Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 879: Tôi cam nguyện làm tiểu tam

Chương 879: Tôi cam nguyện làm tiểu tam
Khu Tĩnh An Ma Đô!
Với tư cách là khu chợ trung tâm Ma Đô, ở đây là tấc đất tấc vàng chân chánh, cũng có vô số khu ăn uống cùng vui chơi từ khắp các nơi.
Buổi tối bảy giờ, một chiếc Ferrari lái vào nhà hàng hạng sang, nếu như đổi lại ở một nơi khác khác, xe sang trọng như vậy tự nhiên sẽ khiến người chú mục, thế nhưng ở khu vực này, cho dù là người đi đường cũng chỉ liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt.
Không phải những người đi đường này đều là người có tiền, mà là vì ở khu vực này bọn họ có thể nhìn thấy vô số xe sang trọng như vậy.
Một trong bốn khu đô thị hạng một được nhà nước công nhận, mà trong số bốn khu đô thị này, thủ đô cùng Ma Đô lại mạnh hơn hai thành phố khác một bậc, thành phố trước là mạnh về chính trị, mà thành phố phía sau thì lại mạnh về kinh tế.
Mà thành phố như Ma Đô, mặc dù không thể phân chia đẳng cấp rõ ràng, nhưng cũng có khu nhà giàu cùng khu người nghèo, khu vực này vừa vặn chính là khu nhà giàu cao cấp nhất Ma Đô, người có thể ăn uống tiêu phí ở nơi này đều có tài sản hơn tám chữ số, đương nhiên cũng đều mua được xe sang trọng.
Chí ít, khi Phương Minh thấy Hàn Kiều Kiều xe lái vào một trang viên, đậu ở khu đậu xe, xung quanh đã có đủ loại xe sang trọng đậu ở đó, chỉ là một bãi đậu xe mà số xe sang trọng ở đây phải có giá trị hơn trăm triệu.
Quán cơm Lục Quốc là một quán ăn lâu đời có gần trăm năm lịch sử, đã tồn tại từ thời dân quốc, mà từ thời đó, nơi này đã được coi là một quán cơm tương đối sang trọng ở Ma Đô.
Cũng chính vì vậy, quán cơm Lục Quốc này mới có thể sở hữu một trang viên trong đô thị tấc đất tấc vàng như Ma Đô này, mà cũng chính bởi vì tính bảo mật của trang viên, quán cơm Lục Quốc rất được những người có tiền ưa thích.
Nhất là đối với đại minh tinh như Hàn Kiều Kiều, nếu như xuất hiện ở những tiệm cơm khác, dù cho tương đối mắc tiền, nhưng tính an toàn bảo mật không thật sự tốt, mà ở quán cơm Lục Quốc lại sẽ không xuất hiện vấn đề này, bởi vì cửa trang viên có bảo vệ, không xác nhận thân phận rõ ràng là không được vào.
Cho nên sau khi xuống xe, Hàn Kiều Kiều không chút che lấp, cứ vậy nghênh ngang dẫn theo Phương Minh đi vào quán cơm.
"Đều tại cậu, cậu nói một người đàn ông như cậu vì sao lại không biết lái xe? Nếu như cậu biết lái xe, chúng ta cũng sẽ không trễ đến tới mức như vậy."
Nghe được Hàn Kiều Kiều than thở, Phương Minh có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là người phụ nữ này trang điểm quá lâu làm trễ giờ, bây giờ lại còn đổ hết lên trên đầu của cậu.
Cậu thật sự không rõ, người phụ nữ này cũng không phải người thích trang điểm, dù sao cũng chỉ tham gia một bữa tiệc thôi mà, cần gì phải cố ý lái xe về nhà trang điểm mất một giờ như vậy không? Lại thêm trên đường đến bị kẹt xe, vì lý do này khiến bọn họ phải tới tận bảy giờ rưỡi mới tới nơi này.
Chỉ có thể nói, phụ nữ thật là loại động vật khó hiểu nhất trên đời.
Hôm nay Hàn Kiều Kiều mặc một bộ áo nhung ngoài màu đỏ, mà bên trong lại chỉ mặc một bộ váy đen dài bó sát, một đôi giày cao gót đỏ có dây, mấy sợi dây này như hồ điệp quấn quanh đến chỗ đầu gối cô ấy, có vẻ thanh thuần lại quyến rũ.
Thật ra, khi mới vừa thấy Hàn Kiều Kiều mặc bộ đồ này, quả thật Phương Minh đã bị cô ấy làm kinh diễm, nhưng theo sau chính là nói một câu: "Có bệnh" .
Trời lạnh như vậy mà mang giày cao gót, mấu chốt nhất là ngay cả tất chân cũng không mang vào, người phụ nữ này không phải đầu óc có bệnh chính là bị ngu ngốc, nhất là cái bộ váy dài màu đen kia, càng thêm triển lộ vóc người lả lướt quyến rũ không bỏ sót, nếu không phải người phụ nữ này còn biết khoác thêm một lớp áo khoác nhung đỏ bên ngoài, hẳn cậu đã cẩn thận dạy người phụ nữ này một khóa tư tưởng chính trị.
"Phương Minh, có phải cậu đang cảm thấy rất khó chịu không? Sợ vóc người hoàn mỹ này của tôi bị người đàn ông khác nhìn thấy? Tôi nói cho cậu biết, cái cảm giác này của cậu được gọi là tham muốn giữ lấy, hai chúng ta chỉ là bạn thân, cậu không nên có cảm giác này. Đương nhiên, nếu như cậu muốn ăn vụng, chị đây có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu không thể kiên trì nửa giờ, tôi sẽ kiện cậu..."
Đối mặt với giọng điệu đê tiện bỉ ổi của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh đáp lại cô ấy bằng một cái trừng mắt.
Chẳng qua, thật sự trong vô thức cậu không muốn thấy Hàn Kiều Kiều ăn mặc như vậy, chẳng qua cậu cảm thấy hẳn bản thân mình chỉ xuất phát từ sự quan tâm với bạn bè mà thôi, yêu tinh kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy, sợ rằng sẽ trêu chọc đến một số sắc lang.
Đương nhiên, Phương Minh cũng không biết, ngày thường căn bản Hàn Kiều Kiều sẽ không trang điểm ăn mặc như vậy, chẳng qua hẳn Hàn Kiều Kiều sẽ không nói cho Phương Minh biết điểm này.
Ở dưới sự dẫn dắt của lễ tân, hai người Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều đi vào trong một ghế lô ở lầu hai, đẩy cửa phòng ra, âm thanh oanh oanh yến yến bắt đầu từ bên trong truyền ra, không thể không nói thiết kế cách âm trong ghế lô này vô cùng tốt, bởi vì đứng ở bên ngoài tuyệt đối không thể nghe được chút âm thanh gì.
Ngay khoảnh khắc khi cửa được mở ra, ánh mắt đầu tiên của người bên trong ghế lô đã rơi vào trên người Hàn Kiều Kiều, chẳng qua rất nhanh liền chuyển ánh mắt rơi vào Phương Minh đứng ở sau lưng Hàn Kiều Kiều, trong ánh mắt vui vẻ của đám người bên trong hiện lên vẻ khiếp sợ.
Bởi vì cho tới bây giờ các cô ấy chưa từng thấy bên cạnh Hàn Kiều Kiều xuất hiện bất kỳ một người khác phái nào, nhất là còn trong buổi hội tụ toàn mấy người bạn thân thiết như hôm nay.
Trong khi mấy cô gái này quan sát Phương Minh, Phương Minh cũng đều đang quan sát mấy người này, ghế lô rất lớn, là ghế lô có thêm phòng bên trong, cũng chính là nơi để nghỉ ngơi, mà trên bàn cơm này thì có năm cô gái đang ngồi.
Có thể nói, giá trị nhan sắc của năm cô gái này đều cực kỳ cao, hơn nữa mỗi người đều có vẻ mỹ lệ riêng, quan trọng nhất là có lẽ vì nhiệt độ trong gian phòng hơi cao, những mỹ nữ này đều mặc vô cùng đơn bạc, thoạt nhìn rất thu hút ánh mắt của người khác.
Tuy rằng Phương Minh không quan tâm giới giải trí, cũng không mấy khi xem ti vi, nhưng trong này có hai cô gái cậu vẫn cảm thấy có chút quen mặt, không có biện pháp, không ít biển quảng cáo ở bên ngoài đều do hai người này là người mẫu quảng cáo, cậu muốn không nhận ra cũng không được.
Toàn bộ ghế lô lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, Hàn Kiều Kiều biết trong lòng mấy yêu tinh này đang suy nghĩ gì, chẳng qua cô ấy lại rất lơ đễnh đi thẳng vào, rồi sau đó cởi áo khoác trên người mình đặt ở trên ghế sa lon, trực tiếp kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
Hàn Kiều Kiều im lặng không nói, đương nhiên Phương Minh cũng không mở miệng, mỉm cười ngồi ở bên cạnh Hàn Kiều Kiều.
"Chị Kiều Kiều, hôm nay chị thật xinh đẹp."
"Kiều Kiều, em không định giới thiệu người này một chút sao?"
Một cô gái tuổi tác hơi lớn có thâm ý nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, đồng thời ánh mắt quét về phía Phương Minh, cô ấy rất hiểu Hàn Kiều Kiều đấy, nếu như nói toàn bộ giới giải trí có nữ tinh nào chưa hề có chuyện xấu, đó chính là Hàn Kiều Kiều.
Trong giới giải trí, Hàn Kiều Kiều có rất nhiều tài nguyên, mà cũng có tin đồn Hàn Kiều Kiều đã được một nhân vật lớn nào đó độc chiếm, thật ra cô ấy cũng ôm ý nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng người trẻ tuổi trước mắt không giống đại nhân vật lắm thì phải.
"Cậu ấy à? Không phải người trong giới có đồn thổi em được một kim chủ tai to mặt lớn nào đó bao nuôi ấy ư? Cậu ấy chính là kim chủ của em."
Lúc Hàn Kiều Kiều nói lời này, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười, nghe thấy những lời cô ấy nói, trên mặt năm cô gái ở đây lại lộ ra vẻ khiếp sợ, người trẻ tuổi này thật là kim chủ của Hàn Kiều Kiều?
Chẳng qua rất nhanh, một vị trong đó lập tức kịp phản ứng, nào có kim chủ nào tuổi trẻ như vậy chứ.
"Kiều Kiều, đây là bạn trai của em đúng không?"
"Không phải, cậu ấy là kim chủ của em, người ta đã có bạn gái rồi, chẳng qua là em cam nguyện làm tiểu tam mà thôi. Không có biện pháp nào, đầu năm nay nếu muốn lăn lộn trong giới giải trí, không có chỗ dựa sao được? Cũng may là bắp đùi của kim chủ này đủ lớn, hơn nữa cũng không tính là già, em làm tiểu tam cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện hơn nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận