Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 323: Hắn tên Phương Chính

Chương 323: Hắn tên Phương Chính
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
"Ồ, phía sau tấm hình này có chữ viết."
Phương Minh nghe Lăng Dao nói, lật tấm ảnh lên, ở mặt trái của tấm ảnh quả nhiên là có một hàng chữ.
"Di chỉ Hắc Thành chụp năm 1987."
Lúc nhìn thấy hàng chữ này, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, "Xem ra Lý Hải Lượng nói sai rồi, di chỉ Hắc Thành của Tây Hạ, cha ngươi và Ba Thúc không đến đó vào sáu năm trước, mà đã đến đó từ vài chục năm trước."
"Lão giả này còn cùng với Ba Thúc đều ở đây, còn thân phận của bốn người còn lại tạm thời không rõ, bất quá nếu muốn biết tất cả mọi chuyện, sợ rằng cần phải tìm được cha ngươi."
Phương Minh nhìn về phía Lăng Dao, bất quá Lăng Dao lúc này cũng nhìn chằm chằm Phương Minh, một lúc sau đột nhiên nói rằng:"Anh không phải là muốn gạt tôi cho anh biết manh mối của cha tôi chứ!"
"Cô cảm thấy thế nào? "
Phương Minh trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nụ cười kia khiến Lăng Dao rùng mình, cô bây giờ đã bị Ba Thúc và Lý Hải Lượng lừa dối, giống như chim sợ cành cong.
"Lúc đầu tôi còn muốn tìm biện pháp tiếp cận cô, thật không ngờ cô lại chủ động đưa tới cửa."
Nghe Phương Minh nói, Lăng Dao trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, "Anh thật đê tiện."
"Tôi đê tiện sao? Nếu như không phải tôi, cô bây giờ đã bị hắn bắt đi."
Phương Minh tiến lại gần Lăng Dao, Lăng Dao từng bước một lui lại, "Tôi cho anh biết, anh đừng tới đây, nếu không. . ."
"Nếu không... Cô sẽ thế nào? "
Nhìn thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của Lăng Dao, Phương Minh trong lòng cảm thấy buồn cười, người này chính là một lần bị rắn cắn.
"Nếu không... Tôi sẽ nói cho bạn gái của anh biết."
Phương Minh vui vẻ, người này thật sự chính là tìm không được cách nào để, ngay cả việc như vậy cũng đem ra uy hiếp.
"Tôi sẽ nói cho bạn gái anh biết, nói rằng anh ăn hiếp tôi, để Diệp Tử Du chia tay anh."
"Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô cơ hội làm như vậy sao? "
Phương Minh cười nhạt, một tay đột nhiên chộp về phía Lăng Dao, trực tiếp túm lấy Lăng Dao như túm lấy một con gà con thông thường, không có chút nào thương hương tiếc ngọc.
"Anh là tên khốn kiếp, Buông ra."
Lăng Dao dùng cả tay chân, chỉ là sức lực của cô làm sao có thể so sánh với Phương Minh, hơn nữa quyền cước của cô đánh lên người Phương Minh giống như gãi ngứa, dù sao Phương Minh mấy ngày này luôn tắm thuốc, tố chất cơ thể đề thăng rất nhanh.
"Buông cô ấy ra."
Cũng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, một bóng xuất hiện trong tiểu khu.
Nhìn thấy bóng người này, Phương Minh không có bất kỳ kinh ngạc nào, bởi vì hắn chỉ là trêu đùa Lăng Dao, cũng không phải thật mà chỉ đùa vui là vì bức bách người này hiện thân.
Lúc trước khi ở dưới phòng ngầm dưới đất, đột nhiên người nọ vào giết chết Ba Thúc và Lý Hải Lượng, Phương Minh còn tưởng là đồng bọn của ông ta và Lý Hải Lượng, vào để giết người diệt khẩu, bất quá nghĩ lại hắn phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Nếu như đối phương là đồng bọn của Ba Thúc và Lý Hải Lượng, như vậy mục đích quan trọng nhất chắc là bắt đi Lăng Dao, nhưng đối phương giết chết Ba Thúc và Lý Hải Lượng, rõ ràng cho thấy không muốn để cho mình và Lăng Dao biết chân tướng.
Rồi sau khi lão giả này xuất hiện, càng làm cho Phương Minh xác định được phỏng đoán trong lòng, lão giả này hiển nhiên không cùng một phe với ông Ba Thúc.
Cũng có thể nói, cả Ba Thúc và lão giả đều là hai nhóm người muốn bắt Lăng Dao, nhưng cha của Lăng Dao đã mất tích lâu như vậy, vì sao trước đó Ba Thúc bọn họ không động thủ, càng nghĩ, Phương Minh càng phát hiện ra chỉ có một khả năng có thể giải thích nghi vấn này.
Có người đang âm thầm bảo vệ Lăng Dao, mà người bảo vệ , rất có thể có liên quan với cha của Lăng Dao.
"Cha? "
Phương Minh vẫn không nói gì, khi Lăng Dao thấy rõ ràng bóng người này, trên mặt lộ ra vẻ kích động, mà nghe Lăng Dao nói, Phương Minh cũng sửng sốt một chút, vị này chính là nhân vật chính của sự kiện này : Lăng Phong.
"Dao Dao."
Lăng Phong nhìn về phía Lăng Dao, trong ánh mắt có vẻ trìu mến "Buông con gái của ta ra."
Phương Minh cười cười, buông tay ra, Lăng Dao đứng vững rồi, hung ác trợn mắt nhìn, chạy về phía cha mình.
"Cha, mấy ngày này cha đã đi đâu, con thật lo lắng cho cha."
Nhìn thấy con gái chạy về phía mình, trong ánh mắt Lăng Phong có vẻ phức tạp, sờ sờ đầu Lăng Dao an ủi:"Cha không muốn để con bị cuốn vào, cho nên mới lựa chọn rời đi, chỉ là không ngờ rằng bọn họ vẫn xuống tay với con."
"Cha, rốt cuộc là vì sao, vì sao Ba Thúc muốn làm như thế, thật chẳng lẽ là có liên quan đến nghiên cứu của hai người sao? "
"Dao Dao, có một số việc con không biết thì tốt hơn, biết rồi con sẽ không thể thoát thân được, ba không muốn để cho con cũng rơi vào trong vòng xoáy này, người bình thường không thể chấp nhận."
Nghe Lăng Phong nói, Phương Minh nở nụ cười, bởi vì đối phương mặc dù là nói với Lăng Dao, nhưng trên thực tế cũng là cảnh cáo mình, cảnh cáo mình vẫn là không nên quá hiếu kỳ.
Nếu như không biết loại hạt giống này có thể là hạt giống vu sư, Phương Minh sẽ chọn bỏ qua, bất quá nếu biết hạt giống này rất có thể chính là hạt giống Vu sư thì gì đi chăng nữa cũng sẽ không buông tha.
"Thầy bói nói mệnh ta rất cứng."
Đây là câu trả lời của Phương Minh, cũng là đáp lại lời của Lăng Phong, cũng có nghĩa là hắn nhất định phải biết tất cả.
Lăng Phong nhìn sâu vào mắt của Phương Minh, "Chàng trai trẻ, thực lực của cậu quả thật không tệ, tuy tôi không biết cậu có phải vô ý bị cuốn vào hay không, nhưng cậu đã muốn biết, tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu, đi theo tôi."
Lăng Phong mang theo Lăng Dao đi vào trong tiểu khu, Phương Minh liếc nhìn hiện trường, cũng đi theo, hắn tin tưởng Lăng Phong sẽ an bài người quét sạch sẻ nơi này.
Rất hiển nhiên, Lăng Phong cũng không phải ra tay một mình mà ngay cả Ba Thúc còn có người giúp thì Lăng Phong không thể không có người hỗ trợ.
Bên trong một căn nhà một trệt một lầu nằm phía trong tiểu khu, nhìn thấy căn nhà này, Lăng Dao trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Cha, cha cũng mua một căn nhà ở đối diện nhà chúng ta? "
Không sai, nhà của Lăng Phong ở phía đối diện.
"Đây là cha đã mua lại từ sớm, để đề phòng tình huống của hôm nay xuất hiện, trên thực tế mấy ngày này cha vẫn đợi ở bên trong tiểu khu."
Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất.
Đám người kia sẽ không nghĩ tới Lăng Phong lại trốn trong căn nhà đối diện nhà mình, càng sẽ không nghĩ tới nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Lăng Phong nhìn thấy.
Trong một khắc, Phương Minh quay đầu nhìn bên kia, mấy đạo bóng đen xuất hiện, đang dọn dẹp hiện trường thật nhanh, còn như mấy tên tài xế kia cũng bị khiêng đi.
Mở cửa phòng, Lăng Phong bật đèn lên, cả căn phòng được trang hoàng rất đơn giản, một chiếc sô pha, một cái bàn trà, trừ cái đó ra cũng chỉ có một số lượng lớn thư tịch.
"Dao Dao, con vào phòng trước đi!."
"Cha, con là con gái của cha, con cũng muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Lăng Dao nở nụ cười mang theo sự kiên quyết, rất hiển nhiên cô cũng muốn biết hết thảy mọi chuyện.
Lăng Phong trên mặt lộ ra nét cười khổ, hắn biết tính khí của con gái mình, đây cũng là lý do vì sao ngay cả một câu hắn cũng không nói cho con gái mình biết mà bất ngờ mất tích.
"Mà thôi, con cũng trưởng thành rồi, cũng có năng lực tư duy của riêng mình."
Hồi lâu sau, Lăng Phong gật đầu đồng ý, ý bảo Phương Minh và Lăng Dao ngồi trên ghế sa lon, còn hắn đầu tiên là đưa tay về phía Phương Minh.
"Tấm hình kia thì sao? "
Phương Minh trầm mặc đem ảnh chụp đưa cho Lăng Phong, Lăng Phong cầm ảnh chụp lên xem, mang trên mặt thần sắc phức tạp, rất hiển nhiên, hắn giờ phút này đã đang nhớ lại mọi chuyện đã từng xảy ra.
Phương Minh và Lăng Dao cũng không mở miệng quấy rối, cứ như vậy lẳng lặng chờ, sau khoảng thời gian đủ để uống một chén trà, Lăng Phong rốt cục ngẩng đầu lên, thở dài một hơi rồi nói ra:"Khi Mọi người nhìn thấy tấm hình này, chính là lần đầu tiên ta tới di chỉ của Tây Hạ, thời điểm đó chuyên ngành của ta còn chưa phải là sinh vật học, mà là khảo cổ học, hoặc là nói chính xác hơn văn tự cổ đại."
Trong lúc Lăng Phong đang nói, Phương Minh và Lăng Dao rốt cục biết xảy ra chuyện gì.
Năm 87, thời điểm đó Lăng Phong vừa mới tốt nghiệp đại học, lúc ấy có một nhà ngoại quốc tìm được hắn, nói muốn hắn nghiên cứu một đoạn văn tự cổ đại, thù lao là năm nghìn khối.
Năm nghìn khối, vào lúc đó đã là một con số khổng lồ rồi, khi đó tiền lương chỉ có bao nhiêu, Lăng Phong dĩ nhiên là không có cự tuyệt.
Nhưng mà, sau khi nghiên cứu một phen, Lăng Phong mới phát hiện chữ viết hầu như không xuất hiện trong các văn tự cổ, sau khi tra duyệt lại một lượng lớn cá văn tịch cổ , mới biết được đây là chữ Tây Hạ.
Sau khi phiên dịch xong , Lăng Phong mới phát hiện những chữ Tây Hạ này ghi chép lại một tin tức, bên trong nhắc tới hai đồ vật, hắc thủ và xích diện.
Hắc thủ xích diện bình thường sẽ xuất hiện trong một ít điển tịch của Tây Hạ, tựa hồ là đại biểu cho hai loại đồ vật vô cùng quan trọng của Tây Hạ, có người nói là đại diện cho thân phận, giống như đại diện cho giới quý tộc và dân thường của dân tộc Hán.
Sau khi Phiên dịch xong, Lăng Phong lấy được thù lao năm nghìn khối, nhưng người thuê hắn mời hắn đi tham gia khảo cổ, mục đích là tìm được địa phương được nhắc đến trong văn tự: Xích thành.
Đối với Tây Hạ, Lăng Phong cũng tràn đầy hiếu kỳ, không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, cuối cùng đội ngũ khi xuất phát, tổng cộng là có hơn ba mươi người, dĩ nhiên, bảy người trong hình là lực lượng chính, còn những người khác đều là người phụ tá cho bọn hắn, tỷ như đảm bảo an toàn cho bọn họ, và vận chuyển thiết bị.
Trong bảy người, Lăng Phong là chuyên gia văn tự, Ba Thúc là chuyên gia địa lý, ngoài ra còn có học giả nghiên cứu Tây Hạ, nhưng khiến cho Lăng Phong hiếu kỳ chính là một người đàn ông khác trong đội.
"Người đàn ông này gia nhập cùng chúng ta khi mọi người đã đến di chỉ rồi, mọi người đều không biết lai lịch của hắn, hơn nữa khi ở trong đôi hắn cũng không để ý đến ai. Một số người trong chúng ta còn có chút không phục, cảm thấy người này quá ngạo khí, nhưng sau khi trải qua một sự kiện chúng ta mới biết, đối phương có cơ sở để kiêu ngạo."
"Nếu như không có hắn, đội ngũ này chỉ sợ sớm đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi, có thể nói, là một mình hắn cứu tất cả chúng ta, mà cũng chính là hắn cho ta biết, thì ra trên đời này còn có một thế giới thần bí tồn tại, một thế giới không dành cho người bình thường."
"Chính là người đứng giữa trong tấm ảnh sao?" Phương Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
"Uhm, chính là hắn, hắn tên là Phương Chính, dù đã nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ biết tên của hắn, trừ tên ra ta hoàn toàn không biết gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận