Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 995: Lực lượng lĩnh vực (1)

Chương 995: Lực lượng lĩnh vực (1)
Cuồng phong khắp bầu trời!
Cuồng phong rít gào khiến đám người ở đây cảm thấy tim đập nhanh, cho dù là một số cường giả Thiên Cấp cũng không thể không thừa nhận, trong số những cường giả Thiên Cấp vừa đột phá trước đây, quả thật có thể coi thực lực của Tư Đồ Hòa xếp thứ nhất.
Chỉ đáng tiếc, hắn gặp phải Phương Minh biến... kỳ tài này.
Đối mặt với Phương Minh đã bước vào cảnh giới Thiên Cấp, người trong giới tu luyện không dám hình dung Phương Minh bằng hai từ biến thái nữa, đây là hành động bất kính đối với cường giả Thiên Cấp, chỉ có thể âm thầm đóng kín cửa thảo luận nhỏ với mấy người thân quen của mình mà thôi, bằng không một khi tin tức này truyền đi, chắc chắn nhà họ Phương sẽ tìm tới tận cửa.
Tất cả mọi người đều tin rằng thực lực của Phương Minh ở trên Tư Đồ Hòa, mà phần thắng duy nhất của Tư Đồ Hòa nằm ở chuyện Phương Minh quỷ dị bị thương, nếu thương thế này có thể ảnh hưởng đến thực lực của Phương Minh thì Tư Đồ Hòa mới có cơ hội.
Hiện tại chỉ có thể nhìn xem Phương Minh có bị thương hay không.
"Đi!"
Tư Đồ Hòa thấy Phương Minh không có bất kỳ chuẩn bị nào, cũng không để ý, pháp tắc Thời gian quá mức thần bí, hắn không có chút tự tin nào, đã như vậy thì cứ tiên hạ thủ vi cường (1) đi.
(1) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.
Cuồng phong cuốn về phía Phương Minh, hóa thành lưỡi đao gió đầy trời, ngay tiếp đó không gian cũng bị mấy lưỡi đao gió kia xé rách, trên quảng trường xuất hiện không ít vết nứt không gian nhỏ.
Những lưỡi đao gió này cuốn về phía Phương Minh, đồng thời ở quanh thân Tư Đồ Hòa cũng có lưỡi đao gió vây chặt kín, giống như một vòng phòng hộ, hiển nhiên Tư Đồ Hòa vừa công kích đồng thời vừa cẩn thận phòng vệ, đề phòng Phương Minh đánh lén.
Thấy chuỗi động tác này của Tư Đồ Hòa, không có người nào ở đây mở miệng cười nhạo hắn cả, nhất là những cường giả Thiên Cấp kia lại càng hiểu, đối mặt với một đối thủ nắm pháp tắc Thời gian trong tay, cho dù có cẩn thận chú ý hơn cũng không quá.
Nhìn những lưỡi đao gió đang gào thét cuốn về phía mình, đôi mắt Phương Minh cũng hơi híp, ngay sau đó cậu vươn tay phải ra, trực tiếp chộp tới một lưỡi đao gió trước mặt.
Một đao, hai đao, ba đao...
Toàn bộ người xem cuộc chiến đều trừng mắt thật lớn, nhất là những cường giả Địa Cấp kia lại càng không thể hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bởi vì giờ khắc này hành động của Phương Minh thật sự là quá quỷ dị.
Bóng dáng Phương Minh đang di động, từng bước từng bước đi về phía Tư Đồ Hòa, mà hai tay của Phương Minh cũng không nhàn rỗi, cầm lấy những lưỡi đao gió đầy trời kia như đang cầm hoa vậy, bản thân cậu giống hệt như đang đi xuyên qua biển hoa hồ điệp, chỉ có vũ khúc.
Thản nhiên mà thích ý.
Đây là trạng thái của Phương Minh lúc này.
"Sao cậu ta có thể làm được? Thật giống như những lưỡi đao gió này đều cố ý va vào tay cậu ta, còn có mấy lưỡi đao gió ở dưới chân cậu ta cũng vậy, tựa như tự động tìm đến làm bàn đạp cho cậu ta."
Những cường giả Địa Cấp kia không thể hiểu nổi, mà tròng mắt của hai vị cung chủ Tông Thánh Cung cùng những cường giả Thiên Cấp khác co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì bọn họ hiểu vì sao Phương Minh có thể hành động nhẹ nhàng thoải mái như thế.
Pháp tắc Thời gian, đây chính là uy lực của pháp tắc Thời gian.
Khi những lưỡi đao gió này tới gần Phương Minh, tốc độ của nó đã thay đổi theo thời gian, vì thời gian chậm lại dẫn đến tốc độ cũng trở nên chậm lại, từ đó bị Phương Minh bắt được quỹ tích vận hành và rồi lại có một màn trước mắt kia.
"Cũng có một khả năng khác, đó chính là trên thực tế Phương Minh đã bị những lưỡi đao gió này đánh trúng, nhưng bởi vì pháp tắc Thời gian có thể đảo ngược thời gian, do đó những tổn thương này không còn tồn tại nữa."
Có một vị cường giả Thiên Cấp trầm giọng mở miệng, mà lời của hắn khiến những cường giả Thiên Cấp khác lập tức im lặng, nếu là khả năng trước, có thể nói quả thật pháp tắc Thời gian rất lợi hại, nhưng cũng không phải không có biện pháp phá giải, chỉ cần Tư Đồ Hòa có lĩnh ngộ cao thâm hơn với pháp tắc Phong, hoàn toàn có thể khiến pháp tắc Thời gian không thể khống chế những lưỡi đao gió này.
Nhưng nếu là khả năng sau, vậy thì đó không còn là lợi hại nữa, mà là đáng sợ.
Điều này có nghĩa, chỉ cần một kích không thể giết chết Phương Minh, đồng nghĩa với Phương Minh sẽ có cơ hội sống lại, bởi vì cậu có thể lợi dụng pháp tắc Thời gian để khiến bản thân mình quay lại khoảnh khắc ngay trước khi mình bị thương này.
Vĩnh viễn đứng ở thế bất bại.
"Kỳ thực lão phu cảm thấy khả năng sau càng hợp lý hơn, nếu lấy sáu đạo thiên địa pháp tắc đổi lấy một đạo pháp tắc Thời gian mà không thể làm được điểm ấy, lão phu mới cảm thấy thật xin lỗi bốn chữ pháp tắc Thời gian này."
Lúc này trong ánh mắt của toàn bộ cường giả Thiên Cấp nhìn về phía Phương Minh đã tràn đầy ước ao, có lẽ lựa chọn lần này của Phương Minh thật sự là một lần lựa chọn chính xác.
Pháp tắc Thời gian còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Vũ động trong những lưỡi đao gió, thoải mái dạo chơi, dáng vẻ của Phương Minh vẫn ung dung như trước, nhưng mà Tư Đồ Hòa ở đối diện cậu lại có chút sụp đổ.
Kỳ thực, cho dù là mượn đạo vận đại đạo hay dựa vào chính bản thân tu luyện được để đột phá trở thành cường giả Thiên Cấp, đều sẽ không có khác biệt quá nhiều trên mặt tâm tính. Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù là mượn nhờ khí vận đại đạo mới có thể đột phá đến Thiên Cấp, nhưng kinh nghiệm của bọn hắn vốn đã đủ rồi.
Mượn Chu Thương Hải cùng Tư Đồ Hòa đến nói, hai người đều đã tám chín mươi tuổi, ở cái tuổi này còn có sóng gió gì mà bọn họ chưa trải qua nữa? Mà những người dựa vào khả năng của bản thân để đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, ở độ tuổi này cũng không đi lại bên ngoài nhiều, chỉ chuyên tâm tu luyện.
Cho nên, tâm cảnh giữa hai loại người này cũng không khác biệt quá nhiều, không tồn tại chuyện tâm cảnh người này tốt tâm cảnh người kia kém.
Thế nhưng mặc dù vậy, giờ phút này tâm cảnh của Tư Đồ Hòa vẫn có chút sụp đổ, sau khi hắn điều động pháp tắc Phong đồng thời vận dụng hết toàn lực vẫn không thể tạo thành chút thương tổn nào với Phương Minh, nếu đổi lại bất cứ cường giả Thiên Cấp nào khác gặp phải tình huống như vậy, sợ rằng cũng sẽ không chịu nổi như thế.
Nếu Tư Đồ Hòa có kết nối với người hiện đại, lúc này chắc chắn hắn sẽ nhớ tới một ca khúc.
Một bước hai bước, một bước hai bước, ma sát, ma sát, như bước chân của ma quỷ (2).
(2) Bài hát Đôi giày trượt của tôi – Hoa Thần Vũ.
Thời khắc này trong mắt hắn, Phương Minh sao có thể giống với câu hát này như thế, bước từng bước từng bước như ma quỷ đang đi tới gần hắn.
Hai tay Tư Đồ Hòa chưa từng ngừng lại, đến sau này lưỡi đao gió đã bao trùm quanh thân hắn và Phương Minh, lưỡi đao gió dày đặc như vậy chắc chắn Phương Minh không cách nào tránh né được, thế nhưng mặc dù vậy, người vây xem ở đây mới càng thêm khiếp sợ.
Bởi vì giờ khắc này, bộ dáng của Phương Minh đã không còn là nhàn nhã dạo chơi trong sân vắng, mà lại giống như ma thần, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản cậu, dù bị bao phủ trong gió xoáy vẫn không ngừng đi tới, tất cả lưỡi đao gió vừa tới gần quanh thân cậu lập tức tự động tiêu tán.
Đây chính là uy lực của pháp tắc Thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận