Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1022: Tư tâm của Phương Minh (1)

Chương 1022: Tư tâm của Phương Minh (1)
Một chiếc chuyên cơ xuất hiện trên bầu trời trấn nhỏ Gromo, cuối cùng, ngừng lại trên bãi cỏ ở bệnh viện.
Trước phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, cô gái mặc áo đen đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc trực thăng vừa ngừng lại ngay trước mặt, lại nhìn một nam một nữ từ trên máy bay xuống, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Dù thế nào đi nữa cô ấy cũng vẫn là một người phụ nữ, mà phụ nữ luôn luôn bát quái.
Nghĩ tới đây, cô gái mặc áo đen quay đầu liếc nhìn người phụ nữ đang nghỉ ngơi trên giường bệnh, đây là một người phụ nữ tuyệt mỹ, nhưng hình như cô gái mặc váy trắng vừa bước xuống khỏi máy bay kia cũng không kém, thật là thú vị, cô ấy cũng muốn nhìn một chút xem vị kia sẽ lựa chọn như thế nào đây.
"Anh Phương Minh, chị Kiều Kiều không sao chứ?"
"Không sao."
Vẻ mặt Phương Minh cũng có chút khẩn trương, từ sau khi cúp điện thoại, cậu đã gọi nhờ bên trên sắp xếp một chuyến bay tới Châu Âu, sau khi tới Châu Âu lại lên máy bay riêng tới Gromo này, tuy rằng Mộng Cơ đã nói hai mẹ con cô ấy đều bình an, nhưng khi nào còn chưa thấy tận mắt thì khi ấy cậu vẫn chưa thể yên lòng.
Không cần người chỉ dẫn, Phương Minh trực tiếp dẫn theo Diệp Tử Du đi tới trước phòng bệnh, đẩy cửa phòng bệnh ra, Mộng Cơ đang đứng trước cửa sổ, ung dung nhìn cậu, về phần Trương Yến thì đang tựa trong góc tường, trên mặt vẫn còn ngấn lệ.
Tiếng đập cửa đánh thức Trương Yến, sau khi thấy người xuất hiện ở cửa là Phương Minh, trên mặt Trương Yến lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chẳng qua sau khi thấy Diệp Tử Du theo Phương Minh vào, cả người Trương Yến lại rụt rụt, có một loại cảm giác không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Với tư cách là trợ lý của Hàn Kiều Kiều, đương nhiên Trương Yến sẽ đứng về phía Hàn Kiều Kiều, nhưng so sánh với chính thất là cô Diệp trước mắt, chị Kiều Kiều là tiểu tam chân chính, vì thế hiện tại cô ấy mới cảm thấy một màn trước mắt hệt như chính thất tới bắt tiểu tam.
Chẳng qua với tư cách là trợ lý, tuy rằng Trương Yến rất xấu hổ khi đối mặt với Diệp Tử Du, nhưng cô ấy vẫn đứng lên đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt cẩn thận từng chút, cô ấy sợ cô Diệp qua đây trở mặt, nếu thật sự là vậy cô ấy nhất định phải bảo vệ chị Kiều Kiều, dù sao thì hiện tại thân thể của chị Kiều Kiều vẫn còn rất yếu.
"Không phụ ủy thác, mẹ con bình an." Phương Minh nhìn về phía Mộng Cơ, Mộng Cơ cười cười với Phương Minh, nói.
"Cảm ơn cô, Mộng Cơ."
"Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi trước."
Mộng Cơ rất sảng khoái, tay phải vỗ vỗ bả vai Phương Minh, ném cho Phương Minh một ánh mắt “tôi biết rồi”, sau đó cười cười đi ra khỏi phòng bệnh.
Mộng Cơ vừa đi, Trương Yến lập tức trưng ra bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con đứng trước giường bệnh, Phương Minh cười khổ một chút, chẳng qua ngay khi cậu chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Mộng Cơ lại một lần nữa đẩy cửa đi vào.
"Xấu hổ, quấy rầy mọi người rồi, chỉ là đứa bé đang khóc, tôi nghĩ hẳn mấy người cũng muốn ôm đứa bé một chút."
Trên tay Mộng Cơ có bế một đứa bé, toàn bộ thân thể đứa bé được trùm kín trong khăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ nhăn nhúm, giống hệt một tiểu lão đầu.
Thế nhưng Phương Minh vừa nhìn thấy đứa bé khô quắt nhăn nhúm này, thân thể lập tức run lên, đây chính là con gái của mình, là huyết mạch đầu tiên mình lưu lại trên đời này.
Phương Minh vươn tay muốn tiếp nhận, chẳng qua ngẫm lại Diệp Tử Du đang đứng bên cạnh, chợt có chút vướng mắc.
"Tạm thời đưa đứa bé cho em đi, anh... anh và chị Kiều Kiều cứ nói chuyện đi."
Diệp Tử Du nhận lấy đứa bé từ trong tay Mộng Cơ, cũng không tiếp tục ở lại trong phòng bệnh mà đi thẳng về phía hành lang bên ngoài, Trương Yến liếc nhìn Hàn Kiều Kiều trên giường bệnh, lại nhìn Phương Minh một chút, cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
Sở dĩ Trương Yến quyết định rời khỏi phòng bệnh cũng không phải vì để Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều có không gian riêng, cô ấy muốn đi theo dõi Diệp Tử Du, dưới cái nhìn của cô ấy chắc chắn cô Diệp không thích đứa trẻ này, đổi lại là cô ấy cô ấy cũng sẽ không thích, cho nên rất có thể sẽ ngược đãi đứa bé này, hiện tại chị Kiều Kiều đang ngủ, đương nhiên cô ấy phải bảo vệ con gái của chị Kiều Kiều thật tốt.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều.
Nhìn Hàn Kiều Kiều đang nằm ở trên giường bệnh, Phương Minh cười khổ càng sâu, lo lắng nói: "Tốt rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, anh biết em đã tỉnh."
Lấy cảm tri của Phương Minh, tự nhiên có thể cảm giác được hô hấp và tim đập của Hàn Kiều Kiều, tim đập nhanh như vậy không thể nào là nhịp tim của một người đang ngủ, cho nên có thể khẳng định Hàn Kiều Kiều đang giả bộ ngủ, hẳn lúc này trong lòng cô ấy cũng vô cùng khẩn trương.
Bị khám phá ra, Hàn Kiều Kiều cũng không giả bộ, mở mắt, căm tức nhìn Phương Minh mắng: "Phương Minh, tôi đã sớm nói cậu đừng tới quấy rối tôi rồi, cậu còn tới tìm tôi làm gì? Cậu đi ngay đi, dẫn theo Diệp Tử Du rời khỏi đây đi, cả đời này tôi không muốn gặp lại hai người nữa."
"Giữ lại chút sức lực đi."
Phương Minh không để ý tới thái độ của Hàn Kiều Kiều, từ sau khi Hàn Kiều Kiều gạt cậu mang thai đến khi sinh con ra, Phương Minh lập tức hiểu trong lòng Hàn Kiều Kiều có ý đồ gì, có thể cô ấy thực sự dự định đời này không gặp lại cậu, cũng sẽ không nói cho cậu biết cậu đã có con gái.
"Cậu là tên khốn kiếp, cậu như vậy là thái độ gì!"
"Anh có thái độ gì? Hàn Kiều Kiều, em mang thai con của anh, không rên lấy một tiếng đã chạy mất, em còn hỏi anh có thái độ gì sao?"
Phương Minh tức giận đi tới trước đầu giường, vốn chuẩn bị gõ đầu Hàn Kiều Kiều một cái, nhưng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ấy, cuối cùng vẫn không đành lòng, chỉ thở dài một hơi.
Im lặng, trong phòng bệnh lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
"Phương Minh, tôi đã nghĩ rồi, tôi sẽ không quấy rối cậu và Tử Du, đợi khi tôi xuất viện rồi lập tức sẽ đưa con tôi rời khỏi, sẽ không bao giờ trở lại trong nước nữa, nhưng nếu cậu dám đoạt con của tôi tôi sẽ liều mạng với cậu."
"Cái gì mà con của em, đó cũng là con của anh, không có anh em có thể sinh được sao?"
"Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn để tôi ở lại bên cạnh cậu, cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý hay Tử Du sẽ đồng ý?"
Hàn Kiều Kiều châm chọc nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh sửng sốt một chút, có một loại cảm giác 囧 khi bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, quả thật suy nghĩ này đã từng tồn tại ở nơi sâu trong đáy lòng cậu.
"Ha ha, quả nhiên đàn ông đều là như vậy, có phải cậu cảm thấy có đứa bé này phía tôi sẽ dễ nói rồi đúng không? Sau đó Tử Du vì sự tồn tại của đứa bé, cuối cùng cũng sẽ đồng ý, như vậy cậu có thể hưởng phúc của người Tề rồi?"
Một tia mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán của Phương Minh, giờ phút này cậu lúng túng tới mức không biết nên nói gì.
"Phương Minh, tôi cho cậu biết, cậu nằm mơ! Đứa bé là của tôi, cậu chỉ có thể ở cùng với Tử Du, yên tâm, đợi ngày mai khi tôi ra viện rồi sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này sẽ không bao giờ để hai người nhìn thấy tôi nữa."
"Tôi cũng không tin thế giới này to lớn như vậy lại không có chỗ cho Hàn Kiều Kiều tôi dung thân, bà đây có tiền, cũng có thể nuôi đứa bé trưởng thành, không cần phải cậu phải phí tâm, cho nên bây giờ cậu có thể mau chóng cút khỏi phòng bệnh này cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận