Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 650: Quá vô sỉ

Chương 650: Quá vô sỉ
Cửa giáo đường, xuất hiện bốn bóng người, hai nam một nữ cùng với một đứa bé, đứa bé đã mười mấy tuổi nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười si ngốc, bị một người phụ nữ trung niên lôi kéo.
"Là người nhà lão Đồng."
"Sao người nhà lão Đồng lại xuất hiện ở chỗ này?"
Trong giáo đường, không ít tín đồ nhận ra mấy người kia, rất hiển nhiên độ nổi tiếng của một nhà lão Đồng này hẳn là không thấp trong số các tín đồ.
"Thần tử điện hạ, tôi biết ngay nhất định Phó Thiên Dưỡng bọn họ sẽ gài bẫy người, người nhà này tôi cũng biết, đều là tín đồ trung thực của Giáo Hội, nhưng con của người nhà này, cũng chính là đứa trẻ kia, khi mới năm tuổi đột nhiên biến thành một tên ngu ngốc, người nhà này cũng đi tìm Giáo Hội xin giúp đỡ, nhưng một tên ngu ngốc chúng tôi có thể có biện pháp nào được chứ..."
James cũng đi tới trước mặt của Phương Minh, nói ra thân phận cùng lai lịch của bốn người này, "Kỳ thực người một nhà này, Phó Thiên Dưỡng bọn họ cũng không nguyện ý thấy nhiều, dù sao này sẽ làm hỏng danh vọng của Giáo hội."
Phương Minh hiểu ý trong mấy lời James nói, đầu năm nay, bất kể là thắp hương bái Phật còn là tin ngưỡng Chúa, phần lớn đều có mục đích riêng, đó cũng là nguyên nhân Phật giáo cùng Đạo giáo tuyên truyền Phật tổ cùng Chúa sẽ phù hộ tín đồ của bọn hắn.
Cho nên rất nhiều người khi trong nhà gặp phải khó khăn gì, hoặc là làm chuyện duy tâm nào đó, đều sẽ nghĩ tới đi bái phật thắp hương, vì chính là cầu Phật tổ phù hộ, cầu một chút an tâm.
Nhưng như vậy thì có hiệu nghiệm thật không?
Không nói tới có hiệu nghiệm hay không, nhưng dù cho vô hiệu, chùa miểu cùng Giáo Hội đều có phương pháp chối bỏ riêng, cái gì không thành tâm, cái gì lâm thời nước tới chân mới nhảy không có tác dụng, mọi thứ đều có thể bỏ qua một bên.
Nếu như sau khi đứa nhỏ nhà lão Đồng biến thành kẻ ngu si mới đầu nhập vòng tay của Chúa, Phó Thiên Dưỡng bọn họ cũng không cần tránh né người nhà này, trực tiếp nói một câu, thời gian các người thờ phụng Chúa quá ngắn, hoặc là bởi vì gặp phải sự tình mới nghĩ tới Chúa, căn bản cũng không thành tâm, mấy cái lý do này liền xua đuổi người đi.
Nhưng nhà lão Đồng cũng không phải loại tình huống này, ngược lại ông nội của đứa bé kia cũng chính là Đồng Văn Đống, đã vào Giáo Hội từ rất sớm, thờ phụng Chúa, xem như là một nhóm tín đồ sớm nhất ở Ma Đô bên này.
Mặt khác, con trai cùng con dâu của Đồng Văn Đống cũng đều thờ phụng Chúa đấy, có thể nói một nhà này đều là tín đồ của Chúa, dưới tình huống như vậy, cháu trai của Đồng Văn Đống đột nhiên biến thành kẻ ngu si, điều này làm cho Phó Thiên Dưỡng bọn họ giải thích như thế nào?
Chúa không phù hộ tín đồ trung thực nhất của hắn?
Nếu như chuyện nhà họ Đồng truyền đi, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với tín đồ, sẽ xem xét Chúa có thực sự đáng để thờ phụng hay không, nhất là những tín đồ mới vừa vào giáo không bao lâu, hoặc là các tín đồ đang xem chừng chuẩn bị nhập giáo.
Tình huống bình thường, hôm nay là ngày đầu tiên Phương Minh đến, Phó Thiên Dưỡng bọn họ tuyệt đối sẽ không để người nhà họ Đồng xuất hiện, đã nên sắp xếp tốt từ trước, cho nên người nhà họ Đồng xuất hiện ở cửa giáo đường, hiển nhiên là có chút không đúng.
Ánh mắt của Phương Minh bỗng rơi vào trên người đám người Phó Thiên Dưỡng, chẳng qua rất nhanh liền thu hồi lại.
"Hẳn là Thần tử điện hạ đã phát giác ra đi."
"Tôi thấy James lẩm bẩm cái gì ở bên cạnh hắn, nhất định là đã biết, chẳng qua lão Phó ông cũng thấy đấy, James đã coi thần tử thành cây cỏ cứu mạng, nếu như thần tử không có được chỉ lệnh của Vatican, James sẽ ân cần như vậy sao?"
Phó Thiên Dưỡng nhíu mày không nói gì nữa, tuy rằng hắn là tín đồ trung thực, nhưng tương tự chính hắn cũng không muốn giao ra quyền phụ trách Giáo Hội, cái này không vẻn vẹn liên quan đến hắn, cũng liên quan đến toàn bộ Giáo Hội phương Đông, quan trọng nhất là cấp trên cũng sẽ không đáp ứng.
Nghĩ đến cấp trên, trên mặt Phó Thiên Dưỡng lại một lần nữa hiện lên vẻ nghi hoặc, chuyện thần tử Giáo Hội phương Tây đến đây hắn đã là báo lên trên, hơn nữa cho dù không báo cáo lên, Vatican được xem như là một quốc gia, thần tử chẳng khác nào một vương tử, vương tử nhập cảnh, cấp trên không thể nào không nhận được tin tức.
Thế nhưng sau khi hắn báo lên trên ba ngày trước, đến bây giờ cấp trên vẫn chưa trả lời lại, điều này khiến hắn không nắm chắc được nên lấy thái độ gì mà đối đãi thần tử.
Ánh mắt của Phương Minh một lần nữa rơi vào nơi cửa giáo đường, mà giờ khắc này Đồng Văn Đống cũng mang theo người nhà đi vào trong giáo đường, nhìn Phương Minh đứng ở phía trên nhất, Đồng Văn Đống không hề nghĩ ngợi trực tiếp quỳ xuống.
"Thần tử điện hạ, van cầu người mau cứu tín đồ trung thực của người đi."
Đồng Văn Đống vừa đến liền quỳ xuống mở miệng nói như vậy, những tín đồ khác trong giáo đường lại không kinh ngạc mấy, bởi vì một màn này đã sớm nằm trong dự liệu của bọn họ, thậm chí không ít tín đồ còn mang theo hi vọng đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, bởi vì người này thế nhưng lại là thần tử đấy, là Chúa chuyển thân, không chừng thực sự có thể giải quyết vấn đề cháu trai của nhà lão Đồng.
Phương Minh trầm mặc, ngay khoảnh khắc trước khi Đồng Văn Đống quỳ xuống, con mắt nhìn về vị trí đám người Phó Thiên Dưỡng, động tác nhỏ này không thể tránh được ánh mắt của cậu, này đã nói lên sở dĩ người nhà họ Đồng xuất hiện ngay lúc này, là vì được người khác bày mưu đặt kế.
Phương Minh không đoán nhầm, ánh mắt của Đồng Văn Đống là nhìn về phía Triệu Nham Tâm, bởi vì sở dĩ hắn dẫn theo người nhà mình xuất hiện ở nơi đây ngay lúc này, chính là nhận lấy Triệu Nham Tâm bày mưu đặt kế.
Đồng Văn Đống là tín đồ sớm nhất, đã đầu nhập vào vòng tay của Chúa ngay từ thời gian sớm nhất, hắn tự nhận bản thân vô cùng thành kính đối với Chúa, thế nhưng sau khi cháu của hắn đột nhiên biến thành kẻ ngu si, Chúa vạn năng trong lòng hắn lại không hề che chở người nhà của hắn, tín ngưỡng của Đồng Văn Đống đối với Chúa bắt đầu chậm rãi giảm bớt.
Tự mình trung thành với Chúa như vậy, người một nhà đều thờ phụng Chúa, nhưng Chúa đâu rồi, lại không thể che chở cháu của mình, trong lòng Đồng Văn Đống tự nhiên sẽ xuất hiện biến hóa, còn sở dĩ hắn sẽ xuất hiện ngay lúc này, không phải cảm thấy thần tử có thể trị hết bệnh của cháu mình, mà là vì lời hứa của Triệu Nham Tâm.
Triệu Nham Tâm là người phụ trách Giáo Hội ở thành phố Ma Đô này, mặc dù chỉ là một người phụ trách Giáo Hội nhưng quyền lực trên tay hắn lại rất lớn, việc kinh doanh của giáo đồ, tín đồ hiến cho, còn có tiền lương của giáo chức nhân viên… Quyền lực trên tay Triệu Nham Tâm giống hệt với trụ trì của các chùa miếu trước đây, căn bản người ngoài không tưởng tượng nổi.
Mấy năm nay, vì chữa bệnh cho cháu mình, người một nhà Đồng Văn Đống xấp xỉ xài hết tích súc trong nhà, mà Triệu Nham Tâm đồng ý sau chuyện lần này, sẽ sắp xếp cho con trai cùng con dâu của hắn một công việc béo bở ở Giáo Hội, mặt khác còn có thể hiệu triệu tín đồ quyên tiền chữa bệnh cho cháu trai hắn.
Trước mặt cháu mình cùng tiền bạc, Đồng Văn Đống lựa chọn cúi đầu, đương nhiên cũng có liên quan với một chút oán hận Chúa trong lòng hắn.
"Thần tử điện hạ tôn kính, van cầu ngài mau cứu cháu của tôi, thằng bé chính là tín đồ trung thực của Chúa, đã từng được cha xứ tẩy lễ."
Nghe lời Đồng Văn Đống nói, lại cảm thụ được ánh mắt của các tín đồ khác, Phương Minh không nói gì thêm, chỉ ra hiệu con dâu của Đồng Văn Đống đưa đứa bé kia lên trên.
"Người bạn nhỏ, em tên là gì?"
Phương Minh nhìn cháu trai của Đồng Văn Đống, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười, chỉ có điều đứa bé chỉ hướng về phía cậu si ngốc cười khúc khích, con dâu của Đồng Văn Đống vội vã tiếp lời, "Thần tử điện hạ, con tôi tên Đồng Bổng Bổng."
"Đồng Bổng Bổng."
Đưa tay đặt ở trên đầu đứa trẻ, trong lòng Phương Minh đã là suy đoán.
Đứa bé đột nhiên biến thành kẻ ngu si, trên y học không tìm được nguyên nhân, đó là bởi vì đứa bé cũng không phải xảy ra vấn đề trên thân thể, mà là vì hồn phách đứa bé đã phủ kín bụi bặm.
Phật giáo có một câu hiết ngữ nổi danh, đến từ chính thiền tông Lục Tổ Huệ Năng: "Bồ đề vốn không có cây, gương sáng cũng không phải đài, vốn có không một vật, nơi nào chọc bụi bậm."
Bài thơ này đã phản lại một đại sư Thần Tú khác: "Thân là cây bồ đề, tâm như tấm gương sáng, lúc nào cũng cần lau, chớ khiến chọc bụi bậm."
Về này hai bài thơ, phật giáo có rất nhiều cách giải thích, dựa theo Thần Tú đã nói, muốn giữ vững bản tâm như gương sáng, vậy sẽ phải thời thời khắc khắc tu luyện bản tâm của mình, chớ khiến bản tâm của mình bị những thứ khác che phủ.
Mà Lục Tổ Huệ Năng thì lại càng hơn một bậc, mọi thứ vốn có đều là hư vô, làm sao đó lại có bụi bậm, đây là một loại siêu thoát trên cảnh giới.
Chẳng qua ở trong mắt Phương Minh, thơ của Thần Tú nhắc tới một điểm, đó chính là tâm như gương sáng này trên thực tế cũng là chỉ hồn phách, hồn phách của một người đại biểu cho bản tâm của một người, bản tâm đã bị ô nhiễm, cũng sẽ dẫn đến hồn phách bị ô nhiễm.
Hồn phách, là căn bản của một người, mà ở dưới tình huống bình thường, hồn phách của rất nhiều người đều không gặp chuyện gì, lạc hồn cùng mất hồn rốt cuộc là số ít, chỉ khi nào lạc hồn hoặc là mất hồn tạo thành ảnh hưởng mới đáng sợ.
Nhưng ngoài ra còn có một loại tình huống, đó chính là hồn phách bị ô nhiễm, hồn phách bị ô nhiễm, cũng sẽ tạo thành một loạt vấn đề, chỉ có điều mấy vấn đề này nhỏ hơn rất nhiều so với lạc hồn, biến thành kẻ ngu si giống Đồng Bổng Bổng như vậy thật sự là rất hiếm thấy.
Phần lớn hồn phách bị ô nhiễm mang đến tình trạng trí nhớ giảm xuống, tốc độ phản ứng của thân thể giảm xuống, tính tình hay thay đổi, thậm chí còn có già nua si ngốc các loại tình huống.
Về phần dưới tình huống nào gặp phải hồn phách bị ô nhiễm, cái phạm vi này cũng rất rộng, có khả năng nhất tạo thành hồn phách bị ô nhiễm đúng là khi giao thoa về tình yêu, bởi vì vào lúc đó, độ phù hợp giữa hồn phách cùng thân thể là thấp nhất, rất dễ dàng đã bị một nửa khác ảnh hưởng.
Cổ ngữ có nói: Trên đầu chữ sắc có cây đao.
Nếu sinh hoạt trên phương diện kia quá nhiều, sẽ dễ dẫn đến thân thể suy yếu, sức phản ứng giảm xuống, tính tình cũng xuất hiện biến hóa, kỳ thực cũng là vì hồn phách bị ô nhiễm, cho nên nói, để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe, khi ba ba (1) mời cẩn thận.
(1) Ba ba: ở đây ám chỉ âm thanh khi abc xyz
Chẳng qua Phương Minh cũng biết, một đứa bé như Đồng Bổng Bổng đương nhiên không phải bởi vì nguyên nhân này dẫn tới hồn phách bị ô nhiễm, nhất định là bởi vì có nguyên nhân khác, chẳng qua là vì nguyên nhân gì cậu cũng không cần phải miệt mài theo đuổi, hồn phách bị ô nhiễm cũng không phải chuyện khó giải quyết gì, nhất là khi cậu có nước thánh vinh diệu.
Nước thánh Giáo Hội có một loại tác dụng vô cùng đặc thù, đó chính là tẩy rửa hồn phách, đây cũng là nguyên nhân Giáo Hội có thể trở thành giáo phái lớn nhất thế giới, vì những tông giáo lớn khác không có nước thánh, nếu muốn tẩy rửa hồn phách, chỉ có thể dựa vào tự thân tu luyện.
Cho nên, lần này đám người Phó Thiên Dưỡng muốn dựa vào đứa nhỏ đó đến đả kích danh tiếng của cậu, chỉ sợ là muốn tự lấy đá đập chân của mình rồi.
Trầm ngâm một lát, Phương Minh đưa tay tiếp tục đặt ở trên đầu của đứa bé, chậm rãi nói: "Đứa nhỏ này bị ma quỷ nguyền rủa, vốn đã sớm phải rời khỏi, chỉ là bởi vì trong lòng các người tin phụng Chúa, Chúa che chở hắn, cho nên có thể sống đến nay."
Lời của Phương Minh vừa ra, vẻ mặt không ít tín đồ trở nên cổ quái, mà Triệu Nham Tâm thì lại thầm mắng một câu: "Quá vô sỉ."
Đúng vậy, Triệu Nham Tâm dự định lợi dụng Đồng Bổng Bổng đả kích danh tiếng của Phương Minh, nhưng bây giờ Phương Minh nói một câu "Con của các người nên chết từ sớm, chỉ là bởi vì có Chúa che chở mới có thể sống đến bây giờ", mặc dù biết lời này là vô nghĩa, nhưng mấu chốt là bọn họ căn bản không phản bác được.
"Thần tử điện hạ chính là thần tử điện hạ, câu trả lời này thật đúng là tuyệt vời, nhìn bọn hắn còn có thể làm sao?" James ngược lại mang vẻ mặt kính phục nhìn về phía Phương Minh, hắn thấy bản lĩnh trợn tròn mắt nói lời bịa đặt của thần tử điện hạ này thật lợi hại.
Bất kể là Triệu Nham Tâm thầm mắng Phương Minh vô sỉ hay là James mang vẻ mặt bội phục, thậm chí là những người đang có tâm tư khác ở đây, nhưng khi nghe thấy Phương Minh nói câu tiếp theo, tất cả những người này đều bị trấn trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận