Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 906: Để đám đàn em lên trước

Chương 906: Để đám đàn em lên trước
Dị tượng ở chùa Đại Chiêu cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều du khách ở bên ngoài, những du khách này sôi nổi lấy di động ra chụp ảnh mà không ai đi lên ngăn cản, bởi vì căn bản là không thể ngăn cản được, thay vì ngăn cản không bằng đợi tới lúc đó mời một chuyên gia đăng tin thông báo còn hơn.
Ừm, cảnh tượng kỳ dị như vậy là vì ánh sáng chiết xạ qua tầng mây trên bầu trời đưa đến, thuộc về hiện tượng chiếu sáng bình thường.
Trong chùa Đại Chiêu, sau khi phạm âm hạ xuống, có một bóng dáng bé nhỏ xuất hiện ở phía sau đài cao dưới sự bảo vệ của rất nhiều tăng lữ, mà trong khoảnh khắc khi bóng người bé nhỏ này đi ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt ở trên người của cậu bé.
Lúc này vẻ mặt của Phương Bảo Bảo vô cùng nghiêm túc, chậm rãi đi ra, đối mặt với ánh mắt quan sát của mấy nghìn người nhưng vẻ mặt không chút biến hóa, không hề có chút khiếp đảm nào mà một đứa bé nên có.
Đừng nói là đứa bé, cho dù đổi lại là một người thanh niên đã trưởng thành, để hắn đối mặt với hơn một nghìn cặp mắt như vậy hắn cũng sẽ trở nên có chút không được tự nhiên, chắc chắn sẽ đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng Phương Bảo Bảo lại có thể làm được tới mức độ nhìn thẳng không chớp mắt, cứ như vậy từng bước từng bước đi về phía đài cao.
"Đây là chuyển thế Phật tử sao?"
Không ít người xì xào bàn tán, tuy rằng bọn họ đã tới chùa Đại Chiêu được một hai ngày nhưng chưa từng được gặp mặt Phật tử, mà đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Phật tử.
Trên người Phương Bảo Bảo khoác áo cà sa đặc định, còn có mấy tiểu sa di trẻ tuổi đi theo sau lưng cậu bé, nhưng không ai dám khinh thường cậu bé, nhất là dáng dấp mà cậu bé biểu hiện ra căn bản không giống biểu hiện mà một đứa bé nên có chút nào.
Đôi mắt kia yên tĩnh không chút gợn sóng, cũng không kém hơn bao nhiêu so những cao tăng thường bầu bạn với thanh đèn cổ Phật, trong con ngươi tràn ngập trí huệ và linh động.
"Mặc dù tuổi tác của người này không lớn, nhưng lại mang tới cho ta một loại cảm giác tang thương như đã trải qua nhiều sự đời."
"Ừm, trong đôi tròng mắt kia lộ ra trí huệ thâm bất khả trắc, nếu nói người này là chuyển thế linh đồng tôi cảm thấy không sai."
Về chuyển thế linh đồng, đám người ở đây đều biết, thậm chí có không ít người còn đã tham gia nghi thức tọa sàng của chuyển thế linh đồng, nhưng rõ ràng chỉ dựa vào việc phù hợp với đặc thù của chuyển thế linh đồng còn chưa đủ, đây chính là Phật tử, không phải một chuyển thế linh đồng có thể so sánh.
Nếu nói về thời hiện tại, trong trăm năm tối thiểu có hơn mười vị thượng sư viên tịch, cũng đồng nghĩa với có hơn mười vị chuyển thế linh đồng xuất hiện, như vậy thời gian càng dài sẽ có càng nhiều chuyển thế linh đồng xuất hiện, thế nhưng Phật tử thì sao? Từ khi Phật giáo xuất hiện tới nay chưa từng có Phật tử xuất hiện, địa vị của hai người này là không thể đặt ngang hàng so sánh.
Phương Minh cũng không xuất hiện ở phía trước đài mà cậu chỉ ở hậu trường, chẳng qua ở vị trí này cậu vẫn có thể thấy rõ mỗi một động tác của Phương Bảo Bảo, bởi vì ở phía sau đài có một màn chiếu, phía trên có hiển thị hình ảnh đang diễn ra trên đài cao.
Phật tử đăng cơ là nghi thức vô cùng thịnh đại, nếu như đặt ở thời xưa hẳn đã phải có họa sư xuất hiện trong đại điển, cho dù không vẽ tranh ngay thời điểm đó nhưng sẽ ghi nhớ để ngày sau vẽ lại cảnh tượng long trọng ngày hôm nay, sau đó chuyển tranh thành bích hoạ trên thạch bích trong các ngôi chùa chiềng, dùng để truyền bá Phật pháp.
Chẳng qua hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, đương nhiên không cần lưu lại hình ảnh bằng phương thức vẽ tranh nữa mà chỉ cần chụp hình ảnh này lại, đến lúc đó rửa ảnh ra là được. Đương nhiên cũng có thể giữ lại đoạn ghi hình thịnh điển ngày hôm nay, để nó trở thành một trong những tư liệu quý giá nhất của Phật gia.
Từ trên màn hình lớn có thể nhìn thấy Phương Bảo Bảo đi tới trước đài cao, đưa mắt nhìn về phía mọi người bên dưới, sau đó mở miệng, thanh âm thanh thúy kia truyền khắp toàn trường.
"Ta cũng là Như Lai, Như Lai cũng là ta, minh xét bản tâm thành phật, theo chúng sinh mà tới..."
Âm thanh tuy rằng thanh thúy nhưng lại kèm theo một phần uy nghiêm, nhất là mấy đệ tử tam bảo này nghe thấy thế càng mang vẻ mặt chấn động, bởi vì lời Phương Bảo Bảo nói đang ám chỉ bản tính thành Phật.
Ở trong mắt đa số người ngoài vẫn cho rằng muốn thành Phật phải trải qua rất nhiều đau khổ, phần lớn người này đều đã bị Tây Du Ký ảnh hưởng, nhưng trên thực tế thành Phật không có liên quan gì với việc phải trải qua nhiều đau khổ, Phật gia cho rằng có thể thành Phật hay không thì phải xem có thể minh xét bản tâm hay không, cũng chính là ở chỗ có thể nhận thức rõ bản thân mình hay không.
Chân ngã, tự ngã, vọng ngã...
Phương Bảo Bảo nhìn vẻ mặt của những đệ tử tam bảo ở phía dưới, biểu hiện trên mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại lộ ra vẻ đắc ý, trước đây cậu bé còn ở cùng con lừa ngốc kia một đoạn thời gian, cũng đã từng nghe thấy mấy lời nói linh tinh từ cách nhìn của hắn, mà những lời này lại chưa được mấy đệ tử tam bảo phía dưới kia ghi lại, lấy ra trang bức hiệu quả rất không tồi.
Chỉ là cậu bé mới nói xong câu nói đầu tiên, còn chưa triệt để mở ra hình thức trang bức, đột nhiên phía ngoài quảng trường truyền đến tiếng huyên náo, sau đó một thanh âm như tiếng sấm vang lên ở quảng trường.
"Phật tử xuất thế, để tử Phật gia như bọn ta há có thể không tới? Hà cớ gì chùa Đại Chiêu lại không báo cho chúng ta biết?"
Một đám tăng y hòa thượng ăn mặc khác với đám hòa thượng ở đây xuất hiện, da của những người này đều tương đối ngăm đen, mấy vị lão tăng dẫn đầu càng là đen tới mức gần như không cách nào thấy rõ biểu tình trên mặt, nhưng từ tướng mạo cùng cách ăn mặc đến xem, có thể xác định đám tăng nhân này không phải tăng nhân trong nước.
""A San" (1) Ấn Độ?"
(1) Ngày trước, người Trung Quốc mô tả con khỉ là "A San". Vào thời điểm đó, mọi người nghĩ rằng người nước ngoài cư xử như một con khỉ, đặc biệt người Ấn Độ là giống nhất, vì vậy họ khá kiêu ngạo gọi người Ấn Độ là "A San".
Phương Minh đứng ở phía sau đài thấy bọn tăng nhân này xuất hiện, trong mắt có tinh quang thoáng qua.
Nhắc tới nguồn gốc của Phật giáo, đương nhiên nhất định phải nói tới Ấn Độ, dù sao quốc gia này cũng là quốc gia có số lượng Phật tử đông đảo nhất, hơn nữa còn quảng cáo rùm beng với bên ngoài mình là nơi khởi nguồn Phật giáo mà.
Những người không quá hiểu văn hóa Phật giáo đều nhầm tưởng Ấn Độ là nơi khởi nguồn của Phật giáo, nhưng trên thực tế Thích Ca Mâu Ni không phải là người Ân Độ, mà là người Nepal hiện tại, về phần vào thời gian đó Nepal thuộc về Trung Quốc hay thuộc về Ấn Độ, mỗi người đều có một ý kiến riêng.
Mặc dù như thế nhưng Ấn Độ vẫn không được tính là thánh địa Phật giáo, bởi vì giáo phái thịnh hành chân chính ở Ấn Độ vẫn là Ấn Độ giáo, mà giáo lý của giáo này lại có điểm không giống với giáo lý của Phật giáo, có chút cùng loại với đạo Tin Lành cùng đạo Thiên Chúa mà Giáo Hội phương Tây diễn sinh ra.
Chế độ cấp bậc giáo chế ở Ấn Độ cực kỳ sâm nghiêm, nói trắng ra chính là vì cao tầng phục vụ, điểm này cũng tương đối giống với Phật giáo ở nơi Lhasa này, trong giáo còn có tồn tại đặc biệt như "Thánh nữ", chuyên để cung cấp cho những cao tầng tăng lữ cùng trưởng lão Bà La Môn hưởng thụ.
Phật gia đông đảo giáo phái, nhưng có thể tóm lại thành bát đại tông: Tính, Tương, Thai, Hiền, Thiện, Tịnh, Luật, Mật.
Mà đặc điểm của bát đại tông này có thể được tổng kết lại thành một câu nói: Mật phú thiền bần phương tiện tịnh, duy thức nại phiền gia tường không. Truyền thống Hoa Nghiêm tu thân luật, nghĩa lý tổ chức Thiên Thai Tông.
Đương nhiên, trong nước chủ yếu là Thiện tông cùng Tịnh thổ tông làm chủ, duy chỉ có Lhasa bên này là Mật tông, mà Ấn Độ thì lại thuộc về Pháp tương tông, lại xưng là Du già tông, hai tông này đều đại biểu cho có tiền cùng có quyền.
Cùng giáo không cùng tông, trên thực tế các đại tông này không ai phục ai, vì tranh đấu mà đã làm không ít chuyện, mà Phật giáo trong nước lại rất ít khi liên hệ với Ấn Độ, tuy rằng cùng là đệ tử tam bảo nhưng giữa hai bên lại không giao lưu nhiều, đều là mỗi bên tự sinh sống phát triển riêng.
Cho nên trong lần đại điển đăng cơ của Phật tử này chùa Đại Chiêu không mời tăng lữ bên phía Ấn Độ, đương nhiên nguyên nhân không chỉ bởi vì hai bên ít giao lưu qua lại, quan trọng hơn chính là vì bất đồng lợi ích.
Phật tử xuất hiện ở trong nước, mặc dù sẽ khiến những tông khác cảm thấy nghi ngờ nhưng càng nhiều hơn vẫn là kích động cùng vui vẻ, bởi vì có Phật tử ở, như vậy chắc chắn Phật môn trong nước sẽ càng thêm thịnh vượng, đây là chuyện tất cả đệ tử tam bảo đều mong muốn thấy được.
Nhưng về phía Ấn Độ bên kia lại không giống vậy, bọn họ quảng cáo rùm beng mình là thánh địa Phật môn, là nơi khởi nguồn của Phật giáo, nhưng Phật tổ chuyển thế lại không xuất hiện ở nơi khởi nguồn Phật giáo, đây không phải đang đánh mặt bọn hắn sao?
Vấn đề này xuất hiện không chỉ đả kích danh vọng của bọn họ, càng sẽ dao động hệ thống căn bản của bọn họ, sẽ làm một số đệ tử cửa Phật cho rằng liệu có phải giáo lí của bản giáo xuất hiện vấn đề, dẫn tới khiến Phật tổ không ưa thích?
Đương nhiên những tăng lữ cao tầng cùng trưởng lão Bà La Môn của Ấn Độ hiện tại, những người đang nhận được lợi ích không nguyện ý nhìn thấy một màn như vậy, cho nên trong nháy mắt tất cả mọi người ở hiện trường đều biết mục đích đám người này tới đây.
Những tăng nhân Ấn Độ này tuyệt đối không phải đến để chúc tụng cùng bái kiến Phật tử, mà là đến gây chuyện!
"Như là ta nghe, ngã phật hóa vạn vạn thiên, Như Lai là ta, ta là Như Lai, tại sao còn có cách nói Phật tử?"
Một vị lão tăng Ấn Độ vừa mở miệng lập tức phủ định thân phận Phật tử của Phương Bảo Bảo, dựa theo lời của hắn mỗi người đều là Như Lai, mỗi người đều là Phật, vậy Phật tử tới từ nơi nào?
Hơn nữa quan trọng nhất là lão tăng này còn trích dẫn kinh văn Phật giáo, là kinh văn được toàn bộ tăng nhân công nhận.
Phương Bảo Bảo nhìn lão tăng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười sáng chói, bởi vì cậu bé nghĩ tới cảnh hắn và lão lừa trọc kia đã cãi nhau ngày trước, nhưng cậu bé cũng không lập tức lên tiếng, bởi vì cậu bé biết rõ, trước tiên cần phải để đám đàn em bên dướ lên tiếng trước, với tư cách làm đại ca làm sao có thể nhảy ra ngay được? Cái này không phù hợp với phong phạm của đại ca.
Trước tiên cần phải để đám đàn em phía dưới cãi nhau trước, đợi khi mắng tới không sai biệt lắm, cậu bé lại ra tay đánh một chiêu KO.
Mà mọi chuyện cũng giống với tưởng tượng của Phương Bảo Bảo, sau khi giọng nói của lão tăng Ấn Độ truyền ra, một vị thượng sư chùa Đại Chiêu lập tức mở miệng.
"A di đà phật, lời ấy sai rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận