tìm hiểu rõ ràng sao?"
Trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ đăm chiêu nhìn Dương Thiên, mà Dương Thiên cũng ngay lập tức sẽ kịp phản ứng, biết rõ mấy tên đàn em của Hầu Tử kia xảy ra vấn đề, không chỉ không bắt được người, bây giờ còn dẫn đối phương tới nơi này.
"Mày có biết là người nào không?Tao là thiếu gia nhà họ Dương, nhà họ Dương ở thủ đô, nếu như mày dám làm gì tao mà nói, nhất định người nhà tao sẽ không bỏ qua cho mày, không chỉ là mày, còn có người nhà của mày bạn bè của mày đều phải gặp nạn."
Dương Thiên là một tên ăn chơi trác táng, am hiểu nhất chính là khi gặp phải nguy cơ lập tức báo ra thân phận của mình, bởi vì dưới cái nhìn của hắn đây mới là phương pháp ổn thỏa nhất.
Đã từng có một tên công tử ca trong đám, khi đến vùng khác đã phát sinh tranh chấp với địa đầu xà ở đó, sau lại bị người chặn lại, thằng này vô cùng trang bức, dĩ nhiên không lập tức báo ra gia thế của mình, kết quả bị người ta cắt đứt một chân, tuy rằng cuối cùng có thể hủy diệt cả một gia tộc của đối phương, nhưng cái chân đã đứt rời kia dù có làm thế nào cũng không khôi phục được.
Đối với hành vi của tên kia, Dương Thiên cảm thấy rất khinh bỉ, màycòn coi mình là vai chính sao?Bị người chặn lại còn không lập tức báo gia môn, với tư cách là quần là áo lụa vậy phải có giác ngộ của quần là áo lụa, thứ để mấy tên quần là áo lụa như bọn họ dựa vào chính là cha, chính là gia tộc.
Sau khi Dương Thiên báo ra gia tộc của mình, trên mặt có vẻ đắc ý, trước đây hắn cũng đã gặp phải tình huống có người tìm hắn trả thù, nhưng sau khi đối phương biết thân phận của mình, cuối cùng đều lựa chọn thu tay lại.
"Anh em, tôi cho cậu biết, cậu cũng không nên nhất thời xung động, một khi cậu xúc động rồi tối đa cũng chỉ có thể trả thù tôi, nhưng là người nhà của cậu sẽ bị nhà họ Dương tôi trả thù, tôi cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thật cẩn thận, kỳ thực tôi cũng là bị thằng Tiêu Cẩn này lừa dối, hiện tại cậu cũng đã trừng phạt Tiêu Cẩn, cũng coi như đã bớt tức giận phần nào."
Đối với việc Tiêu Cẩn chết, Dương Thiên không có bất kỳ gánh nặng trong lòng, cha mẹ Tiêu Cẩn nhậm chức trong ngành giáo dục, đối với dân chúng bình thường đến nói coi như là quan lớn, nhưng đối với nhà họ Dương đến nói căn bản là không đáng giá nhắc tới, hắn không sợ nhà họ Tiêu tìm hắn để gây sựchút nào.
Hơn nữa, người giết chết Tiêu Cẩn cũng không phải hắn, đến lúc đó cho dù nhà họ Tiêu thật sự muốn tìm người phiền toái thì cũng sẽ đi tìm người trước mắt này, mọi thứ đều không có quan hệ gì với chính mình.
"Vị huynh đệ kia, Dương ca nói không sai, bởi vì cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta ra ngoài lăn lộn, có ai mà không có lúc đắc tội với người, nói ra liền là bằng hữu, vừa rồi chỉ là lũ lụt cuốn trôi miếu long vương, người một nhà không nhận người một nhà, dù sao thì kết giao bằng hữu cũng tốt hơn so với làm kẻ thù."
Hầu Tử cũng vội vàng đi theo mở miệng, hắn cảm thấy đối phương hẳn sẽ không dám đối phó với Dương Thiên, thế nhưng đối với chính mình liền không nhất định, dù sao thì mình cũng chỉ là một thuộc hạ của Dương Thiên, nói không dễ nghe thì mình chỉ là một con chó của Dương Thiên, Dương Thiên để cho mình cắn người nào mình liền cắn người đó.
Ánh mắt của Phương Minh liếc nhìn hai người này, đối với tâm tư của hai người này cậu biết rõ, chẳng qua lần này cậu cũng không định thu tay lại, không nói Dương Thiên đụng phải vảy ngược của chính mình, quan trọng nhất là lấy tạo nghệ trên phương diện tướng thuật của cậu, có thể thấy trên người Dương Thiên có oán khí quấn thân, hơn nữa còn là huyết oán, điều này nói rõ Dương Thiên đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, còn có nợ nhân mệnh trong người.
Người như vậy, chết chưa hết tội!
Chỉ thứ hai, Phương Minh trực tiếp điểm về phía Dương Thiên, Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, liền bước theo gót Tiêu Cẩn.
"Mày...Mày giết Dương ca, Mày...Mày sẽ bị nhà họ Dương điên cuồng trả thù."
Giờ khắc này Hầu Tử đã triệt để tuyệt vọng, Dương Thiên chết tất nhiên sẽ khiến nhà họ Dương bùng lên lửa giận ngút trời, cho dù nam thanh niên trước mắt này sẽ bỏ qua hắn, nhà họ Dương cũng không có khả năng buông tha hắn, kết cục của hắn cũng đã được chú định.
"Xong, lần này thực sự xong."
Nhìn biểu tình tuyệt vọng của Hầu Tử, hai tay Phương Minh bắt đầu bấm niệm pháp quyết, sau đó từ trong lòng móc ra một tấm bùa chú,
Bùa này trực tiếp bắn về phía ngực của Hầu Tử, cuối cùng dán ở nơi đó.
Bùa thiếp thân, cả người Hầu Tử run lên một cái, sau đó biểu tình trên mặt trở nên đần độn lên, trong miệng bắt đầu nỉ non: "Tôi tên Hầu Tử, sáu năm trước tôi vẫn chỉ là một tên côn đồ ở thủ đô, sau đó trong một lần gặp được Dương Thiên..."
Hầu Tử đang nói tới những chuyện xấu hắn đã làm từ khi đi theo Dương Thiên, mà Phương Minh thì lại ngồi ở chỗ kia, dùng điện thoại di độngtrên tay ghi âm, sau nửa giờ lại đi ra khỏi cái phòng này.
Chẳng qua Phương Minh cũng không rời đi luôn, mà là đi đến trước một căn phòng khác ở bên ngoài, nhưng lại không đẩy cửa đi vào, mà là khẽ thở dài một hơi, nói: "Dương Thiên đã chết, các người có thể xuất hiện."
Lấy cảm tri của Phương Minh tự nhiên có thể cảm ứng được trong phòng này có mấy cô gái, mấy cô gái này đều bị Dương Thiên bắt tới, ở chỗ này chịu đựng Dương Thiên chà đạp.
Nghe được lời nói của Phương Minh, trong phòng truyền đến tiếng kinh hô rất nhỏ, nhưng mà một lúc sau cửa mở ra, cũng chỉ có một cô gái ra ngoài, trên người cô gái mặc một bộ chế phục thỏ trắng quyến rũ, khuôn mặt mỹ lệ, nhưng trong ánh mắt kia lại không có ánh sáng.
Ánh mắt đầu tiên của cô gái rơi vào trên người Phương Minh, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, khi cô ấy nhìn thấy thi thể đám đàn em của Hầu Tử nằm trên mặt đất,lúc này trong mắt mới có một chút màu sắc, bởi vì cô ấy nhận ra những người này, những tên ma quỷ đã dằn vặt cùng tàn hại các cô ấy.
Cô ấy làcô gái trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học được một năm, vừa đi tới phương Bắc này xin việc làm, nhưng trên đường tan ca về nhà đột nhiên bị người bắt đi, sau khi đến nơi này, cô ấy mới biết mình sắp gặp phải cái gì.
Ác ma tai to mặt lớn kia, còn có những tên ma quỷ này, vào lúc cô ấy bị bắt tới đây, ở đây tổng cộng có tám người phụ nữ, nhưng không tới thời gian một tháng liền chỉ còn lại bốn người, bốn người khác đã bị những tên ma quỷ này hành hạ tới chết.
Suốt một tháng bị bắt tới đây, Trương Thiến Thiến từ phản kháng đến thuận theo lại đến cuối cùng là tuyệt vọng, nếu như không phải nghĩ đến mình còn có cha mẹ già, cô ấy đã sớm nghĩ tới chuyện tự sát, mà ngay mới một tuần lễ trước, thật sự có một cô gái cương liệt sau khi bị bắt tới đây đã lựa chọn tự sát.
Về phần ba người phụ nữ còn lại trong phòng, thời gian bị bắt tới đây còn dài hơn cô ấy, đã sớm tuyệt vọng đến chết lặng, thậm chí chỉ còn lại có một cỗ thân thể, dựa theo sở thích của ác ma kia ăn mặc đủ loại quần áo, thỏa mãn sở thích tà ác của tên ác ma kia, đã trở thành công cụ để ác ma phát tiết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi nghe thấybản thân đã được giải cứu, ba người phụ nữ này vẫn mang vẻ mặt chết lặng ngồi trong phòng không nhúc nhích, tinh thần của các cô ấyđã hoàn toàn tán loạn.
Toàn bộ phụ nữ bị bắt tới đây, nếu như không hầu hạ ác ma kia thật cẩn thận, khiến ác ma kia vui vẻ, sẽ bị ác ma kia ném cho đám thuộc hạ của hắn đùa bỡn, một người phụ nữ mềm mại rơi vào tay những tên du côn lưu manh này, kết cục sẽ ra sao cũng liền có thể nghĩ, sau khi bị khinh nhờn thê thảm sẽ bị những kẻ kia giết người chôn xác.
"Vậy... Ác ma kia đâu?"
Trương Thiến Thiến mở miệng, giọng run run, Phương Minh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn về phương hướng phòng chủ, Trương Thiến Thiến hiểu ra, trực tiếp đi về phía phòng chính.
Lại sau đó, Phương Minh nghe được tiếng hét tê tâm liệt phế tiết, nghe được âm thanh vật nặng bể nát, trong lòng Phương Minh rất rõ ràng, đây là Trương Thiến Thiến đang phát tiết, dù cho Dương Thiên đã chết, nhưng đối với Trương Thiến Thiến đến nói, cừu hận này là khắc cốt minh tâm.
Bùm!
Đột nhiên một tiếng súng vang lên ở bên trong phòng chính, lại sau đó chính là vô số tiếng bùm bùm bùm tiếp tục vang lên.
Trong phòng chính, trong tay Trương Thiến Thiến cầm một khẩu súng, mà giờ khắc này Dương Thiên đang nằm trên mặt đất đã hoàn toàn thay đổi, thi thể Dương Thiên bị Trương Thiến Thiến dùng đồ sứ ở bên trong phòng hủy diệt, thế nhưng sáu phát súng vừa rồi lại chỉ có một phát bắn trúng người Dương Thiên.
"Chị Huyên Huyên, em đã báo thù cho chị rồi..."
Súng tuột khỏi tay, Trương Thiến Thiến ngồi chồm hổm trên mặt đất, che mặt khóc rống, cô ấy nghĩ tới chị Huyên Huyên mới vừa bị bắt tới một tuần trước, nghĩ tới khi chị ấy mỉm cười hạnh phúc nói một tuần nữa là ngày cưới của chị ấy, nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của chị ấy nhìn về phía cô ấykhi bị đám người kia lôi ra chà đạp...
Mặc dù Phương Minh đang đứng ở cửa nhưng lại không an ủi, bởi vì cậu biết điều Trương Thiến Thiến cần không phải an ủi mà là phát tiết, chẳng qua rất nhanh cậu liền đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi đó có đi tiếng bước chân xuất hiện.
"Có tiếng súng, từtứ hợp viện của nhà họ Dương bên kia truyền tới."
"Ừm, hình như hiện tại tứ hợp viện kia là Dương Thiên của nhà họ Dương ở, hay là thông báo cho nhà họ Dương bên kia một tiếng đi."
Vốn Phương Minh đang chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi nghe thấy tiếng nghị luận bên ngoài, đột nhiên Phương Minh làm ra một quyết định khác, sau khi gửi đoạn ghi âm lúc nãy ra ngoài, liền đi ra khỏi viện sau, một mình đi tới viện trước, đứng ở giữa sân.
...
Nhà họ Dương ở thủ đô!
"Cha, dường như Thiên Thiên bên kia xảy ra chuyện rồi, mới vừa có người gọi điện thoại qua đây, nói rằng nghe được có tiếng súng truyền tớitứ hợp viện bên kia, con đã gọi điện thoại cho Thiên Thiên nhưng nó không nghe máy."
"Có thể xảy ra chuyện gì, ở thủ đô, Thiên Thiên không tìm người khác phiền phức là đã tốt lắm rồi, còn có ai dám chọc giận hắn, tôi nghĩ chúng ta cần phải làm là một hồi phải làm sao để lau mông cho hắn, dù sao cũng đã nổ súng, đoán chừng đã gây ra tai nạn chết người."
"Ông không quan tâm có xảy ra tai nạn chết người hay không, Tiểu Thiên là tương lai của nhà họ Dương chúng ta, các con đều phải che chở cho Tiểu Dương thật tốt cho ông."
Gia chủ nhà họ Dương, ông nội Dương Thiên nghe nói như thế lại bất mãn, cháu của mình tuyệt đối không thể gặp phải một chút ngoài ý muốn gì, về phần người bị cháu mình bắt nạt, cùng lắm thì nhà họ Dương bọn họ bồi thường một chút là được rồi.
Những người nhà họ Dương khác nghe được lão gia tử nhà mình nói như vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lão gia tử cực kỳ cưng chìu Dương Thiên, dù sao thì Dương Thiên cũng là nam đinh duy nhất đời thứ ba nhà họ Dương, trong tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ của lão gia tử, chỉ có Dương Thiên mới được xem như là huyết mạch của nhà họ Dương, là người thừa kế nhà họ Dương.
Một người đàn ông trung niên nhà họ Dương đang định nói gì, chẳng qua lúc này điện thoại của hắn lại vang lên, sau khi liếc nhìn dãy số, người đàn ông đi đến một bên tiếp điện thoại, mà cũng không biết trong điện thoại nói cái gì, vẻ mặt của hắn thay đổi, từ lúc mới bắt đầu là thờ ơ nay đã biến thành khiếp sợ sau đó là tức giận.
"Cha, Thiên Thiên xảy ra chuyện, bị người giết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận