Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 762: Tổ sư gia đáp ứng

Chương 762: Tổ sư gia đáp ứng
Một tên lừa đảochuyên nghiệp như vậy, Phương Minh còn có thể nói cái gì, xoay người liền chuẩn bị tiếp tục rời đi.
"Mà thôi, ngành nghề của chúng ta hiện tại nhân tài điêu linh, lần này lão đạo tôi cho phép cậu đứng bên cạnh xem, về phần cậu có thể học được bao nhiêu thì nhìn chính bản lãnh của cậu."
Lão đạo trưởng không biết vì sao đột nhiên cải biến chủ ý, sau đó quay qua nói với Phan Thạch: "Tổng giám đốc Phan, mặc dù nói bây giờ không phải là nửa đêm, nhưng lấy thực lực hiện tại của lão đạo, dù là ban ngày lão đạo vẫn có cách bắt được quỷ, không cần đợi khi nửa đêm."
Nghe thấy những lời lão đạo trưởng nói, đương nhiên Phan Thạch rất vui mừng, mà Phương Minh ngược lại không nói gì, cậu cũng muốn nhìn một chút, tên lừa đảo này muốn tiếp tục tiến hànhthế nào, dù sao biệt thự này thật sự có chuyện ma quái.
"Tổng giám đốc Phan, lấy hết mấy thứ tôi nói ông mua tới đây đi, tôi muốn bố trí trước một phen, đề phòngđến lúc đó nữ quỷ kia chạy trốn."
"Đạo trưởng yên tâm, thứ đạo trưởng cần đã được tôi chọn mua xong cả rồi, đặt trong rương ngay phía sau, hiện tại tôi sẽ đi lấy nó tới."
Phan Thạch chạy chậm đi ra cửa, không bao lâu liền mang theo mấy cái túi vào lại, mà lão đạo kia cũng lấy ra rất nhiều thứ đồ từ trong mấy cái túi kia, ống mực, giấy vàng, ngọn nến, chuông gió...
"Tổng giám đốc Phan, quỷ cùng người khác biệt, quỷ không có thực thể đấy, cho nên người thường không thể đụng chạm quỷđược, hơn nữa bởi vì không có thực thể, quỷ có thể xuyên tường có thể lướt qua bất kỳ chướng ngại vật nào, thế nhưng những dây tơ hồng này lại khác, về mấy sợi dây tơ hồng này, tác dụng phổ biến mà nhiều người biết tới nhất chính là để se duyên, biếtdây tơ hồng có tác dụng nối liền, nhưng có rất ít người biết dây tơ hồng còn có tác dụngngăn cản quỷ hồn."
"Có sợi dây tơ hồng này ở đây, quỷ hồn liền không cách nào trực tiếp xuyên qua, mà nhất định phải lựa chọn đi vòng qua giống hệt người thường chúng ta, nếu như bị dây đỏ quấn chặt lấy, quỷ hồn này cũng sẽ bị trói buộc bên trong dây đỏ.”
"Về phần tôibuộc những chuông gió này lên trên dây tơ hồng, là vì dù sao đi nữa chúng ta cũng không thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng nếu như quỷ hồn đụng chạm tới chuông gió, chuông gió sẽ lập tức vang lên, mấy người tổng giám đốc Phan cũng có thể biết nữ quỷ kia đã đến."
Lão đạo một bên bố trí một bên giải thích, mà Thái Văn Lễ đứng ở bên cạnh thì không nhịn được quay quanhỏ giọng hỏi Phương Minh: "Cậu Phương, dây tơ hồng thật sự có tác dụng này sao?"
"Không sai."
Phương Minh gật đầu, cậu hơi kinh ngạc, không ngờtên lừa đảo này lại còn biết tác dụng của dây tơ hồng, từ khía cạnh này tới nói có vẻ đối phương cũng không hoàn toàn là lừa đảo, chí ít còn có hiểu biết tương đối nhiều đối với Đạo gia.
Dây tơ hồng, nếu như những người từng có quan sát tỉ mỉ với sinh hoạt hằng ngày nhất định có thể nhận ra được, rất nhiều đồ trang sức handmade truyền thống đều được làm từ dây tơ hồng, kết thành dâydùng để xâu ngọc bội hay đồng tiền, hay một số loại vòng khác…Sở dĩ dùng dây tơ hồng là vì dây tơ hồng có tác dụng bó buộc linh hồn, mà mấy loại đồ trang sức này đều mang ngụ ý tốt đẹp, dây tơ hồng không chỉ có thể ổn định hồn phách, còn có thể tăng tác dụng của các loại đồ trang sức này lên.
Lão đạo sĩ giăng kín dây đỏ quanh phòng khách của biệt thự, rậm rạp chằng chịt như một bàn cờ, mà ở vị trí trung tâm phòng khách là sô pha thì lại trống không.
Sau khi làm xong một bước này, lão đạo sĩ lại bắt đầu lấy ống mực (1) ra, để Phan Thạch cầm một đầu ống mực kéo ra ngoài, mực trong ống phun ra tạo thành từng đường thẳng đen trên mặt đất, mỗi một lần mực phun ra lão đạo trưởng kia lại niệm chú ngữ một lần.
(1) Ống mực là công cụ thường dùng trong nghề thợ mộc truyền thống Trung Quốc, chủ yếu dùng để vẽ đường dây thẳng (là công cụ không thể thiếu được sử dụng trong các nghề thợ đất, thợ đá, thợ vôi v v ...), đằng sau ống mực có bánh xe bằng tay quay, cuộn chỉ mực lên đó, phía trước có một hộp nhỏ đựng mực , được cố định, dây mực trông như dây đàn vậy, chỉ cần búng dây mực lên chỗ cần vẽ đường dây thẳng, sau đó quay bánh xe cuộn dây mực lại, do vậy mà người xưa gọi nó là chiếc “mực dây”.
"Dây mực phun ra lần thứ nhất, Thái Thượng lão quân thượng tọa chính đường."
"Dây mực phun ra lần thứ hai, bát phương đại đế tập hợp đến."
"Dây mực phun ra lần thứ ba, tứ phương thổ địa trấn của nhà."
...
Vô số đường mực tạo thành rất nhiều ô vuông trên sàn nhà, mà sau khi làm xong việc này đã xấp xỉ qua mất một giờ.
Hai vợ chồng Phan Thạch lại không chút nào cảm thấy lão đạo trưởng đang kéo dài thời gian, thậm chí trên mặt còn có vẻ cảm động, đại sư vất vả bố trí như vậy càng nói rõ đạo trưởng rất dụng tâm vào chuyện này, thật sự muốn bắt nữ quỷ kia đi.
"Tốt rồi, lão đạo đã bố trí xong, hiện tại nên mời tổ sư gia."
Lão đạo trưởng nhấp một ngụm trà nhuận giọng, lấy một tượng gỗ được điêu khắc từ cái bao lão đạo trưởng mang theo người, trịnh trọng bày lên bàn đã sớm được lão ta phủ vải vàng lên, sau đó lại lấy ra lư hương, điểm thiền hương, rất cung kính cúng tế bái ba cái, sau đó cắm hương lên trên.
Sau khi làm xong một bước này, lão đạo trưởng quay đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Phan Thạch, nhìn tới trong lòng Phan Thạch có chút bất an, không nhịn được hỏi: "Đại sư, là có vấn đề gì sao?"
"Tổng giám đốc Phan, có phải ông còn có điều gì giấu giếm tôi không?"
Sắc mặt lão đạo trưởng rất nghiêm túc, mà Phương Minh nghe đến lời này của lão đạo, ngược lại có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn lão đạo, lẽ nào hắn đã nhìn ra? Tự mình nhìn lầm, lão đạo này không phải tên lừa gạt mà là người có bản lãnh thật sự?
"Đại... Đại sư, vì sao đại sư lại nói như vậy?" Phan Thạch hơi kinh ngạc hỏi.
"Vừa rồi khi tôi mời tổ sư gia, dĩ nhiên tổ sư gia lại không muốn đến, nguyên nhân dẫn tới chuyện này chỉ có một khả năng, đó chính là chuyện ma quái nhà ông còn có nguyên nhân khác. Tổng giám đốc Phan, ông lại không thành tâm rồi, vấn đề này tôi chỉ sợ bản thân tôi không thể ra sức."
Lời lão đạo trưởng nói khiến cho Phan Thạch thoáng cái liền gấp gáp, thật vất vả mời tới một vị cao nhânchân chính, nếu đối phương đi rồi, vậy hắn thực sự là không có biện pháp, nhưng cái nguyên nhân kia lại không thể trực tiếp nói thẳng ra miệng.
"Chẳng qua, lão đạo tôi cũng có thể thông cảm cho ông, nhà nào cũng đều có một chút bí mật, có một số việc thực sự khó có thể mở miệng, như vậy đi, tôisẽ cầu tình giúp ông trước mặt tổ sư gia, ừm, vừa vặn gần đây lão đạo chuẩn bị trở về chế tạo lại kim thân cho tổ sư gia một lần nữa..."
Ngay lúc Phan Thạch đang nóng vội, lời nói của lão đạo lại truyền ra, Phan Thạch vừa nghe thấy lời này lập tức đáp: "Đại sư, tiền sửa kim thân tôi sẽ trả, coi như là một phần thành ý của tôi."
"Cũng được, nếu tổng giám đốc Phan có phần tâm này, tôi đây liền điểm hương nói cho tổ sư gia."
Lão đạo gật đầu, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ kiểu như không phải tôi muốn tiền, tôi chỉ là vì muốn giúp đỡ ông thôi, điều này làm cho Phương Minh nhìn thấy mà thầm buồn cười, xem ra lúc trước là cậu suy nghĩ nhiều, lão đạo này nói một phen như vậy chỉ vì muốn xảo trá nhiều tiền của nhà này hơn mà thôi.
Chỗ nào xuất hiện chuyện ma quái mà không có nguyên nhân? Tên lừa đảo này hiển nhiên cũng đã đoán được ít nhiều, do đó mới cố ý nói như vậy, mà bởi vì trong lòng Phan Thạch có quỷ, dĩ nhiên lọt vào cái tròng của tên lừa bịp kia.
"Tổ sư gia ở trên, hôm nay đệ tử khẩn cầu tổ sư gia hiển linh, nếu tổ sư đồng ý, mời điểm hương truyền dụ."
Hai tay lão đạo kết ấn, ngón tay chỉ vào ba cây hương còn đang cháy kia, thế nhưng một lúc lâu sau, ngoài chuyện ba cây Thiền Hương này đang chậm rãi cháy, cũng không có bất kỳ biến hóa nào khác.
"Tổng giám đốc Phan, sợ rằng..."
"Đại sư, tôi nguyện ý lại quyên 5 triệu cho đạo quan một lần nữa sửa chữa một chút, chỉ hy vọng tổ sư gia có thể cảm thụ được thành ý của tôi." Phan Thạch bất chấp mọi thứ, nói thẳng.
Lão đạo không nói gì thêm, lại quay đầu đối diện với bàn, lại mời tổ sư gia, lần này sau khi tiếng nói của hắn phát ra, đột nhiên ba chỉ Thiền Hương nhanh chóng bốc cháy lên, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hai phần ba cây Thiền Hương còn lại đã bị cháy hết.
"Tổ sư gia đồng ý."
Vẻ mặt lão đạo trưởng tràn đầy kích động, Phan Thạch cũng kích động không khác gì lão đạo trưởng, ngay cả Thái Văn Lễ cũng mở to hai mắt nhìn, trong số mọi người ở đây chỉ có Phương Minh mang theo dáng tươi cười nghiền ngẫm nhìn về phía lão đạo này.
Cảm thụ được ánh mắt của mọi người, trong đôi mắt già nua của lão đạo cũng thoáng qua một tia đắc ý, chẳng qua khi hắn chú ý tới vẻ mặt nghiền ngẫm của Phương Minh kia, hơi sửng sốt một chút, nói thầm trong lòng: "Lẽ nào thằng nhóc này nhìn ra manh mối gì? Không thể nào, lão đạo ta hành sự bí ẩn như vậy, một tiểu tử chưa ráo máu đầu làm sao có thể nhìn ra sơ hở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận