Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 123: Chuyện cũ của Hàn Kiều Kiều

Chương 123: Chuyện cũ của Hàn Kiều Kiều
Mười mấy năm trước, Thất Thúc rất tự tin vời thực lực của bản thân, tự nhận rằng trên giang hồ mặc dù ông ta không thể xếp thứ nhất nhưng cũng phải nằm trong top 10, mà chiến tích vĩ đại nhất của ông ta chính ta một người một đao giết hơn 100 người để bảo vệ bà chủ thoát khỏi vòng vây.
Thanh Y Môn đệ nhất hồng hoa côn gia, người trong giang hồ mỗi khi nghe thấy danh hiệu của ông ta đều phải run rẩy.
“Bà chủ, nghìn vạn lần không thể làm như vậy, người tài cao há có thể đơn giản bị lừa gạt, chuyện bà lợi dụng ông ta nếu bị ông ta biết được, chắc chắn mất nhiều hơn được.”
Mười mấy năm trôi qua thực lực của ông ta đã tăng lên nhiều, nhưng mà thực lực càng tăng ông ta càng hiểu rõ hơn sự khủng bố của cao nhân kia.
Dạng cao thủ như vậy làm sao có thể cam tâm bị người ta lợi dụng, chỉ sợ làm như vậy sẽ mang tới đại nạn cho Thanh Y Môn.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả.”
Tào Tĩnh Như lắc lắc đầu: “Tôi có lỗi với Kiều Kiều, nếu như Kiều Kiều thật sự thích cậu ta, là một người mẹ đương nhiên tôi sẽ ủng hộ quyết định của con bé, không phải vì sau lưng cậu ta có một cao thủ lợi hại chống lưng.”
“Còn về lợi dụng….” Đôi mắt Tào Tĩnh Như lóe ra tia sáng trí tuệ: “Một người đàn ông có dã tâm chắc chắn sẽ không thể nào cự tuyện vị trí môn chủ Thanh Y Môn.”
Môn chủ Thanh Y Môn, ngai vàng khiến bao nhiêu người trong giang hồ đỏ mắt, một trong những vương giả của thế giới trong lòng đất, sở hữu tài phú vô cùng khủng bố.
Thất Thúc nhìn nhìn bà chủ của mình, vẫn có một câu ông ta còn chưa nói ra, ông ta thấy có vẻ lần này bà ấy đã nhìn lầm rồi, chàng trai kia sau khi biết Hàn Kiều Kiều là cô chủ của Thanh Y Môn cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi, sau đó không hề có biểu lộ nào khác nữa.
Tham lam, kích động, hay dã tâm… Ông ta không nhìn thấy một chút nào.

Bên ngoài Nông Gia Nhạc, Hàn Kiều Kiều nhìn về nơi xa xăm, thì thầm: “Cậu có muốn nghe chuyện ngày trước của tôi không?”
“Chỉ cần cô muốn nói thì tôi muốn nghe, nếu cô không muốn nói thì tôi cũng không muốn nghe.” Phương Minh trả lời.
Hàn Kiều Kiều tức giận liếc Phương Minh: “Phương Minh, cậu làm ơn có thể hiếu kỳ hơn một chút không? Tôi không phải chỉ là một minh tinh đơn thuần, tôi còn là cô chủ của một bang phái đó! Chính là cô chủ của một bang phái, phim truyền hình còn không dám dựng lên kịch bản như vậy, cậu không thể lộ ra bộ dáng tò mò chờ mong sao?”
“Đối với tôi, cái gì mà cô chủ một bang phái, cái gì mà ngôi sao nổi tiếng… Đều chẳng có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ biết một Hàn Kiều Kiều ưa thích trêu chọc người khác mà thôi.”
Phương Minh mỉm cười, lúc cậu biết Hàn Kiều Kiều, cô ấy chỉ là một cô bé, mà bây giờ cô bé này có lớn lên như thế nào đi nữa cũng vẫn là bạn của cậu, cho dù thân phận của cô ấy biến đổi như thế nào thì cậu cũng chẳng quan tâm.
Hàn Kiều Kiều trừng mắt nhìn Phương Minh, nhưng đáy lòng lại như có một dòng nước ấm chảy qua, cô biết tiểu đạo sĩ này chắc chắn sẽ không quan tâm cái danh phận này của cô đấy!
Kỳ thực cho tới ngày hôm qua cô vẫn xoắn xuýt không thôi, cô sợ sau khi Phương Minh biết được thân phận của cô thì quan hệ của hai người sẽ thay đổi.
Dù sao người bình thường vốn dĩ chẳng có cảm tình tốt đẹp gì với bang hội, mà cô còn là con gái lớn của lão đại bang hội, cô sợ sau khi cậu biết thân phận của cô sẽ từ từ xa lánh cô…
“Tất cả những chuyện này bắt nguồn từ cha tôi…”
Hơn 20 năm trước, khi đó môn chủ Thanh Y Môn là cha của Tào Tĩnh Như, mà phía trên Tào Tĩnh Như vẫn còn một người anh trai, dưới tình huống bình thường thì hẳn là môn chủ Thanh Y Môn này phải dành cho người anh trai của Tào Tĩnh Như.
Tào Tĩnh Như mặc dù là cô chủ lúc ấy của Thanh Y Môn nhưng bà lại không tham dự vào chuyện của bang phái, dưới sự che chở của cha cùng anh trai cứ vậy yên bình làm một thiên kim nhà giàu có mà trôi qua.
Sau khi lên đại học, Tào Tĩnh Như quen biết với cha Hàn Kiều Kiều là Hàn Á Chính, được xưng là người có văn hóa nhất thời ấy. Mà Hàn Á Chính tài hoa xuất chúng, bề ngoài cũng không tệ chút nào nên được rất nhiều nữ sinh mến mộ, Tào Tĩnh Như cũng không ngoại lệ.
Một người có vẻ đẹp khuynh thành, một người tuổi trẻ tài cao, hai người hợp thành một đôi chính là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.
Sau khi hai người tốt nghiệp thì quyết định kết hôn, không bao lâu Tào Tĩnh Như có thai rồi sinh ra Hàn Kiều Kiều, là một đôi vợ chồng khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng ngay khi Hàn Kiều Kiều được ba tuổi, Tào Tĩnh Như sau khi quay về nhà mẹ đẻ một chuyến đột nhiên quyết định ly hôn với Hàn Á Chính, mà bà lại không đưa ra bất kỳ lý do gì, chỉ có một điều kiện là muốn dẫn con gái đi, và bà sẽ bồi thường cho Hàn Á Chính một số tiền lớn.
Đương nhiên Hàn Á Chính làm sao có thể đồng ý chuyện đó kia chứ, nhưng dưới sự uy hiếp đe dọa của hơn hai mươi người đàn ông bộ dạng hung thần ác sát, thậm chí còn muốn giết hết người nhà ông ta, Hàn Á Chính bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, mà cũng chính vào lúc này ông mới biết được thì ra cô vợ chung sống với ông bao nhiêu năm lại là cô chủ của một bang xã hội đen.
Ba tuổi, lúc này Hàn Kiều Kiều đã có một chút kí ức của chính mình, sau khi cô bị Tào Tĩnh Như mang đi thì không ngừng đòi cha, chỉ là Tào Tĩnh Như thờ ơ với tiếng khóc của cô, mà thời gian ấy có khi mấy ngày cô cũng không được nhìn thấy Tào Tĩnh Như.
Nhưng mà đứa bé mà, nhanh khóc cũng nhanh quên, lúc ấy Tào Tĩnh Như tìm hai bảo mẫu hơn 40 tuổi tới chăm sóc cho Hàn Kiều Kiều, có hai người phụ nữ này bầu bạn rất nhanh Hàn Kiều Kiều đã quên hẳn chuyện muốn tìm cha.
Mãi tới một ngày…
Giọng nói của Hàn Kiều Kiều trở nên run rẩy, Phương Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của Hàn Kiều Kiều, nói nhỏ: “Nếu không muốn nhớ lại thì đừng nói nữa…”
“Không, tôi muốn nói, vấn đề này đã nghẹn lại trong lòng tôi quá lâu!”
Tâm trạng của Hàn Kiều Kiều vô cùng kích động, suy nghĩ của cô lại quay trở về khoảng thời gian thơ ấu…
Khi ấy sau khi cô ngủ dậy sẽ muốn đi tìm mẹ cả và mẹ hai để chơi đùa, mẹ cả và mẹ hai chính là hai người phụ nữ trung niên chăm sóc cho cô, nhưng hôm đó cho dù cô đã kêu hai người rất nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
Cô leo xuống khỏi giường, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì rất lớn, đang lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì cửa lớn bỗng bị đấy ra, mẹ hai cả người đầy máu ôm một đứa bé lảo đảo chạy tới…
“Cô chủ!”
Mẹ hai nhìn gương mặt ngây thơ vừa mới tỉnh ngủ của Kiều Kiều, giật mình vội giấu cô ra sau tủ chén, đồng thời nghiêm mặt cảnh cáo Hàn Kiều Kiều, cho dù nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cũng không được ra khỏi tủ.
Khi đó Hàn Kiều Kiều còn không biết máu là sao, chỉ thấy gương mặt mẹ hai nghiêm túc như vậy thì gật gật đầu đồng ý.
Tiếp sau đó cô nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, có rất nhiều tiếng bước chân cùng với giọng nói hỗn loạn vang lên.
“Đã tìm thấy.”
“Ha, thì ra là trốn ở chỗ này.”
“Bắt được đứa bé này thì còn sợ gì Tào Tĩnh Như không đi vào khuôn phép, trừ khi bà ta không muốn con gái nữa!”
“Mụ đàn bà xấu xí, chết đi cho tôi!”

Những giọng nói vang lên rất đột ngột, nhưng cũng biến mất rất nhanh, Hàn Kiều Kiều nhớ lời của mẹ hai kiên quyết không đi ra ngoài, thậm chí cô ở đằng sau chiếc tủ còn mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Hàn Kiều Kiều bị đói tỉnh, cô nhịn không được đẩy tủ chén ra nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cô cả đời cũng không thể quên được!
Mẹ hai ngã trên mặt đất, mà trên ngực bà cắm một cây đao, máu tươi từ chỗ vết thương chảy xuống đầy đất, kéo dài ra tới ngoài cửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận