Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 182: Tới Đằng Xung

Chương 182: Tới Đằng Xung
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
“Bà nó chứ, Phương Minh anh lại kiếm được tên lang thang từ chỗ nào vậy, chỗ này của anh thành nơi cứu trợ kẻ lang thang rồi à?”
Mới sáng sớm, Hoa Minh Minh nhàn rỗi vô sự tới cửa Vu Đạo Quán, kết quả vừa lúc gặp phải La Cẩm Thành đứng ngay cửa, mặt mày La Cẩm Thành đầy râu, đạo bào mặc trên người cũng có chút cũ nát, chỉ từ bề ngoài mà nói thì chẳng khá hơn mấy người lang thang tí nào.
“Các hạ sao lại nói như vậy.”
La Cẩm Thành cau mày, ông ta đường đường là đại đệ tử thủ tịch của Quy Nguyên giáo, lại bị người ta nói thành kẻ lang thang, dù nói ông ta đó giờ chưa từng nghe sư phụ nói trong giáo ngoại trừ hai sư đồ họ ra còn đệ tử nào khác, nhưng nói thế nào thì cũng là truyền nhân của một giáo.
Nhất là bây giờ sư phụ đã đi, ông ta chính là đời chưởng môn mới của Quy Nguyên giáo, tuy chỉ là một Quy Nguyên quán đổ nát, nhưng dù thế nào, những người xung quanh khác nhìn thấy ông ta cũng gọi một tiếng quán chủ.
“Tôi nói sai rồi, thật xin lỗi.”
Hoa Minh Minh thấy biểu cảm nghiêm túc của La Cẩm Thành thì áy náy xin lỗi, miệng cậu ta có chút lắm điều, thế nhưng không phải thật sự có ý cười nhạo La Cẩm Thành.”
“La huynh sau này sẽ là sư phó trợ lý cho Vu Đạo Quán, mấy người cũng làm quen chút đi.”
Phương Minh vừa từ lầu hai xuống: “ Đây là Hoa Minh Minh, là con trai của một tiền bối của tôi, có chút nghịch ngợm không hiểu chuyện, La huynh không cần tính toán với cậu ta.”
“Phương Minh anh sao lại nói vậy, cái gì mà nghịch ngợm gây sự không hiểu chuyện, anh có tin …”
Lời còn chưa dứt, dưới ánh nhìn của Phương Minh, Hoa Minh Minh trực tiếp chọn im miệng, nguyên nhân rất đơn giản, hai ngày trước cậu cùng bạn bè uống rượu náo loạn chút việc, mọi việc bị ông già ở nhà biết được, trực tiếp cấm cửa cậu.
Cũng có thể nói, hiện tại cậu trừ nhà mình và Hoa Bảo Lâu ra, nơi duy nhất có thể đi chính là chỗ của Phương Minh, nhưng cậu ta nào phải tuýp người ở nhà đợi, nếu như đợi ở Hoa Bảo Lâu, với sự âm u bao phủ và gương mặt tối tăm của cha thì cả người cậu không dễ chịu.
Cho nên Hoa Minh Minh chỉ có thể chọn tới chỗ Vu Đạo Quán gió thông khí đãng ở bên này, quan trọng nhất là Đại Trụ người này dễ nói chuyện, Hoa Minh Minh là người nói nhiều, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất cũng có Đại Trụ là có thể nghe hoài.
Phương Minh đã từng hỏi Đại Trụ, sao chịu được Hoa Minh Minh, nhưng mà đáp án của Đại Trụ cũng khiến Phương Minh buồn cười, Đại Trụ nói cậu ta sở dĩ có thể ở một bên yên lặng nghe Hoa Minh Minh nói chuyện, đó là vì muốn từ miệng Hoa Minh Minh hiểu được hình dạng phong cách của mấy kẻ ngốc ra sao, về sao gặp phải mấy đứa ngốc thì cũng dễ bán đồ trong cửa tiệm với giá cao một chút.
Câm nín.

La Cẩm Thành không muốn so đo với Hoa Minh Minh, ánh mắt nhìn đến mấy tủ kính giữa của hàng, khi nhìn thấy trấn ấn Điếu Trụy thì trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Linh khí?”
Với mắt nhìn của La Cẩm Thành đương nhiên liếc mắt là có thể nhận ra đây là linh khí, mặc dù có lớp thủy tinh cách trở, nhưng loại đồ linh khí này không lừa được con mắt những người trong nghề như ông ta.
“Một trăm tám mươi nghìn tám…”
Sau khi nhìn giá, La Cẩm Thành càng khiếp sợ, ông ta khiếp sợ không phải vì giá của linh khí, sợ là vì Phương Minh thế mà lại lấy linh khí ra bán.
Linh khí rất đáng tiền, nhưng quan trọng là không có ai tình nguyện mang linh khí ra bán cả, đừng nhìn ông ta tối qua tổn thất một dây xích linh khí không đau lòng bao nhiêu, đó là bởi vì lúc trước ông ta đã đồng ý với Phương Minh, nếu đã đồng ý với Phương Minh ngăn âm khí, thì việc làm hư nát dây xích cũng phải chấp nhận thôi.
“Những thứ này đều là để bán trong cửa hàng, dù linh khí không nhiều, nhưng sau này sẽ nhiều lên.”
Phương Minh thấy La Cẩm Thành đứng đó, còn tường La Cẩm Thành nghĩ rằng mấy linh khí này còn thiếu, trên thực tế không phải cậu không thể định bút khai quang ra nhiều linh khí, chỉ là cảnh giới định bút khai quang không cao, không thể lãng phí cây mẹ mấy chục nghìn năm.
“Qua một khoảng thời gian sẽ nhiều lên?”
Trong lòng La Cẩm Thành lúc này đang niện mấy lần Vô Lượng Thiên Tôn, lúc này mới khắc chế sự xung động không đánh người trước mặt, rất nhiều người cả đời không có linh khí nào, nhưng Phương đạo hữu này ngược lại hay lắm, giống như linh khí là cải trắng bán ngoài chợ, muốn nhiêu có bấy nhiêu.
Nhưng mà thấy biểu cảm Phương Minh thoải mái, ông ta cũng biết đối phương không phải nói xạo nói khoác, bởi vì hoàn toàn không cần phải thế.
Phương Minh và La Cẩm Thành nói chuyện với nhau vài câu, đúng lúc này điện thoại của cậu vang lên, nhìn dãy số, Phương Minh biết xe của Lăng Sở Sở đã tới đầu phố đồ cổ rồi.
“La huynh, tôi muốn đi tới chỗ khác vài ngày, chỗ này giao cho huynh giữ nhé.”
Phương Minh chắp quyền về phía La Cẩm Thành, cậu không sợ La Cẩm Thành trộm mấy món linh khí trong cửa hàng rồi bỏ trốn, lí do rất đơn giản, mấy món linh khí này đối với ông ta chả là gì.
Đương nhiên ngoài ra còn một điều rất quan trọng,La Cẩm Thành từ trước đã đi theo con đường khổ tu của sư phụ ông ta, mà với bản lĩnh của La Cẩm Thành nếu muốn để bản thân sống tốt một chút thì có nhiều cách, chỉ dựa vào khả năng thì có thể nhẹ nhàng mà sống trong vàng son choáng ngợp.
Nhưng La Cẩm Thành không thế, hơn nữa tối hôm đó còn vì đối mặt với âm khí của Quỷ Môn Quan mà hủy diệt một linh khí, nhưng từ đầu tới cuối không hề oán than gì.
Chỉ dựa vào hai điều này đã khiến Phương Minh tin tưởng, La Cẩm Thành là một người rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không là ra loại chuyện biển thủ.
“Phương Minh anh đi đâu vậy, hay là mang tôi đi theo với.”
Hoa Minh Minh đang đứng ở bên nói khoác với Đại Trụ mình quen thuộc với Thượng Hải biết bao nhiêu thì nghe được lời Phương Minh, trên mặt lập tự nở nụ cười, đi tới trước mặt Phương Minh nói.
“Mang cậu theo?”
Phương Minh liếc nhìn Hoa Minh Minh
“Đúng vậy, mang ta theo, giống như lần trước đi Trấn Giang vậy đó, tôi có thể giúp cậu làm chút việc vặt hoặc việc nặng, ngài đường đường là đại sư, có số chuyện sao có thể tự mình làm được.”
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy nghĩ, mang theo Hoa Minh Minh không phải không được, chí ít lần này trước hết đi tới chợ dược liệu, có một số việc cậu quả thật không tiện ra mặt.
“Bọn tôi bây giờ đi sân bay trước, cũng chưa mua vé cho cậu.”
“Không sao, nói số chuyến bay cho tôi tự mua, bây giờ không phải mùa tết âm lịch hay mùa thịnh du lịch, mấy ngày nóng bức này đa số đều ở nhà mở máy lạnh.”
Hoa Minh Minh không tí lo lắng không mua được vé, mà trên thực tế cũng đúng như cậu ta nói vậy, lúc tra phần mềm đặt hàng trên mạng thì thấy chuyến bay này có một phần ba chỗ trống.
“Vậy được, cậu đi theo tôi.”
Phương Minh không nói nữa, còn Hoa Minh Minh căn bản cũng không cần chuẩn bị quần áo hay đồ dùng hằng ngày gì, phá gia chi tử mà, chẳng qu đến nơi thì ra siêu thị mua là được.

Tại sân bay, lúc Phương Minh và Hoa Minh Minh tới, Lăng Sở Sở đeo kính mát ngồi trong phòng chờ VIP, thấy Hoa Minh Minh thì nhíu mày một cái: “ Phương Minh, lần này cậu được thuê làm cố vấn dược liệu của công ty chúng tôi, cậu mang theo người ngoài làm gì, lấy việc công để mang người nhà đi du lịch à?”
Hoa Minh Minh từ đầu nhìn thấy Lăng Sở Sở con mắt sáng ngời, dù sao Lăng Sở Sở cũng là một người đẹp, nhưng nghe thấy mấy lời của Lăng Sở Sở thì không vui nói: “ Này cô nói chuyện kiểu gì vậy, tôi cũng không bảo cô mua vé, thiếu gia tôi tự mua vé cũng không được à, có bản lĩnh thì bao nguyên chiếc máy bay đi.”
“Cậu…”
“Cậu gì mà cậu, không có tiền bao máy bay thì không nên ở đây mà sĩ diện, người không biết còn thật sự cho rằng có nhiều tiền nữa.”
Hoa Minh Minh có một nguyên tắc, đó chính là cậu thấy cô gái mà tán không nổi, nếu người ta khách khí với cậu thì cậu cũng khách khí với người ta, tương tự cậu cũng sẽ không nhẫn nhịn.”
Lăng Sơ Sở, chính là cô gái mà cậu thấy tán không được.
Lăng Sở Sở cơ hồ có cảm giác tức muốn điên, bình thường cô làm gì bị đàn ông tranh cãi, những người đàn ông kia người nào thấy cô chẳng nói lời ngon ngọt, không nói tới thân phận và địa vị, chính là vẻ ngoài thôi cũng đáng cho mấy tên đàn ông khúm núm.
Nhưng Phương Minh không để ý tới cô thì thôi đi, hiện tại lại xuất hiện thêm một tên, Lăng Sơ Sở gần như nghi ngờ mị lực của mình có vấn đề.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, Hoa Minh Minh cậu còn gây sự nữa gì bây giờ trở về cho tôi.”
Thấy Phương Minh mở miệng răn dạy Hoa Minh Minh mà Hoa Minh Minh chỉ có thể bĩu môi không dám tranh luận, điều này khiến cho Lăng Sở Sở có chút vui sướng, Phương Minh tên nhóc này tóm lại là biết cách làm người.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phương Minh cũng khiến cho cơn tức lần thứ hai trào lên.
“Còn Lăng Sở Sở cô cũng vậy, đang yên đang lành là một cô gái sao lại giống như bà trung niên tới thời mãn kinh vậy.”
“Cậu…”
“Kính chào quý khách, từ Thường Hải…”
Lăng Sở Sở đang định phản bác, nhưng mà lúc này giọng nhắc nhở đăng kí trên loa phát thanh vang lên, cô chỉ có thế dùng ánh mắt hung hăng ai oán dưới mắt kính liếc hai người Phương Minh và Hoa Minh Minh.

Đằng Xung, Vân Nam!
Với nhiều người mà nói chỉ biết thành phố này nằm ở biên giới quốc gia, có suối nước nóng và những ngọn núi lửa nổi tiếng gần xa, là thánh địa ngâm suối nước nóng trong lòng nhiều người.
Nhưng mà, người bình thường lại không biết ở Đằng Xung ngoại trừ có suối nước nóng nổi tiếng, thì dược liệu của Đằng Xung cũng rất tốt, rất nhiều thôn trấn ở Đằng Xung đều có khu vực trồng dược liệu, nơi đây hầu như chiếm hai mươi phần trăm lượng trồng trọt thuốc bắc toàn quốc.
Dưới tình hình tạo ra sản nghiệp lớn đặc biệt của vùng, các lãnh đạo thành phố Đằng Xung cũng dự định tạo Đằng Xung thành khu vực trồng trọt thuốc loại hình lớn nhất cả nước.
Vì muốn mở rộng sự ảnh hưởng của nghề nghiệp trồng thuốc ở Đằng Xung, vốn dĩ do hội giao dịch thuốc bắc liên hợp các thương hiệp dược liệu dân gian tổ chức thì lần này thành do chính phủ tới chủ đạo tổ chức, các khu vực dược liện và các thương hiệp dược liệu cùng tham gia.
Lần này chính quyền Đằng Xung không chỉ vì hấp dẫn các thương nhân ngành dược, hơn nữa là thu hút truyền thông, yêu cầu những cửa hàng phải đưa ra những dược liệu cao cấp tốt nhất, càng tăng sức ảnh hưởng cà sức hấp dẫn của đại hội.
Lăng Sở Sơ dù tràn đầy tức giận với Phương Minh, nhưng cũng biết lấy việc công làm chủ, những điều này là do cô nói cho Phương Minh trên máy bay.
Trên thực tế, Phương Minh cũng cảm thấy đại hội lần này rất náo nhiệt, bởi vì trên chuyến bay này cậu cũng nghe không ít người bàn luận về chuyện của đại hội giao lưu, nói rõ ra là mấy người này cũng đến đây vì đại hội giao lưu này.
Đại hội dược liệu thuốc bắc này, hầu như tất cả những người có liên quan tới dược liệu thuốc bắc trên cả nước đều đến, cũng bao gồm một số người giàu có hứng thu với dược liệu cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận