Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 275: Tìm địa

Chương 275: Tìm địa
Trấn Tam Sơn.
Lúc Phương Minh tới, người nhà họ Hồ đã đứng đợi sẵn từ trước.
"Cậu Phương, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu."
"Không sao, đưa tôi tới từ đường trước đi."
Phương Minh khoát khoát tay, ra hiệu cho người nhà họ Hồ trực tiếp dẫn cậu đến từ đường đi, hắn muốn nhìn thi cốt của ông năm nhà họ Hồ.
Buổi sáng hôm nay, Phương Minh nhận được điện thoại của Hồ Phù, ông ta nói thi cốt ông năm của bọn họ xuất hiện biến hóa, bởi vì không thể nói rõ qua điện thoại nên Phương Minh đã chạy tới.
"Ah, được."
Người nhà họ Hồ cũng biết tính tình của Phương Minh, cậu luôn ưu tiên cho chính sự, do đó mọi người cũng không khách sáo nữa, trực tiếp dẫn Phương Minh đi tới từ đường nhà họ Hồ.
"Phương đại sư tới."
Hồ Quang Vinh đang đứng hút thuốc trước cửa từ đường, ngoại trừ ông ta còn có mấy người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Hồ, thấy Phương Minh đi tới, Hồ Quang Vinh vội vã tiến lên nghênh đón.
"Gần đây tốt chứ?"
Phương Minh nhìn Hồ Quang Vinh, Hồ Quang Vinh biết ý của Phương Minh, cười hắc hắc, trong khoảng thời gian này cuộc sống của ông ta quả thật quá tuyệt vời, người đàn ông có thể trọng chấn hùng phong(1), nhất là khi ông ta nhìn thấy ánh mắt thỏa mãn của bà xã nhà mình, thật đúng là không có chuyện gì có thể tốt hơn.
(1)Trọng chấn hùng phong: lấy lại được vẻ mạnh mẽ oai phong
Hàn huyên cùng với Hồ Quang Vinh một lát rồi Phương Minh đi vào từ đường, toàn bộ từ đường được quét dọn rất sạch sẽ, ngoại trừ một số bài vị được trưng bay trong cùng, ở chính giữa từ đường có đặt một chiếc quan tài.
"Thi cốt của ông năm ở trong quan tài này."
Nắp quan tài nửa che nửa mở, mấy người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Hồ tiến lên đẩy nắp quan tài, Phương Minh nhìn thoáng qua, tròng mắt co rút lại một chút, trong quan tài, thi cốt(2) của ông năm nhà họ Hồ bắt đầu biến thành màu đỏ.
(2)Thi cốt: xương cốt của thi thể
Một bộ xương màu đỏ… Cũng khó trách người nhà họ Hồ sẽ sợ hãi như vậy, vội vã gọi điện thoại cho cậu.
"Buổi sáng hôm nay thời chúng tôi đến từ đường quét tước như bình thường, kết quả lại phát hiện thi cốt của ông năm biến thành bộ dạng như vậy." Hồ Phù ở một bên nói rõ tình huống.
"Là ai phát hiện?"
"Phương đại sư, là tôi."
Một người trẻ tuổi nhà họ Hồ đứng dậy, cũng không đợi Phương Minh hỏi trực tiếp là trả lời luôn: "Ngày hôm nay đến phiên tôi quét tước từ đường, vậy nên mới sáng sớm tôi đã thức dậy, sau khi quét sạch bụi bặm để thắp hương, không cẩn thận đụng tới nắp quan tài, sau đó nhìn thấy thi cốt của ông cụ năm."
Trên mặt người trẻ tuổi nhà họ Hồ còn hiện rõ vẻ kinh hoảng, hiển nhiên hình ảnh ngay lúc đó đã dọa anh ta hét ầm lên.
"Nói cách khác, các người cũng không biết này thi cốt thay đổi thành vậy từ bao giờ? Những người khác đến quét dọn ở đây cũng chưa từng có ai đẩy nắp quan tài ra?"
"Đúng vậy, trước đây chưa từng có người nào mở nắp quan tài."
Nghe được câu trả lời, Phương Minh trầm ngâm một chút rồi nói: "Thi cốt biến thành màu đỏ cơ bản chính là do dấu hiệu của trúng độc, ví dụ như khi người sống sử dụng chu sa quá nhiều, sau khi thân thể hư thối thi cốt sẽ hiện ra màu đỏ, nếu như tôi đoán không lầm, ông năm của mấy người hẳn là trước kia đã sử dụng đan dược."
Phương Minh có thể xác định, ông năm nhà họ Hồ này trước kia vốn là một vị tiên sinh, thế nhưng ông ấy hẳn là tinh thông thuật luyện đan, dù sao ở thời cổ đại luyện đan vốn là chuyện của Đạo sĩ đấy.
Đạo sĩ thời cổ đại khi luyện đan đều phải dùng chu sa, mà tiếp xúc một thời gian dài trong cơ thể sẽ có độc chu sa, đợi tới sau khi thi thể hư thối, thi cốt sẽ hiện ra màu đỏ.
Mà sở dĩ lúc trước thi cốt không biến hóa như thế, theo suy đoán của Phương Minh hẳn là bởi vì phượng mạch, phượng mạch chế trụ thi cốt của ông năm nhà họ Hồ. Thế nhưng sau khi đào thi cốt ra, luồng lực lượng áp chế này cũng tiêu thất, thi cốt cũng sẽ hiện ra biến hóa tự nhiên.
Nghe được lời giải thích của Phương Minh, người nhà họ Hồ mới yên tâm một chút, bọn họ chỉ sợ đây là dấu hiệu gì không tốt, thậm chí không ít người còn nghĩ đến các loại thi biến.
"Suy nghĩ nhiều rồi, ông năm chỉ còn lại vài khúc xương, làm sao có thể thi biến được."
Nghe thấy tiếng thì thầm của Hồ Quang Vinh, Phương Minh cười một tiếng, rất nhiều người đều nghĩ cương thi có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi, nhưng thực tế thì nào có dễ như vậy.
Có điều, tuy rằng đây chỉ là biến hóa bình thường của thi cốt, nhưng đối với Phương Minh, chuyện này khiến cậu gặp nhiều khó khăn hơn trong việc tìm kiếm phong thủy bảo địa, bởi vì mộ huyệt được chọn dựa theo cách chết của thi cốt, thi cốt có độc, điều này có nghĩa không phải nơi nào tốt cũng có thể chôn xuống được.
"Cũng được, nhân lúc mấy ngày nay tôi rảnh rỗi, tôi sẽ giúp ông năm nhà các người lựa chọn phong thủy bảo địa."
Phương Minh đã có quyết định, mà nghe được lời nói của Phương Minh, đám người nhà họ Hồ đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Dù sao thi cốt đặt ở từ đường vẫn luôn là một nỗi băn khoăn trong lòng bọn họ, có thể sớm ngày tìm thấy mộ địa rồi hạ táng thì bọn họ cũng bớt lo lắng.
Tìm kiếm mộ địa phong thủy, không phải là chuyện đơn giản như giơ tay nhấc chân, chí ít ngày đầu tiên, Phương Minh đã đi khắp mấy gò núi xung quanh trấn Tam Sơn, nhưng không phát hiện được nơi thích hợp.
Ngày thứ hai Phương Minh mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhằm vào tất cả vùng núi trong thị trấn này, mà cậu chỉ phụ trách tìm kiếm, về phần có thể mua được mảnh đất phong thủy này hay không đó chính là chuyện của nhà họ Hồ.
"Phương đại sư, cậu có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Hồ Quang Vinh đứng bên cạnh đang vén áo quạt quạt, sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi, mà đám người trẻ tuổi nhà họ Hồ cũng không khá hơn bao nhiêu, đều vì đi nắng mà mặt mũi đỏ bừng.
So sánh với bọn họ thì Phương Minh vẫn còn tốt chán, mặc dù đi dưới trời nắng chang chang những trên mặt cậu lại không hề có một giọt mồ hôi nào, thậm chí gương mặt cũng không đỏ lên vì đi nắng.
"Tiếp tục đi, tận dụng khoảng thời gian còn lại hôm nay đi xem xét ngọn núi cuối cùng luôn."
Phương Minh lắc lắc đầu, ngọn núi trên trấn phía trước là mục tiêu chủ yếu của cậu ngày hôm nay, mà bây giờ đã là hai giờ chiều rồi, nếu không tranh thủ thời gian thì e rằng hôm nay sẽ không thể xem xong được.
"Phương đại sư thật là chăm chỉ, trách không được có thể trở thành đại sư."
Hồ Quang Vinh âm thầm giơ ngón cái với Phương Minh, bắt đầu nịnh nọt, có điều Phương Minh chỉ cười cười chứ không trả lời ông ta, sở dĩ cậu không nghỉ ngơi là bởi vì dựa vào thực lực của cậu lúc này, chút ánh sáng mặt trời kia tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới cậu.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của đám người Hồ Quang Vinh, Phương Minh trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng móc mấy lá bùa trong túi áo ra đưa tới.
"Phương đại sư…?"
"Dán vào sau lưng đi."
Phương Minh không giải thích nhiều, mà mặc dù Hồ Quang Vinh cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn làm theo, dán lá bùa vào sau lưng, sau một khắc, vẻ mặt của ông ta trở nên rất cổ quái, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó vậy mà lại lộ ra vẻ mặt vô cùng thoải mái.
"Phương đại sư, này… Này…"
"Đưa mấy lá bùa còn lại cho bọn họ đi."
Phương Minh ra hiệu cho Hồ Quang Vinh đưa mấy lá bùa còn lại cho đám người trẻ tuổi nhà họ Hồ, lúc mấy người này nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Quang Vinh cũng thấy tò mò vô cùng, không phải chỉ dán một tờ giấy sau lưng thôi sao? Sao vẻ mặt ông ta lại có thể thoải mái như ăn Nhân Sâm vậy kia chứ?
Thế nhưng khi bọn họ dán lá bùa lên lưng, vẻ mặt người nào người nấy giống Hồ Quang Vinh như đúc, cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu nguyên nhân rồi.
"Tôi có cảm giác trên người mình như được gắn thêm một cái điều hòa vậy!"
"Thoải mái, quá thoải mái! Không ngờ dưới ánh mặt trời nóng rực vậy mà tôi lại có thể cảm thấy mát mẻ!"
"Băng hỏa lưỡng trọng thiên, chính là loại cảm giác này."

Phương Minh nhìn người trẻ tuổi vừa nói ra lời kia, mà dường như người tuổi trẻ kia cũng nhận ra bản thân nói hớ, lập tức im miệng, trên mặt lộ ra vẻ hậm hực.
"Phương đại sư, tên của lá bùa này là gì vậy ạ?” Hồ Quang Vinh nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
"Cái này gọi là Tụ Phong Phù, sau khi dán tấm bùa này lên, gió ở xung quanh sẽ thổi về phía mọi người, do đó mọi người mới cảm thấy mát mẻ."
"Thì ra là vậy."
Trên mặt Hồ Quang Vinh lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giống như nghĩ tới điều gì: "Phương đại sư, nếu bán tấm bùa này ra chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn mua đấy, ai cũng muốn dán một tấm phù này lên người."
"Nếu bảo ông bỏ ra mấy trăm đồng để mua một lá bùa này ông có đồng ý không? Hơn nữa lá bùa này chỉ có hiệu quả trong hai giờ mà thôi." Phương Minh hỏi ngược một câu.
"Mấy trăm đồng sao?" Hồ Quang Vinh hơi do dự một chút, mặc dù ông ta cũng có chút tiền, nhưng nếu bỏ mấy trăm đồng ra để mua một lá phù này cũng thật quá xa xỉ đi.
Vốn ban đầu Hồ Quang Vinh hỏi vậy là vì ông ta tưởng giá trị lá phù này rất thấp, nếu như chỉ mấy chục đồng tiền một tờ vậy ông ta nhất định sẽ mua, hơn nữa ông ta tin rằng sẽ có rất nhiều người tranh cướp mà mua.
Mà còn một điều Phương Minh chưa nói, đó chính là Tụ Phong Phù ngưng tụ gió ở xung quanh, nếu ai cũng dán Tụ Phong Phù thì gió phải thổi về hướng người nào kia chứ?
Dù sao, hiệu quả của lá phù chỉ trong phạm vi 100m, mà gió trong vòng 100m là có hạn, cơ bản chỉ đủ cho khoảng mười người sử dụng, nếu có quá nhiều người dùng Tụ Phong Phù một lúc thì hiệu quả của nó sẽ giảm đi rõ rệt.
"Được rồi, tiếp tục chạy đi."
Phương Minh ra hiệu cho đám người tiếp tục hướng về phía trước, bọn họ đi tới chân núi, nơi này có một thôn trang.
"Chào ông, xin cho cháu hỏi trên ngọn núi sau thôn có phải có một hồ nước không?"
Phương Minh nhìn thấy một cụ ông đang nghỉ ngơi dưới gốc nhãn liền mở miệng hỏi thăm, mà sau khi cụ ông kia nghe được lời nói của Phương Minh, cũng không trả lời ngay, ánh mắt của ông ta quét qua đám người Phương Minh một lượt.
"Đúng, trên núi sau thôn chúng tôi đúng là có một hồ nước, mọi người đang muốn đi du ngoạn sao? Có điều cũng thật là đúng dịp, mới lúc nãy cũng có một nhóm người tìm tôi hỏi đường, cậu xem, xe của họ vẫn còn đậu ở đằng kia kìa."
Ông cụ chỉ tay vào một sân phơi ở gần đó, nơi đó đã có 4, 5 chiếc xe đậu sẵn.
"Trời ơi, Maybach, BMW thế hệ thứ 7, tất cả đều là những chiếc xe sang trọng đó!"
Ông cụ không nhìn ra, thế nhưng Hồ Quang Vinh chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra những chiếc xe này đều là xe sang trọng, mỗi một chiếc đều có giá trị hơn trăm vạn. Nói thật ở nơi hoang thôn vắng vẻ này, đừng nói là xe sang trọng giá trị hơn 100 vạn, cho dù chỉ là xe hơi cũng đã rất hiếm gặp, đa số đều là những kiểu xe pickup truck.
"Thật cảm ơn ông cụ."
Phương Minh không nói thêm gì, sau khi hỏi đường lên núi liền định rời đi, có điều trước khi đi, ông lão lại kêu bọn họ lại.
"Tiểu tử, các người đang định tìm long mạch phong thủy gì gì đó sao?"
"Ông cụ, sao ông lại hỏi như vậy?” Phương Minh dừng bước, hơi nghi hoặc nhìn về phía ông cụ.
"Vừa nãy tôi nghe đám người kia nói với nhau cái gì thủy, long mạch các loại… Có điều tôi cảm thấy bọn họ chỉ là đang mò mẫm mà thôi, trên núi này của chúng tôi căn bản không có long mạch, thậm chí nó còn là đất dữ, người trong thôn chết đi không ai dám an táng ở đó!”
Nghe được lời của ông cụ, Phương Minh mỉm cười, phong thủy trên núi này rốt cuộc có tốt hay không, phải tự mình xem qua mới biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận