Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 222: Không cần nói xin lỗi

Chương 222: Không cần nói xin lỗi
Người đẩy cửa đi vào là quản lý của Hàn Kiều Kiều, Thái Phân.
“Kiều Kiều…”
Thái Phân đang định nói gì nhưng nhìn thấy trong phòng có hai người thanh niên xa lạ thì im ngay, khó hiểu nhìn Hàn Kiều Kiều cùng Trương Yến.
“Chị Thái, đây là hai người bạn của em tới tham gia triển lãm châu báu.” Hàn Kiều Kiều cười cười giới thiệu.
“Thì ra là cậu Phương và cậu Hoa.”
Thái Phân vẫn đang một mực quan sát hai người, là quản lý của Hàn Kiều Kiều thế nhưng chị ấy chưa từng nhìn thấy hai người thanh niên này. Mặc dù Hàn Kiều Kiều đi theo con đường gợi cảm, thế nhưng chị ấy hiểu rõ cuộc sống sinh hoạt của Hàn Kiều Kiều, cô ấy không có bạn khác giới.
Phương Minh cũng đánh giá Thái Phân, xương gò má nhô lên, mặt nhọn, đôi mắt trũng sâu, đúng là điển hình của một người phụ nữ vô cùng khôn khéo.
“Chị Thái, triển lãm châu báu còn chưa bắt đầu mà, chị tìm em có chuyện gì không?”
“Chuyện này…”
Nếu như không có người ngoài thì Thái Phân có thể thoải mái nói thật, thế nhưng có đến hai “người ngoài” ở đây, thật sự khiến chị ấy khó có thể mở miệng.
“Đều là người nhà cả, chị Thái có gì cứ nói thẳng đi.” Hàn Kiều Kiều giúp Thái Phân loại bỏ lo lắng.
“Là như vậy, hiện tại có khá nhiều cửa hàng tham gia triển lãm châu báu, chị vừa gặp cậu chủ của cửa hàng châu báu Trác Phàm, gần đây cửa hàng nhà anh ta muốn tìm một minh tinh làm đại sứ hình tượng mấy thương hiệu châu báu, vì vậy chị đã đề cử em luôn. Dường như anh ta cũng khá vừa ý em, bây giờ anh ta đang ở trong phòng nghỉ dành cho khách quý cách đây không xa, em có muốn qua đó tâm sự một lát không?”
Đây chính là nguyên nhân Thái Phân tới đây.
Chị ấy đúng là một người quản lý đủ tiêu chuẩn, cho dù đến bất cứ nơi đâu cũng không quên gia tăng hình tượng cho Hàn Kiều Kiều. Đương nhiên, giới giải trí chính là như vậy, cái gọi là vừa ý thực ra chính là cậu chủ cửa hàng châu báu Trác Phàm kia coi trọng Hàn Kiều Kiều mà thôi.
Thái Phân đương nhiên biết Hàn Kiều Kiều không phải loại phụ nữ coi trọng danh lợi mà bán rẻ bản thân mình, thế nhưng là một minh tinh, mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ là gặp mặt mà thôi, cũng không tính là gì.
Những ông chủ giàu có lắm tiền vẫn thường hay bỏ ra một cái giá trên trời để mời minh tinh tham dự một bữa tiệc, chẳng lẽ lúc nào cũng có thể…? Đó chỉ là do cư dân mạng đồn đãi mà thôi.
“Cậu chủ của cửa hàng châu báu Trác Phàm? Không biết, cũng không có hứng thú quen biết.”
Hàn Kiều Kiều từ chối không chút suy nghĩ. Có một điều mà cô không nói cho Thái Phân, sở dĩ lần này cô đồng ý tới tham gia hội triển lãm này chính là vì nghe Đại Trụ nói, Phương Minh cũng đang ở Vân Nam.
“Kiều Kiều, làm vậy có vẻ không tốt lắm đâu, cửa hàng châu báu Trác Phàm cũng coi như là cửa hàng châu báu lớn nhất nước, nói không chừng sau này còn có nhiều cơ hội hợp tác.”
Thái Phân cảm thấy nhức đầu vô cùng, đụng phải một người tùy hứng như thế này thật sự khiến chị ấy cảm thấy bối rối.
“Vậy chị sẽ nói Kiều Kiều em thân thể không khỏe, đang nghỉ ngơi vậy.”
Thái Phân không tiếp tục ở lại mà rời đi luôn, Kiều Kiều có thể tùy hứng nhưng chị ấy thì không, vì thế mới nói có những lúc người quản lý thật sự là người khổ cực nhất đó.
Thế nhưng không tới vài phút sau, ngoài cửa lại truyền tới tiếng của Thái Phân.
“Cậu Dương, Kiều Kiều thật sự không thoải mái, cô ấy đang nghỉ ngơi, thật…”
“Không sao, không phải tôi có dẫn theo bác sĩ Trương tới đây hay sao? Bác sĩ Trương là bác sĩ gia đình nhà tôi, y thuật rất giỏi, nếu Kiều Kiều đã thấy không khỏe thì nên để bác sĩ khám một chút.”
Dương Tử Mạch không thèm để ý chút nào, lần này anh ta nhàm chán quá mới tới hội triển lãm châu báu. Thế nhưng không ngờ vừa tới đã nhận được tin minh tinh Hàn Kiều Kiều cũng tới đây, khiến đáy lòng anh ta nổi lên một vài tâm tư khó nói.
Dựa vào thân phận cậu chủ của cửa hàng châu báu Trác Phàm, anh ta đã chơi qua không ít minh tinh, thế nhưng cho dù là danh khí hay là dung mạo, không ai có thể sánh được với Hàn Kiều Kiều, lần này cơ hội dâng tới tận cửa, anh ta làm sao có thể bỏ lỡ kia chứ?
Thái Phân không thể ngăn cản nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn Dương Tử Mạch đẩy cửa phòng trang điểm ra. Hiện tại chị ấy chỉ hi vọng Hàn Kiều Kiều có thể nghe được tiếng chị ấy cố ý cảnh báo, sau đó phối hợp diễn kịch với chị ấy.
Thế nhưng một khắc ngay khi cửa phòng bị đẩy ra, Thái Phân liền biết lần này thảm rồi.
“Anh là ai?”
Nhìn Dương Tử Mạch đột nhiên xông vào, vẻ mặt Hàn Kiều Kiều trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Kiều Kiều, chị giới thiệu cho em, đây là cậu chủ của cửa hàng châu báu Trác Phàm, Dương Tử Mạch.”
Thái Phân vội vã lên tiếng giới thiệu, vừa quay đầu qua nhìn Dương Tử Mạch đã thấy mặt anh ta đen thui, tức giận tràn ngập.
“Tôi nghe nói cô Hàn không được khỏe nên cố ý đưa bác sĩ gia đình tới, thế nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.”
Dương Tử Mạch hung hăng nhìn chằm chằm Thái Phân, trong gian phòng trừ anh ta còn có hai người thanh niên, mà vừa nãy lúc anh ta đẩy cửa vào nhìn thấy Hàn Kiều Kiều cười tới run rẩy cả người thì liền biết, không khỏe gì gì đó chỉ là mượn cớ, mà cô thì ở trong phòng hẹn hò với hai người thanh niên khác!
Anh ta lại nhìn về phía hai người Phương Minh cùng Hoa Minh Minh, chỉ là liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt ngay, trên mặt anh ta hiện lên vẻ khinh thường. Ngay từ đầu anh ta còn tưởng có một tên ăn chơi trác táng nào đó nhanh hơn anh ta một bước kia đấy!
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hai người này ăn mặc toàn quần áo vỉa hè, vừa nhìn là biết kẻ nghèo kiết xác, tiền không thể nhiều như anh ta mà vẻ ngoài cũng không đẹp trai như anh ta.
Vì hai người đàn ông bình thường như vậy mà Hàn Kiều Kiều cự tuyệt anh ta, người tâm cao khí ngạo như Dương Tử Mạch làm sao có thể chịu đựng nổi?
“Cô Hàn, tôi xin tự giới thiệu, tôi là phó giám đốc của tập đoàn châu báu Trác Phàm, cũng là người phụ trách thị trường châu báu trong nước của tập đoàn Trác Phàm, đồng thời tôi còn kinh doanh một câu lạc bộ du thuyền riêng nữa.”
Trong mắt Dương Tử Mạch, sở dĩ Hàn Kiều Kiều cự tuyệt anh ta chính là vì không biết anh ta mà thôi, bây giờ cô nhìn thấy dung mạo của anh ta rồi, chắc hẳn sẽ có lựa chọn chính xác.
“Phương Minh, dường như tình địch của cậu đã xuất hiện rồi.”
Hoa Minh Minh một bên sung sướng cười trên nỗi đau của người khác: “Có nghe thấy không? Phó giám đốc tập đoàn châu báu đấy, lại còn kinh doanh câu lạc bộ riêng nữa, đoán chừng những bữa tiệc lớn trên biển đều là do tên này tổ chức đấy!”
Phương Minh cười cười, phó giám đốc một tập đoàn châu báu rất lợi hại sao?
Dù sao với hiểu biết của cậu, tài phú của mẹ Hàn Kiều Kiều, môn chủ Thanh Y Môn đủ để nghiền ép một tập đoàn châu báu đơn giản như con voi dẫm chết một con kiến.
“Anh Dương đúng không? Tôi đã nghe chị Thái nói, hiện tại thân thể tôi không khỏe, đang muốn nghỉ ngơi, phiền anh ra ngoài giùm!”
Hàn Kiều Kiều vô cùng tức giận, cô đang hào hứng nghe Hoa Minh Minh kể về chiến tích của Phương Minh trong hội giao lưu dược liệu, nghe tới gay cấn, đột nhiên tên không biết tốt xấu tự cho là đúng này nhào tới, thật sự là hủy hoại hết cả hứng thú của cô.
“Cô!”
Dương Tử Mạch tức điên lên, nói đúng là anh ta đã bị Hàn Kiều Kiều châm chọc tới nghẹn lời.
“Kiều Kiều, cậu Dương cũng chỉ quan tâm em mà thôi, còn đưa cả bác sĩ gia đình tới.”
Thái Phân ở một bên vội vàng hòa giải, thế nhưng Hoa Minh Minh lại phá hết: “Cô Hàn không bị bệnh thì cần gì bác sĩ? Mà lại, đi ra ngoài còn đưa theo bác sĩ, không lẽ trên người anh có bệnh truyền nhiễm gì hay sao?”
Không thể không nói tên Hoa Minh Minh này độc miệng vô cùng, chỉ một câu đã khiến Dương Tử Mạch tức tới tái mặt, sở dĩ anh ta đưa bác sĩ gia đình theo chỉ là vì sợ không quen khí hậu đất đai mà thôi.
“Tốt, tốt lắm!”
Dương Tử Mạch không nói tiếp nữa bởi anh ta cũng biết, có nói thêm gì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Sau khi anh ta lưu lại một câu ác độc thì xanh mặt rời đi.
“Ai, cậu Dương…”
Thái Phân nhìn bóng lưng tràn ngập lửa giận của Dương Tử Mạch, thở dài một hơi rồi vội vàng đuổi theo, chị ấy thật sự không hi vọng mất đi một mối làm ăn tốt như châu báu Trác Phàm.
“Chuyện này có ảnh hưởng gì tới công việc của cô không?” Phương Minh nhìn thấy Thái Phân rời đi lại quay qua hỏi Hàn Kiều Kiều.
“Có nha, đương nhiên là có ảnh hưởng.” Hàn Kiều Kiều chớp mắt một cái: “Ít nhất tôi đã tổn thất hơn 1000 vạn phí phát ngôn, cậu xem cậu định bồi thường tổn thất cho tôi như thế nào?”
“Ách… coi như tôi chưa hỏi gì.”
Cô chủ của Thanh Y Môn có thể thiếu tiền sao?
Đối với Phương Minh và Hàn Kiều Kiều thì Dương Tử Mạch chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, không ảnh hưởng tới tâm tình của hai người chút nào. Thế nhưng sau nữa giờ, Thái Phân lại trầm mặt đi tới.
“Kiều Kiều, lần này em làm mất lòng cậu Dương, chắc chắn anh ta sẽ chỉnh em thê thảm.”
Trên mặt Thái Phân hiện lên vẻ oán trách cùng lo lắng: “Chị vừa nhận được tin, mấy đồ trang sức vốn được bố trí cho em đeo để biểu diễn đã đổi thành Hứa Thanh tới biểu diễn rồi.”
Hứa Thanh cũng là một nữ minh tinh tới tham gia buổi triển lãm lần này, chỉ là bất kể danh khí hay dung mạo đều không bằng Hàn Kiều Kiều.
“Ban tổ chức đột nhiên lật lọng như vậy chắc là do cậu Dương động tay động chân, lúc trước chị cũng đã nói, công ty châu báu Trác Phàm rất có thế lực ở trong nước.”
“Bị cướp thì bị cướp thôi, dù sao em cũng không có hứng thú gì với mấy thứ đó.”
Hàn Kiều Kiều lơ đãng, Hứa Thanh kia cô cũng biết, là một minh tinh có gương mặt ngọt ngào, mỗi lần nhìn thấy cô đều gọi chị Kiều Kiều, chị Kiều Kiều, lễ phép vô cùng.
“Chị Thái, ban tổ chức đã trả phí cho chúng ta rồi, chẳng lẽ bọn họ chấp nhận mất trắng sao?” Trương Yến ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
“Hơn 100 vạn đối với người bình thường thì có vẻ nhiều, nhưng thực ra đối với những người giàu có như cậu Dương thì không thấm vào đâu cả. Nếu anh ta làm vậy ban tổ chức không hề bị thiệt thòi gì, nhưng Kiều Kiều sẽ gặp vấn đề lớn.”
Những lời này của Thái Phân cũng không phải nói quá, đầu năm nay tính ganh tị của mọi người tăng cao, chỉ cần minh tinh lộ ra một điểm gì đó không tốt liền sẽ trở thành tiêu điểm để dư luận công kích.
Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền. Rất nhiều phóng viên đều biết Hàn Kiều Kiều tham gia buổi triển lãm châu báu, thế nhưng cô nhận tiền rồi mà lại không lên sân khấu, truyền thông sẽ nghĩ như thế nào về cô? Cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào?
Tới lúc đó chỉ cần đối thủ cạnh tranh hoặc cậu Dương kích thích một chút, chắc chắn những tin tức trái chiều sẽ ngập tràn internet.
“Minh tinh nổi tiếng Hàn Kiều Kiều xem thường thương hiệu, từ chối lên sân khấu trong hội triển lãm châu báu.”
“Ngôi sao không có tài đức, thu phí hơn 100 vạn nhưng lại không lên sàn diễn.”
“Chấn kinh, Hàn Kiều Kiều yêu đương vụng trộm ở Thụy Lệ.”
Thái Phân đã trà trộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, đương nhiên rõ ràng những mánh khóe âm mưu đen tối này, thậm chí ban tổ chức không cần tỏ thái độ, chỉ cần im lặng không lên tiếng giải thích là xong.
“Lần này thật sự thảm rồi, Kiều Kiều, hay là em đi xin lỗi cậu Dương đi.”
Thái Phân đề nghị, mà Phương Minh ở một bên thì nhíu mày, mãi một lúc mới nói ra: “Không cần phải xin lỗi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận