Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1012: Hót vang

Chương 1012: Hót vang
Bàn tay lớn này thuộc về một vị trưởng lão của tổ chức Hắc Xà.
Bàn tay lớn đánh tới giống hệt như mãng xà rời núi, mang theo uy thế rất mạnh từ bên dưới động đá vôi đánh tới, mà sau khi va chạm với đầu ngón tay Phương Minh, trong khoảnh khắc bàn tay lớn này lập tức khô quắt, trực tiếp tiêu tán trong vô hình.
Bóng dáng một lão già từ phía dưới động đá vôi hiện rõ, chỉ có điều giờ phút này tay của lão già đang nắm chặt lại, máu nhỏ tí tách.
"Trưởng lão?"
Hắc Long thấy nắm tay lão già, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vị trưởng lão này là cường giả Thiên Cấp chân chính đấy, vậy mà ngay cả trưởng lão cũng không chiếm được phần thắng từ trên tay người thanh niên kia, thậm chí còn bị thương không nhẹ.
Lẽ nào nam thanh niên này cũng là cường giả Thiên Cấp?
Lẽ nào nam thanh niên này là ông lão nào đó phản lão hoàn đồng? Nếu không làm sao có thể có thể trở thành cường giả Thiên Cấp khi còn trẻ như vậy?
Với tư cách là một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức Hắc Xà, Hắc Long rất ít khi đi lại ở bên ngoài, cho nên hắn không biết những chuyện đã xảy ra trong giới tu luyện một năm qua, càng không biết tên Phương Minh.
Dù sao một năm trước, trong mắt hắn, người như Phương Minh căn bản không đáng nhắc tới.
Về phần vị trưởng lão này của tổ chức Hắc Xà, càng là bế quan quanh năm, dựa theo lẽ thường trừ phi trong tổ chức có chuyện lớn gì phát sinh, nếu không căn bản sẽ không hiện thân.
Ở đây, người biết thân phận của Phương Minh chỉ có Lưu Nguyệt cùng Lãnh Nguyệt, không biết xuất phát từ mục đích gì mà Lưu Nguyệt cố ý không nói thân phận của Phương Minh, mà Lãnh Nguyệt thì lại không cơ hội này.
"Các hạ thật bản lãnh, nhưng điều đó không ý nghĩa là cậu có tư cách đến tổng bộ của tổ chức Hắc Xà ta gây sự."
Ông lão hừ lạnh một tiếng, mà theo giọng nói của hắn truyền ra, ở chỗ sâu trong động đá vôi lại truyền tới hai luồng khí tức mạnh mẽ, trong chớp mắt lại có hai vị cường giả Thiên Cấp xuất hiện.
Trừ hai vị cường giả Thiên Cấp hiện thân, những cường giả khác của tổ chức Hắc Xà cũng sôi nổi chạy tới, liên hợp vây Phương Minh vào giữa.
"Giết!"
Ba vị cường giả Thiên Cấp không hề nhiều lời, trực tiếp ra tay tấn công Phương Minh.
Đây là quy củ của tổ chức Hắc Xà, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tiến vào, người đến giết không tha, cho nên mặc kệ Phương Minh có thân phận lai lịch gì cũng không đáng kể.
Ba lực lượng pháp tắc phủ kín vùng hang động này, những cường giả Địa Cấp kia sôi nổi lui về phía sau, mang trên mặt vẻ cung kính. Đây là thực lực của các trưởng lão, chỉ riêng năng lượng tiết ra ngoài đã là thứ không phải bọn họ có thể đụng chạm.
"Lưu Nguyệt, cho dù ngươi bị uy hiếp nhưng lần này ngươi khó thoát khỏi tội chết."
Hắc Long cũng tránh qua một bên, ánh mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt mang theo ý cười lạnh, tổ chức đã có quy định, nếu bị người ngoài uy hiếp ép buộc, hoặc là lựa chọn tự sát, hoặc là để đối phương chém giết mình, nếu dám phản bội tổ chức mà nói ra vị trí của tổ chức sẽ bị xử tội phản bội, đó chính là tội chết.
"Thật sao, ta ngược lại rất chờ mong."
Trên mặt Lưu Nguyệt không có bất kỳ vẻ kinh hoảng gì, vẫn ung dung nhìn chằm chằm vòng chiến đấu phía trước.
Đối mặt với ba vị cường giả Thiên Cấp liên thủ công kích, Phương Minh cũng không hoảng loạn, trong thời gian hơn nửa năm này, cậu đã rất thông thạo trong việc khống chế lực lượng pháp tắc, mặc dù không đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa, nhưng vẫn có thể đạt đến trình độ tinh thâm.
Thi triển lực lượng pháp tắc Phong Vũ ra, trong nháy mắt khu vực Phương Minh đang đứng lập tức xuất hiện một mặt trời chói chang, mà dưới sự chiếu rọi của mặt trời chói chang này, quần áo của ba vị cường giả Thiên Cấp kia đều đang bị thấm ướt.
"Thần thông do lực lượng pháp tắc dung hợp!"
Sắc mặt ba vị trưởng lão thay đổi một chút, chỉ có cường giả Thiên Cấp nắm giữ hơn hai loại thiên địa pháp tắc mới có thể tạo thành loại thần thông do pháp tắc dung hợp này, nhưng cũng chính bởi vì dung hợp nên đã mất đi đặc tính bề ngoài vốn có của pháp tắc, trong thời gian ngắn không thể đoán được đây là thiên địa pháp tắc gì dung hợp.
Chính là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không đoán ra được, cho nên ba vị trưởng lão Thiên Cấp này mới không biết nên phòng bị như thế nào, chỉ có thể lợi dụng lực lượng pháp tắc của mình để ngăn trở.
Lực lượng pháp tắc của bốn người cùng xuất hiện, đến sau này ngay cả mấy cường giả Địa Cấp cũng không dám tới gần, cũng không cách nào thấy rõ tình huống chiến đấu cụ thể.
Không ngờ ba vị trưởng lão đồng thời ra tay đối phó một người nhưng đánh lâu như vậy vẫn chưa bắt được, đây có thể coi là một loại thất bại, điều này khiến vẻ mặt những đệ tử đang vây xem hơi thay đổi.
Đương nhiên, bọn họ không cho rằng ba vị trưởng lão sẽ thua, chỉ là bọn họ cảm thấy có chút không thể chấp nhận nổi khi ba vị trưởng lão không lập tức bắt được kẻ địch xông thẳng vào tổng bộ này.
Mười lăm phút sau, chiến đấu vẫn chưa kết thúc, vẻ mặt đám đệ tử tổ chức Hắc Xà đã trở nên hơi khẩn trương, mà vẻ mặt Hắc Long cũng trở nên khó coi.
"Lưu Nguyệt, rốt cuộc người bức hiếp ngươi có lai lịch gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Hắc Long, Lãnh Nguyệt vốn chuẩn bị trả lời nhưng lại bị Lưu Nguyệt cản lại, anh ta không định nói cho Hắc Long biết.
"Lưu Nguyệt, rốt cục ngươi muốn làm gì?"
Lãnh Nguyệt thấp giọng, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Lưu Nguyệt, không rõ vì sao Lưu Nguyệt không muốn bại lộ thân phận của Phương Minh.
"Không có gì, chỉ là ta thấy mấy vị trưởng lão này quá ngứa mắt, vì thế muốn mượn tay người khác để hả giận."
Lưu Nguyệt cười rất vui vẻ, mà nghe thấy những lời anh ta nói, Lãnh Nguyệt ngây ngẩn cả người, nếu cô ấy không hiểu sai nghĩa thì dựa theo ý trong mấy lời Lưu Nguyệt nói, hẳn là anh ta cố ý dẫn theo Phương Minh tới nơi này.
"Ngươi điên rồi sao?"
Lãnh Nguyệt có chút không thể nào hiểu được, ngày bình thường tuy Lưu Nguyệt rất phản nghịch, cũng không đặt các trưởng lão kia vào mắt, ngay cả nhiệm vụ tổ chức giao cho mà anh ta cũng dám tùy tâm sở dục, không thích là không tiếp nhận.
Nhưng vì Thánh chủ rất coi trọng Lưu Nguyệt, nên dù những trưởng lão kia không cam lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng tình huống lúc này lại khác, không ngờ anh ta lại dám tự ý dẫn người không phải thành viên tổ chức vào tổng bộ, đây là tội chết, là luật thép, chỉ sợ ngay cả Thánh chủ cũng không thể tiếp tục bao che cho anh ta.
"Lần này ngươi chơi quá mức rồi."
Lưu Nguyệt bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Trên chiến trường, lúc này ba vị trưởng lão đã biết rõ Phương Minh nắm trong tay thiên địa pháp tắc gì.
"Là pháp tắc Phong cùng pháp tắc Vũ, người này che giấu rất tốt, không ngờ có thể biến mưa gió thành mặt trời chói chang, chỉ là cậu ta còn chưa đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, vẫn có dấu vết để lần theo."
Một vị trưởng lão nhìn vết máu trên cánh tay mình, đưa ra phán đoán, mặc kệ Phương Minh đã diễn hóa như thế nào, nhưng cuối cùng cách thức tạo thành thương tổn do pháp tắc Phong cùng pháp tắc Vũ mang lại vẫn sẽ không thay đổi.
"Nếu đã biết cậu ta dùng loại pháp tắc gì thì dễ đối phó rồi, ta tới ra tay ngăn cản, hai người các ngươi bắt lấy cậu ta."
Ba vị trưởng lão của tổ chức Hắc Xà phân công rất rõ ràng, một vị trưởng lão thi triển lực lượng pháp tắc hóa thành một trời bông tuyết, mà những bông tuyết này vừa xuất hiện đã bị cuồng phong thổi tan.
Hoa tuyết bị thổi tan, nhưng theo đó pháp tắc Phong của Phương Minh cũng để lại dấu vết, trong nháy mắt hai trưởng lão khác đã tìm được khe hở, đồng thời xuất hiện trước mặt Phương Minh, song song đánh ra một chưởng.
Vậy mà, một màn quỷ dị ra đời.
Không ngờ hai vị trưởng lão này lại đánh vào khoảng không! Trong không gian hẹp như vậy nhưng Phương Minh vẫn có thể bắt được khe hở duy nhất, xuyên thẳng qua khe hở trong chưởng này, trực tiếp đi tới trước mặt một vị trưởng lão, sau đó trực tiếp đấm một đấm.
Rầm!
Trưởng lão của tổ chức Hắc Xà làm sao có thể ngờ được, đối mặt với công kích do hai người bọn họ liên thủ, Phương Minh không chỉ không bị thương tổn chút nào mà còn có thể phản kích trong nháy mắt, lão ta vội vã phòng ngữ nhưng vẫn bị một đấm này đánh trúng vai.
Lão ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mà Phương Minh cũng không truy kích, quay người nghênh đón một vị trưởng lão khác muốn tới cứu viện.
Cũng là một đấm, nhưng điều quỷ dị là vị trưởng lão vừa ra tay cứu viện kia cứ như tự đâm đầu vào nắm đấm của Phương Minh, thân thể trực tiếp đụng vào nắm đấm này.
Một đấm này là đánh trúng nơi ngực của hắn, lực lượng pháp tắc khắp người lão già bị Phương Minh đánh tan, một đám này trực tiếp xuyên qua lồng ngực của hắn, lưu lại một lỗ máu to lớn.
Chỉ trong thời gian mấy hơi ngắn ngủi, chiến cuộc đã xuất hiện biến hóa, điều này khiến vị trưởng lão còn lại của tổ chức Hắc Xà vô cùng sợ hãi, hắn không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao người trước mắt này đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?
Đương nhiên ba vị trưởng lão này không biết, lúc trước bởi vì bọn họ không đánh cận thân, cho nên Phương Minh mới không thả lĩnh vực thời gian ra, mà bọn họ tự cho rằng đã mò được lực lượng pháp tắc của Phương Minh, nên mới can đảm công kích cận thân, lại không biết đây chính là cạm bẫy Phương Minh bày sẵn chờ bọn họ nhảy vào.
So sánh với thần thông do pháp tắc Phong Vũ dung hợp, lĩnh vực thời gian mới thật sự là pháp tắc khủng bố nhất của Phương Minh, một khi dám đến gần Phương Minh đồng nghĩa với thời gian của bọn hắn đã bị Phương Minh nắm trong tay.
Sở dĩ Phương Minh có thể thành công khi đánh ra hai quyền này, cũng là vì thời gian bị lùi lại, để cậu biết trước phương thức xuất thủ cùng vị trí của người đánh.
Đây chính là điểm khủng bố của lĩnh vực thời gian.
Hai tàn một thương.
Khi lực lượng pháp tắc tiêu tán, tất cả thành viên của tổ chức Hắc Xà đồng thời trợn tròn mắt, kết cục này thật sự quá nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nhìn hai vị trưởng lão không ngừng chảy máu, bả vai bị gọt mất hơn phân nửa, trên ngực còn có lỗ máu, đám thành viên của tổ chức Hắc Xà nhìn tới ngây ngẩn cả người.
"Điều này sao có thể? Ngay cả ba vị trưởng lão liên thủ cũng không phải đối thủ của cậu ta, chẳng lẽ cậu ta là cường giả thiên vương?"
Có người run rẩy lên tiếng, kết cục như vậy thật không thể nào tin tưởng nổi.
"Cậu ta..."
Sắc mặt Hắc Long cũng trở nên tái nhợt, ngay cả ba vị trưởng lão cũng không phải đối thủ, chẳng lẽ phải để Thánh chủ đích thân ra tay sao?
Trên mặt Lãnh Nguyệt cũng có vẻ khiếp sợ, cô ta biết Phương Minh rất mạnh, dù sao trước đó cậu cũng đã từng chém giết cường giả Thiên Cấp lâu năm, nhưng đó chỉ là một người, lần này là ba vị trưởng lão liên hợp ra tay đấy, không ngờ vẫn không thể địch lại.
Tốc độ phát triển của Phương Minh thật sự là quá kinh khủng, nếu tiếp tục phát triển theo đà này, sợ rằng không bao lâu, dưới thiên vương không còn người nào có thể là đối thủ của cậu.
Chỉ có Lưu Nguyệt vẫn không thay đổi sắc mặt, bởi vì kết quả này đã nằm trong dự liệu của anh ta.
Ở đây lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, thẳng đến khi một tiếng hót vang lên.
Bên dưới động đá vôi có tiếng hót truyền đến, mà sau khi tiếng hót này truyền ra, Phương Minh lập tức cảm thấy nhiệt độ quanh mình đột nhiên tăng cao, không ngờ tiếng động này có thể khiến lực lượng pháp tắc quanh người cậu hơi tán loạn, mà ngay sau đó cả Vu Sư Chi Châu trong cơ thể cũng bị chấn động một chút.
Không ngờ một tiếng hót này lại có uy lực khủng bố tới mức đó!
Không chỉ có Phương Minh nghe được tiếng hót này, những người khác ở đây kể cả ba vị trưởng lão kia cũng nghe được, mà sau khi nghe được tiếng hót ấy, trên mặt nguyên một đám lộ ra vẻ cung kính.
Cùng lúc đó, có một cái bóng màu đỏ xuất hiện ở phía dưới động đá vôi, cái bóng này do một đám lửa hình thành, trực tiếp phun lên từ phía dưới động đá vôi, trong nháy mắt đã bao phủ Phương Minh vào trong, kéo Phương Minh đi về phía sâu bên trong động đá vôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận