Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 118: Mạc Thập Tam

Chương 118: Mạc Thập Tam
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Ngay chỗ cầu thang lầu hai!
Hàn Kiều Kiều năng động đứng nơi đó, khi cô nhìn thấy một màn ở dưới, chớp mắt sặc mặt trắng bệch, lập tức cao giọng kêu lên.
Xoạt!
Trường đao của người áo đen để chặn ngang cách phía trước Phương Minh ba tấc, mà lá bùa trên tay Phương Minh cũng đang chờ phát động.
Động tác hai người lúc này ngưng đọng lại.
“Là anh?”
Phương Minh rốt cục cũng thấy rõ người áo đen trước mắt, mặc dù đã qua vài chục năm, thế nhưng cậu vẫn nhớ như in người này, người áo đen trước đây đi theo mẹ Hàn Kiều Kiều tới thôn Diệu Hà.
Kí ức trôi trở về mười mấy năm trước, trước đây mẹ Hàn Kiều Kiều cũng không xuất hiện một mình, phía sau còn có mười mấy người đàn ông mặc tây trang đen đeo kính.
Biểu cảm của những người đàn ông không hề thay đổi, lúc đó Phương Minh không tìm được từ để hình dung, như bây giờ xem ra chắc là được gọi là vệ sĩ.
Mà trong số những vệ sĩ đó có một người khiến cậu khắc sâu vào trí nhớ, bởi vì người đó khi đó cũng chừng hai mươi, nhưng từ đầu tới cuối mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Hơn nữa mấu chốt là trước đây lúc cậu giấu Hàn Kiều Kiều, đối mặt với chất vấn của mẹ Hàn Kiều Kiều, người đó trực tiếp không nói gì móc ra một câu đao nhỏ để ngang trên cổ cậu.
Lúc đó còn là nghé mới sinh không sợ cọp, nhưng bây giờ nhớ lại nếu lúc đó mẹ của Hàn Kiều Kiều không mở miệng ngăn cản, người đó thật sự sẽ một đao cắt cổ cậu.
“Mạc Thập Tam, dừng tay cho tôi, để đao xuống cho tôi.”
Hàn Kiều Kiều vội vàng từ trên lầu đi xuống, đôi mắt xinh đẹp trừng Mạc Thập Tam, đi về phía Phương Minh.
Mạc Thập Tam, chính là tên của người áo đen kia.
“Phương Minh, cậu không sao chứ?”
Hàn Kiều Kiều chạy đến bên người Phương Minh, nhưng mà lúc này Phương Minh đã đứng lên, cất hai tấm bùa chú trong tay phải vào người sau đó lắc đầu biểu thị bản thân không sao.
“Tôi bị Lương Thiên Cảnh bắt cóc, Mạc Thập Tam vừa hay tìm tôi, nên mới tới đây cứu tôi, nhưng mà Phương Minh sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Hàn Kiều Kiều giải thích đơn giản tình hình một chút, trên thực tế ngay cả cô cũng không rõ tột cùng là xảy ra chuyện gì, lúc đó cô tham gia một buổi thương diễn xong thì lái xe về nhà, kết quả trên đường bị người ta đụng, cô vừa xuống xe coi tình hình thì bị người ta che miệng rồi bất tỉnh.
Đến lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình bị bắt cóc đến đây, mà người bắt cóc cô chính là Lương Cảnh Thiên.
Lương Cảnh Thiên nhốt cô trong một căn phòng, tìm hai người canh chừng cho cô, nhưng mà không bao lâu, Mạc Thập Tam xuất hiện bên trong phòng, giải quyết hết hai tên đàn ông to lớn trông coi trong phòng rồi để cô đợi trong phòng không được đi ra.
Sau đó, chính là màn trước mắt.
“Lương Cảnh Thiên không chỉ tìm người bắt cóc cô, mà còn phái người đi đối phó tôi, nhưng mà người nọ đã bị tôi giải quyết.” – Phương Minh giải thích.
Nghe được lời này của Phương Minh, đôi mắt đẹp của Hàn Kiều Kiều sáng ngời: “Cho nên cậu biết tôi bị Lương Cảnh Thiên bắt cóc, đơn phương độc mã tới chuẩn bị giải cứu tôi?”
“ Uầy…”
Hàn Kiều Kiều đánh một cái vào vai Phương Minh: “Tiểu đạo sĩ cậu cũng không tệ lắm.”
Mạc Thập Tam nhìn cử động của Hàn Kiều Kiều thì nhíu mày một cái, mà lúc miệng Hàn Kiều Kiều gọi ba chữ “tiểu đạo sĩ” thì cuối cùng anh ta cũng nhớ lại Phương Minh là ai, cậu bé khiến người ghét bên thôn Diệu Hà năm đó.
“Đúng rồi, mấy người Lương Cảnh thiên sao rồi?”
Han Kiều Kiều có chút ngạc nhiên, Hàn Kiều Kiều để cô đợi trong phòng không nhúc nhích, cô nghe bên ngoài không có động tĩnh gì mới đi ra, nhưng mà chỗ này ngoại trừ Phương Minh và Mạc Thập Tam ra thì không còn ai khác, Lương Cảnh Thiên và đám người bắt cóc đi chỗ nào mất.
Mắt Phương Minh liếc nhìn tới hướng bên trái bị một cánh cửa tủ sách ngăn trở, mùi máu truyền ra từ nơi đó, cho nên đám người Lương Cảnh Thiên đi tới nơi nào thì không cần nói cũng biết.
Nhưng mà điểm này cậu không có tính nói cho Hàn Kiều Kiều, nghĩ tới việc Mạc Thập Tam bắt Hàn Kiều Kiều đợi ở trong phòng thì cũng xuất phát cùng mục đích, đó chính là một khung cảnh máu tanh không cần phải để Hàn Kiều Kiều nhìn thấy.
Mấy khung cảnh này suy cho cùng không thích hợp cho con gái.
“Tiểu thư, chuyện Lương Cảnh Thiên bắt cóc cô tôi sẽ đi xử lí, bây giờ tiểu thư rời đi cùng tôi đi.”
Mạc Thập Tam mở miệng nói, từ đầu tới cuối không nói với Phương Minh một câu, nhưng mà Hàn Kiều Kiều căn bản không để ý tới anh ta, mà nhìn về phía Phương Minh, hiển nhiên đang chờ ý kiến của Phương Minh.
“Rời đi trước là đúng, nhưng mà anh chắc chắn việc này tới lúc đó sẽ không có phiền phức gì chứ?” – Phương Minh nhìn Mạc Thập Tam, trong biệt thự này chết ít nhất bảy người, đợi tới lúc bị người ta phát hiện thì sẽ là thành án lớn động trời, hơn nữa người chết là chủ doanh nghiệp nổi tiếng Lương Thiên Cảnh.”
Một khi cảnh sát bắt tay vào điều tra thì không có khả năng không phát hiện ra dấu vết nào, hơn nữa án lớn này thậm chí sẽ oanh động khắp nước, đến lúc đó tất nhiên sẽ thành án lớn trọng điểm được đôn đốc.
“Hơn nữa còn một điểm, tiểu khu này nhiều camera như vậy, e rằng anh có thể tới không thấy người đi không thấy bóng nhưng còn Hàn Kiều Kiều nhất định sẽ bị camera bắt gặp, điểm này anh tính giải quyết thế nào?”
Mặt Mạc Thập Tam hiện lên ý giết người, anh rất muốn nói là sẽ đập hết camera sau đó giết chết toàn bộ người nhìn thấy.
Chỉ là nghĩ tới phản ứng và thái độ của tiểu thư sau khi anh ta nói lời này thì cuối cùng nhíu mày không nói ra.
Giết người thì anh biết nhưng những cái khác thì không phải sở trường của anh ta.
“Chỗ này giao cho tôi xử lý, anh mang Hàn Kiều Kiều rời đi trước đi, chỗ cửa là trợ lí của Lương Cảnh Thiên, có thể để hắn mang các người ra ngoài”
“Không được, một mình cậu ở đây quá nguy hiểm, , nếu như bị phát hiện thì sao bây giờ?”
Hàn Kiều Kiều là một cô gái thông minh, tuy cô không biết đám người Lương Cảnh Thiên đi đâu, thế nhưng cô hiểu Mạc Thập Tam, nhưng nếu hai người trước mắt này đều cố ý không đề cập tới thì cô cũng làm bộ không biết là được.
“Yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì, đừng quên bản lĩnh của tôi.”
Phương Minh cho Hàn Kiều Kiều một ánh mắt an tâm, Hàn Kiều Kiều khẽ cắn môi, một lúc sau mới đồng ý: “Vậy cậu chú ý tí, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho tôi.”
Mạc Thập Tam nghe cuộc nói chuyện của Phương Minh và tiểu thư mình thì không nói lời nào, nhưng mà đáy mắt anh ta lóe lên vẻ hiếu kì, anh ta muốn biết cậu bé rất đáng ghét ngày trước sẽ dọn dẹp hiện trường sạch sẽ thế nào.
Nhưng anh ta việc anh ta chỉ cần làm bây giờ là gì, hiếu kì, đó giờ chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn.
Ở chỗ cửa, Trương Khải ngồi ở vị trí tài xế vẫn không nhúc nhích, bởi vì anh ta biết cái mạng nhỏ của mình nằm trong tay Phương Minh, nhưng khi thấy Mạc Thập Tam mang Hàn Kiều Kiều đi ra, thì khiếp sợ tới khẽ nhếch khóe miệng.
Hàn Kiều Kiều hoàn hảo không chút hao tổn đi tới, điều đó có nghĩa là ông chủ của anh ta toi rồi.
“Lái xe.”
Mạc Thập Tam mở cửa xe, mặc dù Trương Khải không biết Mạc Thập Tam xuất hiện từ nơi nào, nhưng anh ta biết lúc này không phải lúc hỏi nhiều, e rằng hỏi nhiều rồi thì mạng nhỏ cũng chẳng còn, bởi vì trên người của người này tản ra sự lạnh lẽo so với Phương Minh còn hơn.
Nhìn xe rời đi, Phương Minh cũng đi tới bên phía tủ sách, quả nhiên, nơi đó có bảy tám thi thể đang nằm, hơn nữa mỗi một thi thể đều bị một đao cắt đứt họng.
“Lần này phải dùng hết sức mình rồi.”
Trên mặt Phương Minh không có bất cứ vẻ thương hại hay đồng tình nào, dù cho là Lương Thiên Cảnh hay là bọn cướp thì người có mặt trong biệt thự này chết không có gì đáng tiếc cả.
Cậu không phải là thánh mẫu, cũng không phải người biện hộ, nếu có người muốn giết cậu, cậu cũng sẽ không chút do dự mà giết chết đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận