Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 137: Phụ nữ nông thôn rất hung mãnh

Chương 137: Phụ nữ nông thôn rất hung mãnh
Tấm phù lục kia vẫn còn dán trên nắp quan tài, mà những con rết kia bị kinh động cũng liều mạng muốn bò ra khỏi quan tài.
Chỉ là trên nóc quan tài cứ như có một tấm màng che vô hình ngăn cản lũ rết, cho dù bọn nó có cố gắng thế nào cũng không thể leo ra khỏi.
Nhìn thấy tình cảnh ấy mấy người xung quanh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Thủ đoạn thật là độc ác, đã rút củi dưới đáy nồi thì thôi, lại còn thả con độc trùng hung ác này vào, đây chính là muốn hại nhà họ Hồ triệt để sụp đổ!”
Phương Minh giơ tấm phù lục trong tay, “oanh” một tiếng đốt cháy nó, mà sau khi tấm phù bị đốt cháy những con rết kia không chỉ không nhúc nhích nữa mà còn nằm im bất động.
Mãi tới một lát sau khi có cơn gió lạnh thổi qua, lũ rết mới giống như quân đội đã được huấn luyện leo ra khỏi quan tài, từng con xếp thành hàng ngay ngắn có trật tự bò về một hướng.
“Nhường cho chúng nó một con đường.”
Phương Minh ra hiệu cho người nhà họ Hồ tránh ra, mà người nhà họ Hồ cần gì Phương Minh nói, đối với loại vật đáng sợ như rết này tránh được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, đã sớm chuồn mất.
“Phương Minh, sao cậu thả lũ rết đó đi? Tôi cảm thấy nên đốt một mồi lửa thiêu chết chúng nó, nếu thả chúng đi sau này lỡ có người lên núi bị nó cắn không phải là quá thảm sao?”
Hoa Minh Minh đề nghị, mà thực ra trong lòng cậu ta đang nghĩ tới loài rết này thật sự là vật đại bổ, nếu dùng nó ngâm rượu thuốc sẽ có tác dụng rất đặc biệt trên một số phương diện đấy!
“Những con rết này không phải là rết bình thường mà là con rết do âm khí ngưng tụ mà thành.”
Phương Minh giải thích, thấy mọi người còn chưa hiểu mới nói tiếp: “Tôi tin mọi người đã nghe qua chuyện này, nếu đào mộ mà nhìn thấy rết thì tuyệt đối không thể giết, mà phải để cho chúng nó rời đi, nguyên nhân rất đơn giản, những con rết này cũng không phải thật sự là rết mà nó chính là người chết trong mộ sau khi hấp thụ một lượng lớn âm khí ngưng tụ mà thành.”
“Phúc địa tạo điềm lành, mà sau khi một mảnh phong thủy phúc địa được đào ra sẽ có những con vật may mắn như rùa đen thậm chí thiềm thừ, nhưng nếu là một khối phong thủy hiểm địa sẽ xuất hiện những sinh vật như rắn rết!”
“Những sinh vật này thật sự không phải tự nhiên biến ra, trên thực tế động vật còn nhạy bén hơn con người. Có câu chim khôn biết chọn cành mà đậu, chính là áp dụng để giải thích chuyện này.”
“Có một số động vật cảm nhận được khí tràng ở nơi này tốt, vì vậy sẽ chủ động tiến tới gần bên này, ngủ say ở đây, hấp thụ đại địa chi khí ở đây.”
“Nhưng những con rết này thì khác, chúng nó là do có người cố ý bỏ vào, quan tài được đóng đinh sắt không phải chỉ là vì nhốt bà sơ của mọi người mà còn vì muốn thả lũ rết vào phá hủy phong thủy ở đây.”
“Nhưng dù sao đi nữa lũ rết này cũng ở trong quan tài nhiều năm, đã nhiễm thi khí của bà sơ, vì vậy tốt nhất là nên thả chúng đi.”
Phương Minh giải thích xong đám người nhà họ Hồ cũng hiểu rõ, vậy nhưng Hoa Minh Minh lại tiếp tục chỉ con chim trong tay Phương Minh: “Vậy còn con chim này là sao? Trong đất có rết còn có thể giải thích, nhưng con chim này ở trong quan tài không phải nên bị chết ngạt từ sớm sao?”
“Có nhớ rõ tôi nói qua tên của phong thủy bảo địa này không?” Phương Minh cười hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là nhớ, không phải là phượng hạ ngô đồng sao?” Hoa Minh Minh dường như nghĩ tới điều gì, chỉ chỉ con chim đen trong tay Phương Minh: “Cậu đừng nói với tôi đây chính là phượng hoàng đó nha!”
“Đây không phải là phượng hoàng, nó là do lúc trước phượng hoàng rơi xuống đất tạo thành, chỉ là tôi không ngờ nó lại có biến hóa tới mức này.”
Phương Minh hơi xúc động, đồ mà lúc trước cậu nói muốn lấy đi chính là chân phượng chi khí.
Mọi người đều nói con ngỗng đi qua cũng lưu lại hình ảnh, huống hồ là tồn tại như chân phượng, vật có đại địa chi khí lớn như vậy cho dù chỉ dừng lại một lát chắc chắn cũng có thể ngưng tụ ra tinh hoa, mà hình dạng của nó cũng có nhiều loại như cỏ linh chi hay thịt thái tuế.
Nó có thể hóa thân thành hình dáng động vật thật sự đã vượt khỏi phán đoán của Phương Minh, nhưng cậu cũng nghĩ thông suốt rất nhanh. Là do cậu đã đánh giá thấp ông năm Hồ, người này trước khi ngăn chặn chân phượng chi tủy hẳn là rất có địa vị trong giang hồ, ít nhất cũng phải nằm trong top 10 đạo sư giỏi nhất trên cả nước.
Nếu nó ngưng tụ thành thực vật Phương Minh định mang về bỏ vào nước ngâm luôn, nhưng chân phượng chi khí lại ngưng tụ thành một con chim, thật sự khiến Phương Minh cảm thấy có chút xấu hổ.
Cậu không thể nào thịt nó lên ăn được, vậy thì khác nào ăn đại địa chi linh, ăn hết linh vật như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng, mà cậu cũng không cam lòng thả nó đi…
“Thôi, mang nó về nuôi vậy…”
Phương Minh quyết đoán, mà người nhà họ Hồ vốn chẳng quan tâm cái gì mà đại địa chi khí, đại địa chi linh… Những thứ đó quá huyền ảo, điều bọn họ quan tâm chính là ai muốn hại chết bọn họ.
“Nếu muốn biết ai đã hại anh em các vị cũng rất đơn giản, hôm nay quay về thôn liền lan truyền sự việc dời mộ ra ngoài, người âm thầm hạ thủ chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.”
Phương Minh tìm ra một biện pháp giúp người nhà họ Hồ, trên thực tế cậu cũng đã có suy đoán, chỉ là trước khi nghiệm chứng cậu không muốn nói ra.
“Được, vậy dựa theo lời Phương đại sư, sau khi tìm được người ra tay trong bóng tối phải khiến cho hắn chịu khổ!”
Những người nhà họ Hồ đều lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát, động tới mộ phần tổ tiên là điều tối kỵ, cho dù phải liều mạng họ cũng không tiếc.
Những chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều, thu xong hai bộ hài cốt, Hoa Minh Minh dẫn đầu ôm gà trống, vừa đi vừa hô như lúc trước, đám người nhà họ Hồ đi sau giơ tấm ván gỗ lên, mà Phương Minh thì đi cuối cùng.
Nhà của đám Hồ Phù ở trong thôn, vốn dĩ Hồ Phù muốn đặt phòng khách sạn trong huyện cho Phương Minh nhưng cậu từ chối.
Cuối cùng Phương Minh cùng Hoa Minh Minh tới ở trong nhà Hồ Quang Vinh, đương nhiên đây là do Hồ Quang Vinh nghĩ hết mọi cách không ngừng cầu xin, mà cũng đúng như lời ông ta nói, trong nhà họ Hồ thì nhà của ông ta mới nhất, cũng đẹp nhất.
Một ngôi nhà ba tầng mới được xây xong năm ngoái, trong nhà chỉ có hai vợ chồng Hồ Quang Vinh cùng một đứa con gái.
“Đây hẳn là Phương đại sư rồi!”
Vợ của Hồ Quang Vinh đã sớm đứng ngoài cửa chờ, hiển nhiên là trước đó Hồ Quang Vinh đã gọi điện báo cho bà ta đấy, vậy nên biểu hiện của bà ta mới trở nên nhiệt tình như vậy, trong nhà đã sớm chuẩn bị hạt dưa với hoa quả.
“Ặc, vợ của ông ta cũng thật là xinh đẹp nha, cậu nói xem ông ta tích bao nhiêu phước mới có được một bà vợ xinh đẹp như vậy…”
Hoa Minh Minh nói thầm bên tai Phương Minh, mà Phương Minh thì trợn mắt trừng cậu ta một cái: “Đừng lắm chuyện, trời tối chúng ta phải nghỉ ngơi, ngày mai còn bận rộn đi tìm mộ địa.”
Mà lời nói của Phương Minh khiến Hồ Quang Vinh xấu hổ, ông ta còn định nhân dịp này đi tìm Phương Minh hỏi biện pháp giải quyết, thế nhưng một câu này của cậu đã phá vỡ kế hoạch của ông ta.
Mà ông ta cũng không dám ngăn cản, nếu lỡ ông ta làm gì đó chọc Phương Minh mất hứng, tới lúc đó cả tộc sẽ trách tội ông ta, hậu quả nặng nề như vậy ông ta thật sự không gánh nổi.
Hồ Quang Vinh hậm hực đưa Phương Minh lên lầu hai đã được chuẩn bị sẵn, phòng có một ban công, bên trong phòng ra nệm đều đã được thay mới, hiển nhiên là bọn họ đã cố tình chuẩn bị cho Phương Minh, mà Hoa Minh Minh thì ngủ ở phòng phía sau.
Dù sao cao nhân cũng khó tránh khỏi yêu cầu cao một chút, đây cũng không phải do mà Hồ Quang Vinh nghĩ ra, tất cả là Hồ Phù căn dặn từ trước đấy.
“Vậy Phương đại sư nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hồ Quang Vinh rời khỏi phòng nhưng Phương Minh còn chưa nghỉ ngơi, buông con chim đen ra, nó được tự do kích động bay vài vòng quanh phòng sau đó đậu trên lan can ban công.
“Mày muốn rời đi thì đi đi thôi.”
Trên đường về Phương Minh cũng đã nghĩ thông, loại sinh linh do đại địa chi khí ngưng tụ thành này thật sự không thể cưỡng cầu, nếu nó muốn bay thì nên để cho nó bay đi.
Nghe thấy lời nói của Phương Minh hai tròng mắt của chú chim đảo quanh, sau đó dang cánh bay thẳng vào rừng.
“Thật đúng là rời đi không chút lưu luyến nào…”
Phương Minh có chút xấu hổ, những nhân vật chính trong truyện không phải chỉ cần lộ ra một chút Vương bát(1) chi khí thì thần thú, mỹ nữ… Tất cả đều không tự chủ được quỳ rạp dưới đất tự động bị hấp dẫn sao, cho dù có muốn cự tuyệt cũng không được…
(1)Vương bát: con rùa
Không có số mệnh của nhân vật chính lại có bệnh của nhân vật chính!
Phương Minh khe khẽ thở dài nhưng cũng không thất vọng bao nhiêu, cậu đã quyết định như vậy nên cũng sớm đoán được kết quả.
Đi tắm rửa thôi!
Đã mười giờ khuya nhưng Phương Minh còn chưa định ngủ, mặc dù hôm nay không ngâm thuốc nhưng vẫn phải tu luyện, con đường tu luyện sợ nhất là thiếu kiên nhẫn, nhất là khi cậu còn mới chỉ ở giai đoạn bắt đầu.
Nhưng mà ngay lúc Phương Minh đang chuẩn bị tu luyện thì ánh mắt cậu đột nhiên nhìn thẳng ra cửa, trầm giọng quát: “Người nào?”
Cửa bị đẩy ra, là vợ của Hồ Quang Vinh.
“Phương đại sư, cậu là thần tiên sống cứu khổ cứu nạn, xin cậu hãy cứu lão nhà tôi…”
Trương Thái Liên vừa đẩy cửa phòng ra đã chạy nhanh tới chỗ Phương Minh, lúc chỉ cách cậu một mét đột nhiên quỳ gối dưới đất.
“Cậu cũng biết tình huống của chồng tôi, van xin cậu hãy giúp nhà chúng tôi một chút đi…”
Lúc nói những lời này mặt của Trương Thái Liên đỏ ửng, nhưng nghĩ tới người đàn ông của mình, lại nghĩ tới bản thân nhiều năm không được tính phúc, chẳng quan tâm gì tới mặt mũi nữa.
“Bà… Bà đứng lên đi!”
Phương Minh có chút luống cuống, bởi vì là mùa hè nên Trương Thái Liên không mặc nhiều quần áo, trên người chỉ có một cái áo thun rộng cổ, khiến cậu thậm chí còn không dám đỡ, lỡ như bị người ngoài trông thấy thì chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm.
“Nha nha.”
Động tĩnh bên phòng Phương Minh kinh động Hoa Minh Minh, cậu ta đi qua nhìn thấy một màn này, vẻ mặt trở nên đặc sắc vô cùng!
“Bà đứng lên trước đã!”
Trương Thái Liên đã quyết tâm, sau khi nói xong hai tay còn ôm chặt bắp đùi Phương Minh, Phương Minh phì cười vội vàng lui lại, đều nói phụ nữ nông thôn rất mạnh mẽ, hôm nay cuối cùng cậu cũng đã được nhìn thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận