Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 399: Quả thực muốn chết

Chương 399: Quả thực muốn chết
Nhóm: Tháh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Đại thông vô học!
Là bốn chữ bối phận thời cận đại Thanh Bang, Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sanh, những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy này chính là thế hệ chữ Thông cùng thế hệ chữ Vô, mà theo thế cục biến hóa, những đại lão này người thì chết, người thì rời khỏi nước xuất ngoại, đến sau người của bốn thế hệ này hầu như đều biến mất.
Hiện tại bối phận trong Thanh Bang đã có chút hỗn loạn, nhưng mượn Thanh Y Môn đến nói, cha của Tào Tĩnh Như còn kém hai bối phận so với bối phận "Học" nhỏ nhất trong đó.
Mà những đại lão của bang phái khác cũng có hiểu biết tương đối về bối phận của Thanh Bang, cho nên nghe được lời nói của Chương Phong, bọn họ mới khiếp sợ như vậy.
Thế hệ chữ Vô, tuyệt đối là người có bối phận cao nhất Thanh Bang lúc này.
Cửa vào bàn có một người trẻ tuổi xuất hiện, mà khi thấy người trẻ tuổi này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau lưng người trẻ tuổi, chỉ là nhìn mãi hồi lâu vẫn không nhìn thấy có người nào khác xuất hiện, nguyên một đám trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thanh niên trẻ tuổi mang trên mặt dáng tươi cười, bước từng bước một đi về phía trước, ngay khi hắn ta đi tới vị trí trên cùng, Chương Phong đột nhiên cung kính hô lên: "Gặp qua công gia."
Công gia!
Nghe được cách xưng hô của Chương Phong, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi này, nguyên nhân là do bọn họ biết bối phận xưng hô trong Thanh Bang, nếu như cao hơn một bối phận được xưng là thúc gia, lại đi lên chính là bá gia, mà trên bá gia chính là công gia, nhằm ám chỉ điểm khác biệt giữa ba bối phận.
Lấy bối phận của Chương Phong lại gọi người thanh niên trẻ tuổi này là công gia, vậy có nghĩa người thanh niên trẻ tuổi này thật sự là đại ca thế hệ chữ Vô.
Thế nhưng dựa vào tuổi của người thế hệ chữ Vô để đoán, trẻ tuổi nhất cũng hẳn là đã hơn tám mươi, làm sao có thể lại có một người trẻ tuổi như thế?
"Chư vị, vị công gia này chính là đại ca thế hệ chữ Vô của Thanh Bang tôi!"
Chương Phong hành lễ với người thanh niên trẻ tuổi, các đại lão khác thấy Chương Phong hành lễ cũng đều ngồi không yên, nhao nhao từ trên ghế dựa đứng lên, bang phái coi trọng nhất là bối phận đấy, đại lão thế hệ chữ Vô của Thanh Bang cũng có thể tính là tiền bối của bọn hắn.
Vương Chấn Long sắc mặt khó coi, ánh mắt mang theo vẻ thăm hỏi nhìn về phía Tào Tĩnh Như, thầm hỏi với tình huống này thì nên làm cái gì bây giờ?
Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang đều là chi nhánh của Thanh Bang, đối mặt đại lão thế hệ chữ Vô bọn họ cũng phải chào hỏi, bằng không mà nói một khi truyền đi sẽ có ảnh hưởng đối với danh dự của hai bang.
Mà bây giờ là đại điển sáp nhập của hai bang, không thể tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, huống chi không ngờ Chương Phong có thể tìm được một người có bối phận cao như vậy đến đây, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là vì kéo dài thời gian khiến bọn họ cảm thấy ghê tởm một chút, tất nhiên sẽ còn có chuẩn bị ở phía sau.
"Chương hội trưởng, có gì để chứng minh hắn là thế hệ chữ Vô?" Tào Tĩnh Như mở miệng, đưa mắt nhìn hướng thanh niên trẻ tuổi cùng Chương Phong, hỏi.
"Đương nhiên là có chứng cứ."
Chương Phong đoán được Tào Tĩnh Như sẽ hỏi như vậy, đưa mắt nhìn hướng thanh niên trẻ tuổi: “Hoàng công gia, phiền toái."
Thanh niên trẻ tuổi gật đầu, từ trong lòng móc ra một phần văn kiện, sau đó giơ lên: “Sư phó tôi là thế hệ chữ Thông của Thanh Bang, đây là thư thu nhận tôi làm đệ tử nhập môn, bên trên có dấu vân tay của sư phó tôi, ngoài ra còn có tiền bối thế hệ chữ Thông khác chứng kiến, mà bên trên này cũng có dấu vân tay của người đó."
Đây là một lá thư bình thường, bên trên lá thư có mấy dấu vân tay, ngoài ra còn có mấy con dấu.
"Mọi người đều biết, năm đó Thanh Bang của tôi có rất nhiều trưởng bối xuất ngoại, mà ở Singapore bên kia cũng có một đại ca thế hệ chữ Thông, Hoàng công gia chính là đệ tử do tiền bối chữ Thông này thu nhận, điều này tôi đã cố ý chạy đến Singapore bên kia để chứng thực, tuyệt đối không thể là giả."
Chương Phong theo mở miệng: “Chư vị, có câu nói là hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, Thanh Bang của tôi đã tách rời nhiều năm như vậy, cũng đã tới lúc để sáp nhập lại một lần nữa rồi. Lần này vừa vặn Hoàng công gia về nước, sau khi tôi và những người cầm lái khác của Thanh Bang đàm luận, đã nhất trí quyết định gây dựng lại Thanh Bang, mà Hoàng công gia chính là long đầu của Thanh Bang sau khi gây dựng lại."
Hiện trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Không ít giang hồ đại lão không phải Thanh Bang vẻ mặt trở nên ngưng trọng hẳn lên, một Thanh Bang tan tành cũng đã rất mạnh mẽ rồi, nếu quả thật sáp nhập lại sẽ tạo nên thực lực mà bọn họ không muốn nhìn thấy.
Những lão đại này toàn bộ đều đưa mắt nhìn về phía Bào Ca Hội cùng Hồng Môn bên kia, nhưng kết quả lại phát hiện ba vị đại lão bên kia vững vàng ngồi trên ghế dựa, trên mặt không chút kinh ngạc nào, dường như điều này đã nằm trong dự liệu của bọn họ.
"Không sai, mười ba K biểu thị ủng hộ."
"Phong Vân Đường tôi cũng tán thành."
Mấy lão đại chi nhánh của Thanh Bang lúc này cũng đều đứng lên, bắt đầu tỏ thái độ ủng hộ.
"Thanh Bang chúng ta năm đó mạnh mẽ cỡ nào, nhưng những năm gần đây làm theo ý mình, nội đấu không ngừng dẫn đến thực lực giảm xuống, tiếp tục như vậy đối với Thanh Bang của chúng ta đến nói tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, cho nên tôi tán thành Chương hội trưởng gây dựng lại Thanh Bang, đề cử Hoàng công gia là long đầu."
Thế lực bang phái của mấy đại lão này cũng không kém, bọn họ tỏ thái độ như vậy cũng có nghĩa Chương Phong đã giải quyết hơn phân nửa đệ tử Thanh Bang.
"Gây dựng lại Thanh Bang, việc lớn cỡ này sợ rằng phải từ từ thương lượng."
Vương Chấn Long mới vừa mở miệng, ông lão áo trắng bên cạnh Chương Phong liền ngắt lời ông ta: “Lời ấy sai rồi, hiện nay trước 10 chi lớn nhất của Thanh Bang chúng ta đã có bảy nhà đồng ý, chỉ còn thiếu Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang mà thôi, cho nên không cần phải đợi chờ thêm gì nữa."
Bức vua thoái vị!
Đây là suy nghĩ của tất cả các đại lão đang ở đây, rất hiển nhiên, Thanh Hoa Hội cùng những bang phái khác của Thanh Bang đã sớm thương lượng xong, nói là tới tham gia đại điển sáp nhập của Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang, còn không bằng nói là đến bức cung đấy, bức Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang tỏ thái độ.
Chỉ là, bọn họ không biết Chương Phong sao có thể chắc chắn Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang sẽ đáp ứng?
"Xin lỗi, hôm nay là đại điển sáp nhập của hai môn phái chúng tôi, hiện tại chúng tôi không muốn thảo luận những chuyện khác, nếu như chư vị nguyện ý lưu lại xem lễ thì hãy lưu lại, nếu như không muốn, chúng ta cung kính mời chư vị rời khỏi."
Tào Tĩnh Như mở miệng, lời này đồng nghĩa với cự tuyệt.
"Tào môn chủ, thân làm đệ tử Thanh Bang thì phải tuân theo chiều hướng phát triển, lẽ nào bà muốn làm trái đại thế, chuyện này đối với Thanh Y Môn của bà hẳn không phải là chuyện tốt gì đâu."
"Thanh Y Môn của tôi mặc dù là chi nhánh của Thanh Bang, nhưng Thanh Y Môn cũng là do tổ tiên của tôi khổ cực sáng tạo, nếu như có người muốn chiếm đoạt Thanh Y Môn của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý." Tào Tĩnh Như không hề có ý muốn thương lượng, lạnh giọng trả lời.
"Tào môn chủ, không nên sai lầm, đây là việc trọng đại của Thanh Bang, chẳng lẽ bà lại muốn trở thành tội nhân của Thanh Bang sao?" Đường chủ Phong Vân Đường mở miệng quát lên.
"Thật là chuyện cười lớn, tất cả mọi thứ ở hiện tại của Thanh Y Môn đều là dựa vào tổ tiên của tôi đánh xuống, có quan hệ gì với Thanh Bang?"
Tào Tĩnh Như cười lạnh liên tục, bà đã nhìn ra, những người này đến không có ý tốt gì.
"Tào môn chủ, tôi biết chỗ dựa của bà, Thanh Y Môn hiện tại có một vị Đại sư Nội Gia Quyền đảm nhiệm chức cung phụng trưởng lão, không biết vị trưởng lão kia có ở đây không, vừa vặn lão phu cũng có chút hiểu biết với Nội Gia Quyền, không biết có thể cùng hắn luận bàn một hai hay không?"
Ông lão mặc áo bào trắng đi cùng với Chương Phong đứng dậy, ánh mắt dừng ở trên người Tào Tĩnh Như, mà Tào Tĩnh Như còn chưa trả lời thì Tiêu Đằng ở phía sau đã tự mình đi ra.
Tiêu Đằng thi lễ với Tào Tĩnh Như một cái, sau đó lập tức đưa mắt nhìn về phía ông lão áo bào trắng: “Là ông?"
"Không sai, là tôi."
Rất hiển nhiên, Tiêu Đằng có quen biết với ông lão áo bào trắng này.
"Tiêu Đằng, xin khuyên một câu, chuyện lần này ông không nên can dự vào, hiện tại bứt ra còn kịp." Ông lão nhìn về phía Tiêu Đằng, nói một câu.
Tiêu Đằng nở nụ cười, bởi vì đây cũng là lời mà hắn muốn nói, vừa rồi hắn ở phía sau cùng cậu Phương, có cậu Phương ở đây, người Thanh Hoa Hội đến gây chuyện nhất định chính là tự tìm chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận