Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 955: Kỳ thực tôi thích nam (1)

Chương 955: Kỳ thực tôi thích nam (1)
Kiếp trước và kiếp này!
Cho dù là ở Đạo giáo hay là ở Phật giáo, thậm chí ngay cả rất nhiều giáo phái ở nước ngoài cũng đều có ghi chép, đều công nhận con người có kiếp trước và kiếp này.
Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa!
Từ xưa đến nay, trong rất nhiều câu chuyện tình yêu đều có nhắc tới kiếp trước cùng kiếp này, hơn nữa kiếp trước và kiếp này cũng đã được mọi người trong giới tu luyện công nhận, tuy rằng trên thực tế vẫn chưa có ai có thể thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước.
"Không nên nghĩ sai, chúng tôi cũng không phủ nhận sự tồn tại của kiếp trước và kiếp này, nhưng cái gọi là kiếp trước và kiếp này thực sự giống hệt như mọi người đã nói, linh hồn không thay đổi, chỉ là vì uống canh Mạnh bà nên quên hết kiếp trước sao?"
Lời Lưu Nguyệt nói khiến Phương Minh rơi vào trầm tư.
Trong sinh hoạt, rất nhiều người đều sẽ có một loại cảm giác như thế, đó chính là khi đi tới một nơi nào đó hay khi gặp phải một số chuyện, nhưng luôn cảm thấy dường như lúc trước mình đã nằm mơ thấy nó, hoặc cảm thấy lúc trước chính mình đã từng ở đây.
Loại cảm giác này, mỗi người đều từng có.
Rất nhiều người cho rằng đây là trí nhớ của kiếp trước, cũng có lẽ bởi vì kiếp trước từng đến nơi này, cho nên mới nhớ mang máng về nó như thế.
Đối với cách nói này thái độ của Phương Minh là xì mũi coi thường.
Đã có thứ đồ như canh Mạnh bà tồn tại, như vậy sao những người đầu thai chuyển thế lại có thể giữ lại trí nhớ của kiếp trước được?
Quan trọng hơn là luân hồi đầu thai chuyển thế cũng không phải một chuyện đơn giản, sau khi con người chết đi, dựa theo quy định thì linh hồn phải chịu phán quyết ở Âm Phủ trước, nếu như khi còn sống phạm phải tội nghiệt gì thì nhất định phải chịu xử phạt ở Âm Phủ, sau đó mới có thể đầu thai chuyển thế.
Mà quãng thời gian này có thể kéo dài tới mười năm, trăm năm, thậm chí là thời gian càng dài hơn.
Mà dựa theo sự phát triển của xã hội bây giờ, đừng nói một trăm năm, chỉ là mười năm thì vẻ ngoài của nơi ấy cũng đã có thay đổi rất lớn, làm sao có thể gợi ra trí nhớ của kiếp trước?
Mà về những ký ức mơ hồ giống như đã từng có quen biết xuất hiện trong đầu kia, cho dù là toàn bộ giới tu luyện cũng không ai dám đưa ra kết luận khẳng định.
"Anh muốn biểu đạt cái gì?"
"Căn cứ theo điều tra của tổ chức chúng tôi, cõi âm cũng không hoàn chỉnh, chí ít ở trong mảng luân hồi này cõi âm vẫn tồn tại thiếu sót, chúng tôi phát hiện cõi âm ở thế giới này cũng không phải cõi âm chân chính."
Hai mắt Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Phương Minh, mà Phương Minh cũng hơi nhíu mày, bởi vì cậu biết sức nặng trong lời nói của Lưu Nguyệt, nếu tin tức này truyền đi, sợ rằng sẽ khiến toàn bộ giới tu luyện xôn xao náo động.
Trong giới tu luyện có một nhận thức chung rằng thế giới này chia làm hai giới Âm Dương, dương gian có quy tắc của dương gian, cõi âm có quy tắc của cõi âm, Âm Dương luân phiên, luân hồi không ngừng, sinh sôi không ngừng là tồn tại căn bản của thế giới này.
Mà bây giờ Lưu Nguyệt hủy bỏ luân hồi đồng nghĩa với phủ định sự luân phiên giữa cõi âm cùng dương gian, đây là một loại đảo lộn nhận thức.
Cái này cũng giống thuyết nhật tâm (1) mà Nicolaus Copernicus đưa ra lúc trước, chính là loại phá vỡ nhận thức bình thường của con người. Nói không chút khoa trương, cách nói này nhất định sẽ khiến giới tu luyện thậm chí cả thế tục biến động.
(1) Nicolaus Copernicus đã phá vỡ quan niệm Trái đất nằm ở trung tâm của vũ trụ tồn tại suốt nhiều thế kỷ. Bằng những lập luận sắc bén trong thuyết nhật tâm, ông đề xuất rằng Trái đất và các hành tinh khác quay xung quanh Mặt trời.
"Tôi biết nhất định cậu sẽ hoài nghi kết quả điều tra của chúng tôi, nhưng chờ tới khi cậu nhìn thấy ông cụ nhà họ Lý cậu sẽ phát hiện, hồn phách của ông cụ nhà họ Lý cùng hồn phách của người trẻ tuổi kia bắt đầu xuất hiện dung hợp, mặc dù có một chút ảnh hưởng nhưng thực sự đã dung hợp lại một chỗ, nhưng trên thực tế sở dĩ có cõi âm luân hồi tồn tại, chính là vì chứng tỏ hồn phách không cách nào dung hợp, mỗi một hồn phách là chỉ một chủ thể."
Nước ngoài gọi là linh hồn, trong nước gọi là hồn phách, nhưng cho dù là giới tu luyện nước ngoài hay vẫn là trong nước đều tin tưởng vững chắc một điều, hồn phách là chỉ một chủ thể độc lập, giữa hai hồn phách tuyệt đối sẽ không dung hợp, một cỗ thân thể cũng chỉ có thể chịu tải sự tồn tại của một hồn phách.
Giới tu luyện có đoạt xá, nhưng đó là đuổi một hồn phách khác ra khỏi cơ thể người sau đó chiếm lấy thân thể của đối phương, hoặc trực tiếp nuốt chửng thôn phệ hồn phách của đối phương, thế nhưng cắn nuốt lại không giống dung hợp.
"Anh nói cho tôi biết những điều này là vì mục đích gì?"
"Vì sao cậu lại mau quên như vậy chứ? Lúc trước không phải tôi đã nói rằng tôi muốn hợp tác với cậu sao? Hai ta cùng đến cõi âm một chuyến."
"Đến cõi âm?" Phương Minh không nghĩ tới Lưu Nguyệt sẽ đề xuất yêu cầu như vậy.
"Không sai, chính là đến cõi âm."
"Không có hứng thú."
Tuy rằng Phương Minh đã đáp ứng sư phụ mình sau khi trở thành cường giả Thiên Cấp sẽ bước vào cõi âm, nhưng điều đó không có nghĩa là hiện tại cậu sẽ đi vào cõi âm.
Khóe miệng Lưu Nguyệt cong lên, chậm rì rì nói: "Cậu đừng cự tuyệt vội, tôi sẽ nói cho cậu biết một tin tức, về cha cậu."
"Anh có ý gì?"
Con ngươi của Phương Minh ngưng lại, khí cơ tập trung vào Lưu Nguyệt, chẳng qua Lưu Nguyệt lại không thèm để ý chút nào, vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, nói: "Tôi tin tưởng cậu cũng đang tìm kiếm tung tích của cha cậu, mà bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết cha cậu ở cõi âm, hơn nữa không phải là sau khi chết hồn phách đến cõi âm mà là dùng trạng thái thân thể hoàn chỉnh để đến cõi âm."
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời anh nói sao?"
"Cậu sẽ tin tưởng, bởi vì ngoại trừ cõi âm, dựa vào thực lực của cha cậu căn bản không thể không có tin tức như vậy."
Lời Lưu Nguyệt nói khiến Phương Minh im lặng, bởi vì Lưu Nguyệt nói rất có lý, sau hai lần thấy dòng chữ mà cha mình lưu lại lúc trước, Phương Minh rất có lòng tin đối với thực lực của cha mình, hiện tại sợ rằng đã đột phá tới cấp bậc Thiên Cấp.
Một vị cường giả Thiên Cấp không thể nào không có bất kỳ tin tức gì trong giới tu luyện, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là cha mình không ở dương gian, đã đến cõi âm thần bí khó lường.
"Tại sao phải kéo tôi cùng tới cõi âm?"
"Bởi vì trên người cậu có bí mật, nếu như không kéo cậu theo, một mình tôi có thể sẽ bị nhốt lại ở cõi âm, mà tôi lại là người sợ chết, cũng tràn đầy lưu luyến đối với nơi phồn hoa như dương gian, không hy vọng bản thân cứ một đi không trở lại như vậy."
"Trên người tôi có bí mật, vậy ngược lại cậu nói cho tôi nghe xem đó là bí mật gì? Vì sao chính bản thân tôi lại không biết?"
Lưu Nguyệt nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ kia nháy nháy mấy cái, đưa tay vuốt vuốt mái tóc bằng của mình, cũng không trả lời, chỉ dùng loại ánh mắt này nhìn Phương Minh.
Phương Minh: "..."
"Anh đã biết bí mật của tôi, như vậy để cho công bằng, có phải anh cũng nên nói cho tôi biết bí mật trên người của anh không?" Phương Minh hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận