Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 803: Không tiện hạ thủ nữa à

Chương 803: Không tiện hạ thủ nữa à
Cái này cũng giống như Amway (1) vậy, đương nhiên có một số ít người đã phát hiện ra mô hình Amway này sau khi gia nhập, nhưng vẫn như cũ còn tiếp tục đợi ở bên trong, vì sao? Bởi vì bọn họ đã đứng ở vị trí cấp cao, chỉ cần tiếp tục duy trì toàn bộ hệ thống ở đây, bọn họ có thể ngồi thu tiền.
(1) Amway là một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng
Cho nên, vị Thủ phụ đại nhân kia cũng không sợ sau khi đám người Từ Khắc tỉnh lại sẽ đi vạch trần hắn và rời khỏi, ngược lại đám người Từ là đám người đã nhận được lợi ích, chỉ biết càng phối hợp với hắn, mà có những người có thân phận địa vị như vậy phối hợp, muốn kêu thêm người cũng lại càng thêm dễ dàng.
"Sau khi biết rõ âm mưu này, ngay từ đầu tôi đã dự định vạch trần hoặc là báo cảnh sát, chẳng qua sau khi tôi xem xét cặn kẽ kế hoạch của tên lừa gạt này, tôi đã thay đổi chủ ý."
Ánh mắt Lăng Phong nhìn về phía Phương Minh, tiếp tục nói: "Bảo tàng là có thật, năm đó sau khi Đại Minh thành lập, hoàng đế Hồng Vũ thực sự để lại một bảo tàng, nghĩ nếu như ngày nào đó Đại Minh suy bại, con cháu của hắn có thể mai danh ẩn tích dựa vào bảo tàng này tiếp tục sống cuộc sống áo cơm không lo, mà tung tích của bảo tàng này chỉ có Huệ Đế biết."
"Mục tiêu của ông là vì bảo tàng?" Phương Minh nhìn về phía Lăng Phong, cậu không cảm thấy Lăng Phong là một người yêu tiền.
"Tiền, có ai lại không yêu tiền chứ? Cho dù tôi không thích, nhưng cũng phải suy nghĩ vì Lăng Dao, hơn nữa ngoại trừ bảo tàng, thứ khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn là rốt cục Huệ Đế sống hay chết? Dựa theo tổ tiên của tên lừa đảo kia ghi lại, trước đây sau khi Huệ Đế hạ táng chính mình, thực sự có đề cập tới ngày nào đó trong tương lai sẽ sống lại."
"Kỳ thực ba mươi năm qua tên lừa gạt này cũng không nhàn rỗi, hắn vẫn căn cứ bút ký tổ tiên lưu lại tiếp tục tìm kiếm vị trí lăng mộ của Huệ Đế, cho dù Huệ Đế đã chết thật rồi, vậy rất có thể ông ta đã cất giấu đầu mối bí mật kho tàng trong lăng mộ của mình."
"Biết vì sao tôi có thể trở thành quốc sư không? Cũng là vì tôi biết những bí mật này, ngoài ra tôi căn cứ vào địa đồ hắn đưa cho tôi, đã đại khái xác nhận vị trí lăng mộ của Huệ Đế, cho nên hắn mới phải hợp tác cùng tôi, cũng đừng quên, lúc đầu tôi cũng từng tham gia công tác khảo cổ, hơn nữa vừa vặn đã từng nhìn thấy tấm bản đồ hắn đưa cho tôi."
Trên mặt Lăng Phong lộ ra dáng tươi cười, Phương Minh cũng đã nghe rõ tất cả, tên lừa đảo kia làm ra một Đại Minh triều, thứ nhất là vì vơ vét của cải, thứ hai thì là vì tìm kiếm tung tích lăng mộ Huệ Đế, nếu có thể tập hợp nhiều loại chuyện gia về một phương diện nào đó giống như Từ Khắc này, không chừng thật đúng là để cho hắn tìm được bảo tàng.
"Hắn có dũng khí hợp tác cùng tôi, cũng là vì biết tôi thế đơn lực bạc, căn bản không sợ tôi đùa giỡn thủ đoạn, ngược lại tôi cũng thật phải phòng bị hắn, chẳng qua nếu như có cậu gia nhập vào, tới lúc đó tôi không còn sợ hắn giở trò đen ăn đen với tôi. Một khi chúng ta có thể tìm được bảo tàng, tôi với cậu lại phân chia mỗi người một nữa."
Nghe được lời của Lăng Phong, Phương Minh cười cười, bảo tàng gì gì kia cậu không cảm thấy hứng thú, cho dù là tài phú do cả một vương triều cổ đại tích lũy được, đối với bản thân cậu hiện tại cũng không coi vào đâu, bởi số tài phú cậu mang về được từ nước ngoài đã có thể vượt xa cái gọi là bảo tàng kia.
Thứ khiến Phương Minh cảm thấy hứng thú là Khi Thiên Chi Quan kia, nếu như có thể nhận được Khi Thiên Chi Quan, vậy có thể coi như chuyến đi này không tệ.
"Được, tôi đáp ứng chuyện hợp tác với ông, chẳng qua ông phải nói cho tôi biết trước, lăng mộ Huệ Đế ở nơi nào?"
"Phụ cận Nhạc Dương."
"Phụ cận Nhạc Dương? Vẫn không thể xác định vị trí cụ thể?" Phương Minh hơi kinh ngạc, phụ cận hai chữ này thế nhưng rất lớn đó, mấy trăm km hay là vài trăm dặm?
"Tôi chỉ có một bộ phận địa đồ, chẳng qua cho dù tôi xem hết toàn bộ nhưng cũng chỉ có thể xác định, nó ở phụ cận Nhạc Dương." Lăng Phong có chút bất đắc dĩ, lại móc ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa hít một hơi mới nói tiếp: "Trên thực tế tôi không hề nhận ra những nơi trên bản đồ kia, sở dĩ tôi biết rõ ở phụ cận Nhạc Dương, là bởi vì tôi đã từng nhìn thấy qua bản đồ như vậy, mà lúc đó vì tò mò nên tôi mới hỏi chủ nhân của bản đồ này đây là nơi đâu, vị kia nói cho tôi biết đây là bản đồ Nhạc Dương."
Trên mặt Lăng Phong mang theo vẻ nhớ lại, nói: "Người kia chính là người lợi hại nhất trong số những người tôi từng gặp, chẳng qua đừng nói, cậu và ông ấy thật là có chút giống nhau đó, lẽ nào loại người như mấy người này đều có khí chất như vậy sao?"
Phương Minh vốn chỉ hiếu kỳ nên hỏi một chút, thế nhưng khi nghe được câu trả lời của Lăng Phong, trên mặt của cậu có vẻ kích động hiện lên, bởi vì cậu mơ hồ đoán được Lăng Phong đang nói tới người nào.
"Cái người mà ông nói có phải là người đã đi tới di chỉ Tây Hạ nhận được mầm móng kia với ông không?" Khi Phương Minh hỏi vấn đề này, trong lòng có chút thấp thỏm, chờ đợi câu trả lời của Lăng Phong.
"Ừm, chính là vị kia, còn bản đồ này là vào một ngày khi chúng tôi hạ trại, đêm hôm khuya khoắt tôi thấy ông ấy mang tấm bản đồ ra một mình quan sát dưới trăng sáng, cho nên hiếu kỳ nhìn một cái lại hỏi một câu."
"Lẽ nào trước đây cha tôi cũng đang tìm kiếm lăng mộ của Huệ Đế?"
Dưới sự kích động, Phương Minh trực tiếp nói ra lời trong lòng, nghe nói như thế Lăng Phong ngược lại ngây ngẩn cả người, cặp mắt trợn thật lớn nhìn chằm chằm Phương Minh, thẳng đến khi thuốc lá trên tay cháy hết làm phỏng ngón tay, ông ta mới phản ứng được.
"Cậu nói Phương tiên sinh là cha của cậu?"
Lăng Phong nhìn chòng chọc vào mặt của Phương Minh, không đợi Phương Minh trả lời liền lẩm bẩm: "Giống, càng xem càng giống, cậu không nói tôi còn không nghĩ tới, cậu vừa nói ra khiến tôi càng nhìn càng cảm thấy đúng là cậu rất giống Phương tiên sinh, đúng, hai người đều mang họ Phương, vì sao ngay từ đầu tôi lại không nghĩ tới."
Phương Minh nhìn Lăng Phong đã thay đổi trạng thái hoàn toàn kia, hơi mỉm cười, xem ra cha mình đã khiến Lăng Phong có ấn tượng rất sâu.
"Không nghĩ tới cậu là con trai của Phương tiên sinh, lúc trước thái độ của tôi có nhiều chỗ không đúng, tôi xin lỗi cậu."
Thái độ của Lăng Phong rất rất thành khẩn, ngược lại khiến Phương Minh có chút cảm thấy ngại ngùng, bất quá trong lòng cậu lại cảm thấy tự hào thay cho cha mình, chỉ bởi vì bản thân mình là con trai của ông ấy, đã có thể khiến thái độ của Lăng Phong đối với chính mình đảo ngược 180 độ.
"Giáo sư Lăng quá khách khí, cha tôi là cha tôi, mà người có ân với ông cũng là cha tôi, cho nên ông không cần cảm thấy có lỗi gì với tôi cả."
"Kia làm sao có thể giống nhau, nếu tôi biết cậu là con trai của ân công, vậy khẳng định không thể đối xử với cậu bằng thái độ như trước được."
Lăng Phong lắc đầu như trống bỏi, kiên trì nói: "Trước đây nếu không phải bởi vì cha cậu, tôi đã sớm mất mạng, đáng tiếc cha cậu là kỳ nhân chân chính, chính tôi muốn báo đáp cũng không có cơ hội, hơn nữa tôi cũng biết những kỳ nhân như cha cậu chắc hẳn sẽ chướng mắt với báo đáp của tôi."
Phương Minh có chút dở khóc dở cười, sớm biết rằng thái độ của Lăng Phong sẽ chuyển biến nhanh tới như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không tiết lộ quan hệ giữa bản thân mình cùng cha mình, bởi vì không có tầng quan hệ kia, cậu còn có thể hãm hại Lăng Phong, dù thế nào thì cậu cũng rất muốn có viên hạt giống Vu Sư kia, nhưng bây giờ mà nói...
"Nếu cậu đã là con trai của ân công, vậy tôi cũng nói thật cho cậu biết, kỳ thực sở dĩ tôi sẽ coi trọng bảo tàng của Huệ Đế, là vì có người nói trong lăng mộ của Huệ Đế có một món bảo vật, bảo vật này có thể mở hạt giống thần bí kia."
Nghe thấy mấy lời nói thành thật của Lăng Phong, Phương Minh càng cảm thấy không biết nên nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận