Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 332: Quỷ thuyền

Chương 332: Quỷ thuyền
Ngay khi Phương Minh giẫm chân xuốn, trong nháy mắt, thân thuyền lại một lần nữa bắt đầu lay động, hơn nữa lúc này đây, thân thuyền nặng đến mấy tấn bắt đầu nghiêng, không ít du khách trực tiếp quăng sang một bên trên boong, cũng may là bị lan can chận lại.
"Xảy ra chuyện gì? "
"Thuyền sắp lật rồi! "
Những du khách này nào đã từng trải qua sợ hãi như vậy, sớm đã hoảng sợ kêu la, vài giây sau đó, thân thuyền lại khôi phục bình ổn.
Đám người Diệp Tử Du thật ra không hoang mang một chút nào, bởi vì... thân thuyền vừa chao nghiêng bọn họ đã trụ vững được thân hình.
Đuôi thuyền, biểu tình của Trần Tiềm trở nên cực kỳ xấu xí, quay đầu quét mắt hết thảy du khách, cuối cùng, ánh mắt nhìn vào một ông lão.
Chát!
Trần Tiềm cầm theo roi da đi về phía lão giả, khi cách lão giả hai thước, đột nhiên vung một roi quất tới.
Động tác rất nhanh, hơn nữa không có nói một lời, tất cả mọi người đều cho là lão giả này nhất định sẽ bị roi da đánh trúng, nhưng mà, khi Trần Tiềm vừa vung roi lên, lão giả liền lắc minhg, thân thể vô cùng mau lẹ, nhảy một cái trực tiếp tránh khỏi,
Động tác của lão giả cực nhanh, làm cho các du khách đều trợn tròn mắt, trông có vẻ cũng sáu bảy chục tuổi rồi, vậy mà thân thủ vẫn lanh lẹ như thế, làm cho không ít người trẻ tuổi đều mặc cảm.
"Quả nhiên có liên quan với ngươi! "
Trần Tiềm nhìn chằm chằm lão giả, "Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai, lẫn vào trên thuyền muốn làm gì? "
Khi Trần Tiềm nói những lời này, những thuyền kia viên cũng tiến lên bao vây lão giả lại, từng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm lão giả, một khi lão giả có dị động gì, ngay lập tức sẽ ra tay.
"Đừng kích động, ta không có ác ý gì, bất quá chỉ là một du khách mà thôi. \" lão giả vừa cười vừa nói.
"Du khách? "
Trần Tiềm cười nhạt, "Thủy long hoàng thông thường ở trạng thái ngủ say, chỉ cần không có ánh sáng sẽ không bị đánh thức, mà hai cái đèn lồng này là đặc chế, ánh sáng của đèn lồng - sẽ chỉ làm thủy long hoàng rơi vào trạng thái hưu miên sâu hơn. "
"Cho nên, Thủy Long hoàng thức tỉnh rớt xuống, đó là bởi vì có chút khí tức của người hoặc vật trên người, ngươi lấy vật trên người ra. "
Nghe Trần Tiềm nói, hết thảy du khách nhao nhao đưa mắt nhìn sang lão giả, nếu quả thật là nói như vậy,
lão giả này chính là tên đâug sỏ hại bọn họ run sợ.
"Kha kha . . "
Lão giả trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, hắn biết nếu không giải thích, nhiều người ở đây nhất định là sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, lập tức mở miệng nói: "Ta quả thực không muốn hại mọi người, nếu như nói Thủy Long hoàng là do ta đánh thức, ta nghĩ là bởi vì trước kia ta từng đến đây không lâu!. "
Nghe lời của lão giả, rất nhiều du khách lộ ra vẻ không hiểu, nhưng Trần Tiềm lại biến sắc, con mắt nhìn chòng chọc vào lão giả, "Nửa tháng trước, chú Lai Phúc đã chở các người tới đây? "
"Không sai, đó là tên của ngườilais thuyền. \" lão giả suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
"Đồ tạp chủng; quân lộn giống. "
Trong giây phút lão giả gật đâug, một vị thuyền viên tuổi còn trẻ vẻ mặt tràn ngập lửa giận, đột nhiên đánh một quyền về phía lão giả, chỉ là, nắm tay mới vừa duỗi đến trước mặt của lão giả, liền bị đôi tay khô gầy kia của lão giả bắt được, không thể tiến thêm một chút nào.
"Hao Tử, dừng tay. "
Trần Tiềm gọi thuyền viên dừng lại.
"Trần ca, chính là bọn họ hại chết đại bá của tôi, tôi phải báo thù cho đại bá. "
"Tôi muốn cậu dừng tay. "
Trần Tiềm sắc mặt trầm xuống, Hao Tử nặng nề hất tay một cái, lui về. Rất hiển nhiên, Trần Tiềm có uy vọng rất cao trong đám người này.
"Vị tiểu huynh đệ này, đại bá của cậu không phải do chúng ta hại chết, hơn nữa chúng ta cũng trả đủ tiền, lúc đó trực tiếp trả cho hắn 300,000, tin rằng số tiền này mọi người cũng đều nhận được. "
Lão giả mang trên mặt nụ cười, "Cầm tiền, thay người làm việc, nếu như hắn không nhận tiền không muốn dẫn chúng ta tới nơi này, chúng ta cũng sẽ không ép buộc hắn, huống chi, chúng ta cũng bị hao tổn vài an em trong động này. "
Trần Tiềm liếc nhìn lão giả, một lúc sau lạnh lùng nói rằng: "Quay đầu, trở về! "
Nghe Trần Tiềm nói, du khách đều thở dài một hơi, bởi vì bọn họ hiện tại đã biết cái sơn động này không đơn giản, mất hết hứng thú đối với Thính Phong Nhai, thầm muốn quay về an toàn.
"Trở về, hiện tại chỉ sợ là trở về không được a !. "
Lão giả ý vị thâm trường liếc nhìn đuôi thuyền, "Lồng đèn đỏ đã tắt, đường rút lui càng khó đi, cái này không cần tôi nhiều lời, hiện tại quay đầu lại còn không bằng tiếp tục tiến lên. "
Trần Tiềm rơi vào trầm mặc, bất quá những thuyền kia viên cũng không làm.
"Trần ca, không được nghe hắn, bọn họ nhất định là muốn chúng ta tiếp tục dẫn đường cho bọn hắn, nhưng chúng ta lại muốn quay đầu trở về, khiến âm mưu của bọn họ không cách nào thực hiện được. "
"Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn là quay đầu trở về tốt hơn. "
Một ít du khách cũng theo chân phụ họa, sau đó Trần Tiềm chỉ nhíu trầm mặc không nói, còn lão giả kia trên mặt lại mang theo nụ cười bình tĩnh, tựa hồ ăn chắc Trần Tiềm sẽ không quay đầu lại.
"Tiếp tục tiến lên. "
Cuối cùng, Trần Tiềm lên tiếng, quyết định của hắn làm cho hiện trường xôn xao một hồi.
"Không không không phải, chúng ta phải đi về. "
"Chúng ta không được đi về phía trước, đưa chúng tôi trở về. "
Những du khách này nhao nhao náo loạn lên, bọn họ không ngốc, từ đối thoại của Trần Tiềm và lão giả kia đã nghe được một ít đầu mối, con đường phía trước nhất định là càng thêm hung hiểm, không nghe thuyền viên kia mới nói, đại bá của hắn đã chết ở đây sao?
"Trở về, mọi người lấy cái gì trở về, biết lồng đèn đỏ tắt đại biểu cho cái gì không, nếu lồng đèn đỏ ở mũi tàu tắt thì đại biểu cho có đi mà không có về, nếu như là lồng đèn đỏ ở đuôi thuyền tắt thì đại biểu cho một đi không trở lại. "
Lão giả vẻ mặt châm chọc, mà lời của hắn làm cho Trần Trạch nghi ngờ lẩm bẩm một câu, "Ngữ văn của ta rất kém, mấy vị học hành giỏi giang nói cho ta biết, một đi không trở lại và có đi mà không có về khắc nhau sao? "
Một đi không trở lại và có đi mà không có về, hai cụm từ này ý tứ dường như đều giống nhau.
"Bình thường thì hai cụm từ này không khác gì nhau, nhưng nếu như dùng n kinh dịch để giải thích, ý của hai cụm này hoàn toàn không giống nhau. \" Phương Minh lên tiếng, nhẹ nhàng giải thích rõ ràng.
"Có đi mà không có về, đại biểu cho con đường phía trước là cửa tử, đi rồi không còn cách nào trở về, mà một đi không trở lại cũng vừa vặn tương phản, coi như là đi sẽ không thể quay đầu, cũng có thể nói tuyệt đối không thể lại. "
Đám người Diệp Tử Du nghe Phương Minh giải thích, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là vậy.
"Phương Minh, chúng ta bây giờ nên làm gì, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta có hơi sợ. "
Đường Diễm lên tiếng, các cô nàng này đều là thiên chi kiêu tử, ngày thường cũng đều là hoa trong nhà kính, làm sao gặp được loại tình huống này, nếu như không phải nghĩ đến Phương Minh có bản lĩnh nên họ có thể dựa vào, chỉ sợ sớm đã sợ hã như các du khách kia rồi.
"Hiện nay chỉ có thể lẳng lặng quan sát sự thay đổi, như cứ yên tâm, chưa đến mức gặp phải nguy hiểm lớn đâu. \" Phương Minh lúc nói lời này, trong mắt án lên sự tự tin.
"Đã như vậy, tiếp tục lái thuyền a !, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ. "
Lão giả vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng Trần Tiềm nói một câu làm cho nụ cười của hắn cứng đơ.
"Ai nói ta muốn cùng các ngươi hợp tác rồi, thuyền sẽ tiếp tục tiến lên, nhưng các ngươi xuống thuyền tự mình cầu phúc đi. "
Trần Tiềm trong mắt có hàn quang, đối phương rõ ràng là tính kế hắn, muốn để hắn mở đường, nhưng hắn làm sao để cho âm mưu của đối phương thực hiện được.
"Rời thuyền, không thể nào. "
Một thanh âm lạnh như băng truyền ra, có điều ngưòi nói câu này cũng không phải là lão giả, mà là một vị nam tử trẻ tuổi, chính là người đã ra hiệu bằng mắt với lão giả, trừ người đó ra, trên thuyền còn có hai người đàn ông trung niên cũng đứng lên.
"Tất cả không được lộn xộn. "
Hai người đàn ông trung niên trực tiếp móc súng từ trong ngực ra, đối mặt với súng ống, mấy du khách trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi.
"Tất cả không nên kinh hoảng, chúng ta sẽ không làm thương tổn mọi người, chỉ cần người này nguyện ý dẫn chúng ta đi tiếp. "
Lão giả mở miệng trấn an mọi người, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Trần Tiềm, ý uy hiếp đã rất rõ ràng rồi.
Trần Tiềm sắc mặt trở nên có chút xấu xí, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả và đồng bọn của hắn, ngọn roi da trong tay hơi rung nhẹ.
"Ta biết roi da này của ngươi có nặng lực đặc biệt, trên thực tế chúng ta cũng nhìn ra ngươi một ít bản lĩnh đặc biệt, cho nên, không nên ép chúng ta dùng thủ đoạn, dù sao chú Lai Phúc của các ngươi từng ở trước mặt chúng ta khen ngươi một phen. "
Nghe lão giả nó, Trần Tiềm trong lòng đã rõ ràng, những người này sở dĩ giả bộ trên thuyền của mình, chỉ vì từ Lai Phúc mà biết mình có thể đi đường này, cũng biết được chuyện của Long thần và roi trấn thủy, dù sao Lai Phúc Thúc đã từng ở trên thuyền một khoảng thời gian.
Song phương, cứ như vậy giằng co.
Bất quá đúng lúc này, Phương Minh nhìn về phía phía trước, con ngươi co rút lại một chút, hướng phía đám người Diệp Tử DU nhẹ giọng nói: "Đi ra phía sau tôi. "
Hô!
Một trận âm phong kinh khủng thổi tới trước mặt mọi người, cảm nhận được trận âm phong này, Trần Tiềm và lão giả sắc mặt đồng thời đại biến, đầu tiên ánh mắt hai người đều nhìn về phía trước thuyền
"Linh thuyền. "
"Quỷ thuyền. "
Trần Tiềm và lão giả đồng thời mở miệng, hai người mục tiêu chú ý của tất cả mọi người, tầm mắt của bọn họ chuyển biến cũng khiến mọi người dời ánh mắt của mình theo, khi mọi người nhìn về phía trước, từng du khách khiếp sợ há to miệng.
Ở phía trước không đến 20m, một con thuyền đang chậm rãi đi về phía của bọn họ, chiếc thuyền này có thể tích ước chừng lớn gấp ba lần thuyền của bọn họ, nhưng quỷ dị chính là, sơn động này rõ ràng không có rộng như vậy.
Cảnh này, vượt qua giới hạn nhận thức của bọn họ.
"Chết tiệt quỷ thuyền lại xuất hiện. "
Chàng trai trẻ tuổi và hai người đàn ông trung niên bên cạnh lão giả trong mắt có vẻ sợ hãi, mà lão giả trực tiếp nhìn về phía Trần Tiềm, "Né quỷ thuyền ra, nếu không ta liền giết chết mọi người trên thuyền. "
Trần Tiềm liếc mắt nhìn lão giả, không nói gì, mà đo xuống hầm, đem một chiếc hộp màu đen lên, quay lưng về phía mũi thuyền khom người làm động tác cúng tế.
"Trường Giang và Hoàng Hà chảy vào biển lớn, Long thần ngồi đầu thuyền, thuyền này không phải thuyền bình thường, là thuyền được Long thần bảo hộ mong linh hồn bốn biẻn cho qua."
Giọng nói củaTrần Tiềm rất lớn, truyền khắp cả sơn động, cũng truyền tới tai của mọi người ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận