Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 687: Thiên tài biến thái (2)

Chương 687: Thiên tài biến thái (2)
Lại một giọng nói truyền đến, một người đàn ông mặc Đạo bào bát quái, lưng đeo một cây dù đi mưa xuất hiện.
Đồng thời, ở phương hướng đối nghịch với người đàn ông lưng đeo dù, có một người đàn ông mặc long bào vàng óng ánh hiện thân, trên người tản ra khí tức hoàng giả, mỗi một bước đều có lực lượng dao động khiến người sợ hãi.
Một phiêu miểu xuất trần, một bá đạo tuyệt luân, sự xuất hiện của hai người này trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây.
"Thái Ất Lâu, Chu Tinh."
"Thiên Long Tông, Long Tử."
Thái Ất Lâu cùng Thiên Long Tông, cùng là một trong Thập đại môn phái, hơn nữa bài danh thứ ba cùng thứ tư, mà hai người này cũng là cường giả cùng thời kỳ với Phương Thiên còn có Kiều Hạo.
"Ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vậy mà cường giả trẻ tuổi đời trước lại không ngừng hiện thân, này tuyệt đối không phải vì mấy vị tổng giám mục phương Tây "có lẽ có" (1) mà đến."
(1) Có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Lần này cho dù những tiểu bối trẻ tuổi cũng đều biết chuyện không đơn giản, mấy cái tổng giám mục Giáo Hội phương Tây, còn không đến mức những người từng là thiên kiêu trẻ tuổi kia hiện thân.
"Hơn 20 năm trước một đời tuổi trẻ, đó là một đời có thiên phú kinh khủng cùng tuyệt luân nhất trong trăm năm qua của giới tu luyện, tôi nhớ được Thiên Cơ Môn đã xưng một đời thiên kiêu như Kiều Hạo là một thời hoàng kim, nhưng mà không biết vì sao, ở hai mươi năm trước thế hệ này đột nhiên tập thể ở ẩn, nhiều năm như vậy đều chưa từng xuất hiện."
"Đúng vậy, lúc đó rất nhiều người giới tu luyện đều đang suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì, chẳng qua nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối vẫn không nhận được đáp án, cũng liền trở thành một huyền án (2) trong giới tu luyện, mà ngay cả môn phái tình báo lợi hại nhất như Hoa Vũ Lâu đều không thể nhận được đáp án."
(2) Huyền án: vấn đề chưa được giải đáp trong thời gian dài
Những cường giả lâu năm này bởi vì bốn người Kiều Hạo xuất hiện mới bắt đầu nhớ lại thời gian hai mươi năm trước, một nhóm thiên tài tuyệt thế kia đột nhiên mai danh ẩn tích, nhưng sự thực chứng minh thiên tài tuyệt thế vẫn thiên tài, lần này hiện thân, mỗi một vị đều có thực lực Địa Cấp hậu kỳ.
Nhìn Chu Tinh cùng Long Tử xuất hiện, còn mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy, khóe miệng Phương Thiên hơi co quắp một cái, sau đó đầu hơi hơi cong lên, trong mắt cũng có một tia bất đắc dĩ.
Trước đây hắn còn có Kiều Hạo kể cả Chu Tinh cùng Long Tử cùng với những thiên tài cùng thời đại khác, sở dĩ sẽ mai danh ẩn tích, nguyên nhân này đương nhiên hắn biết, hơn nữa nguyên nhân này cũng có liên quan với nhà họ Phương bọn họ.
Kỳ thực, vấn đề này trong thập đại môn phái bọn hắn cũng không phải bí mật, nhưng lại tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, nguyên nhân rất đơn giản, gánh không nổi chuyện mất mặt này.
Bị Thiên Cơ Môn xưng là một thời hoàng kim, vậy mà tất cả bọn họ đều thua ở trên tay một người, hơn nữa đến cuối cùng liên thủ lại cũng không là đối thủ của đối phương.
"Các người, cùng lên đi."
Nghĩ đến trước đây ngón tay tên kia chỉ khắp mặt bọn họ một lượt, Phương Thiên liền có chút hết chỗ nói, đương nhiên nếu như Phương Thiên có hiểu biết với những ngôn ngữ mạng thời này, thì sẽ biết hiện tại có một câu nói rất lưu hành: Không phải tôi nhằm vào ai, tôi muốn nói tất cả mọi người ngồi đây đều rác rưởi.
Những lời này, dùng để hình dung hình ảnh lúc ấy thật sự là quá thích hợp.
Mà cũng chính vì cuộc chiến với tên kia lúc ấy, mới khiến hăng hái của bản thân cùng đám người Kiều Hạo hoàn toàn bị đánh mất hết, có vị kia ở, Tứ Đại Công Tử lại có ý nghĩa gì?
Cho nên, trước đây nhóm người bọn họ đồng thời quyết định quay trở lại tông môn, chuyên tâm tu luyện, hơn hai mươi năm đều chưa từng rời khỏi tông môn đi lại trong giới tu luyện, thẳng đến lần này bị trưởng bối trong sư môn phân phó.
"Kỳ thực cũng không có gì không thể nói, hơn hai mươi năm này sở dĩ bọn tôi chuyên tâm tu luyện, cũng là vì hai mươi năm trước thua ở trên tay một người."
Thái Ất Lâu biết đám người ở đây đều tò mò vì sao lúc trước bọn họ tập thể biến mất, mà giờ khắc này cũng trực tiếp nói ra, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, điều này nói rõ hắn đã thật sự buông xuống.
"Cái gì?"
"Cùng thua trên tay một người?"
Đoàn người một mảnh xôn xao, bọn họ nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không hề nghĩ tới khả năng này, phải biết rằng trong giới tu luyện, một lần thắng bại cũng không coi vào đâu, lẽ nào chỉ bởi vì một lần thất bại liền chuyên tâm tu luyện hai mươi năm? Nếu thật sự là như vậy, sợ rằng hơn chín thành người trong giới tu luyện đều phải bế môn không ra.
Sai, hẳn là 99% đều phải bế quan tu luyện, dù sao ngoại trừ cường giả có thực lực mạnh ra, ai dám nói mình chưa từng bị bại? Cho dù là cường giả có thực lực mạnh nhất, trước khi chưa trưởng thành đoán chừng cũng đã từng bại trận.
"Nếu như chỉ là bại trận bình thường không đáng kể chút nào, nhưng năm đó chúng ta những người này liên thủ cùng thua trên tay một người."
Một âm thanh lành lạnh truyền đến, ngay sau đó một cô gái mặc đồ trắng xuất hiện, tóc dài phấp phới, phong thái siêu nhiên, cũng không kém bao nhiêu so với Niệm Dao Băng, quan trọng nhất là so với Niệm Dao Băng, cô ta lại thêm một tia ý vị thành thục.
"Tử Sương tiên tử?"
Nữ tử xuất hiện, có người ở đây mang theo giọng điệu không dám tin chắc mở miệng, Tử Sương tiên tử, truyền nhân của Tử Sương Điện trong thập đại môn phái, hai mươi năm trước một trong Tam Đại Mỹ Nữ của giới tu luyện, danh khí còn cao hơn một bậc so với Niệm Dao Băng bây giờ, thực lực cũng phi phàm.
Chẳng qua so với khiếp sợ thân phận của Tử Sương tiên tử, mọi người càng khiếp sợ với lời Tử Sương tiên tử nói, lấy Kiều Hạo cùng Chu Tinh còn có Long Tử thậm chí còn kể cả Tử Sương tiên tử liên thủ, vậy mà lại đều thua trên tay cùng một người, chẳng lẽ là một vị cường giả thế hệ trước không biết xấu hổ ra tay?
Chỉ là suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể nào, trước đây mấy vị này đều là nhân tài kiệt xuất trong môn phái của bọn họ, nếu thật sự có cường giả thế hệ trước ra tay, những môn phái kia tuyệt đối không thể ngồi xem mặc kệ, hơn nữa thua trên tay cường giả thế hệ trước cũng không có gì mất mặt đúng không?
"Không chỉ đám người chúng tôi, một đời chúng tôi lúc trước có bao nhiêu Đạo huynh nản lòng thoái chí chuyên tâm tu luyện, tôi cảm thấy các người hẳn có thể biết dựa vào số người mai danh ẩn tích."
Tử Sương tiên tử mở miệng lần nữa, mà lời nói của cô ta khiến cho trên mặt mấy ông lão ở đây lộ ra vẻ suy tư, chỉ là càng suy tư biểu tình trên mặt lại càng thêm khiếp sợ, bởi vì mỗi khi nhớ tới một cái tên, bọn họ liền khiếp sợ một phần.
"Tối thiểu đã vượt lên trước mười người, nếu như tôi nhớ không lầm, mười thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ Tử Sương tiên tử hình như sau này đều đột nhiên im hơi lặng tiếng, đương nhiên có thể còn không chỉ có chừng đó."
"Hẳn là tám người đi."
"Tôi cảm thấy đúng hơn là mười ba người."
Nhìn đám người đang đoán già đoán non, Kiều Hạo trực tiếp cắt đứt suy đoán của mọi người, nói: "Không cần đoán, tổng cộng là mười hai người, mười hai người kiệt xuất nhất trong thời đại chúng tôi."
Xôn xao!
Đoàn người một mảnh xôn xao, mười hai vị thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ Kiều Hạo, ở năm đó dĩ nhiên liên thủ còn thua ở trên tay một người, đám người ở đây thật sự không nghĩ tới ai có thể có bổn sự như vậy, đánh bại mười hai vị này liên thủ.
"Kỳ thực người này, tôi tin tưởng không ít người ở đây vẫn có ấn tượng, hắn chính là Phương Chính nhà họ Phương."
Vẻ mặt Chu Tinh bình thản, nhưng tất cả mọi người có thể nhận thấy được khi hắn nói ra cái tên này, giọng điệu có chút run run, có thể nghĩ cái tên này mang tới cho hắn áp lực lớn như thế nào, dù cho đã qua hơn hai mươi năm, vẫn như cũ không thể chân chính tiêu tan.
Mà lời Chu Tinh vừa nói ra khỏi miệng, trên mặt phần lớn người ở đây đều lộ ra vẻ mờ mịt, chỉ có số ông lão ít Địa Cấp hậu kỳ giật giật mí mắt, biểu tình trên mặt trở nên quái dị, nguyên nhân vì bọn họ đã từng tiếp xúc với chủ của cái tên này.
Nếu như muốn bọn họ dùng từ ngữ để hình dung vị này, đó đã không phải là thiên tài tuyệt thế đơn giản như vậy, mà là biến thái, một vị thiên tài biến thái.
Bị mọi người sao lãng lúc này vẻ mặt Phương Minh cũng có chút ngạc nhiên, vì vậy cái tên này cũng không phải lần đầu cậu nghe được, bất kể là trong miệng Lăng Phong, cha của Lăng Dao, hay là ban đầu chứng kiến dòng chữ bá đạo được khắc trong cung điện dưới nước, nói đều tới vị Mãnh Nhân này.
Chỉ là cậu không nghĩ tới vị Mãnh Nhân này đã vậy còn quá mãnh liệt, ở hơn 20 năm trước một người đánh bại mười hai vị thiên tài đứng đầu cùng thời đại liên thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận