Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 456: Thiên sinh tử mệnh

Chương 456: Thiên sinh tử mệnh
Nhà họ Quách!
Khi Phương Minh theo Quách Khải Minh đi tới khu nhà cao cấp của nhà họ Quách, Trang Tân tò mò đánh giá bốn phía.
Đương nhiên ông ta đã từng nghe nói qua biệt thự trên núi Bạch Giai, trên thực tế ở Hương Giang rất nhiều người đều giống ông ta, mục tiêu lớn nhất đời này đó là có thể mua một ngôi nhà thuộc về mình trên núi Bạch Giai.
Bởi vì trong lòng tất cả người Hương Giang, có một ngôi nhà thuộc về mình ở chỗ này, đó chính là chân chính bước vào tầng lớp nhân vật đỉnh cấp ở Hương Giang, người có thể sống trên núi Bạch Giai chính là những nhân vật lớn, giậm chân một cái có thể khiến cho Hương Giang run rẩy.
Dinh thự đại sứ quán Mỹ, phủ đệ tư lệnh Hương Giang, quan lớn chính phủ, còn có mấy người giàu có nhất Hương Giang, thậm chí một người giàu có họ Mã ở đại lục cũng có phủ đệ ở nơi đây.
Trang Tân cũng là lần đầu tiên tới đây, tuy rằng ông ta cùng Quách Khải Minh có chút giao tình, nhưng đây là nơi ở của gia chủ nhà họ Quách, phủ đệ của Quách lão gia tử, không được Quách lão gia tử gật đầu, coi như là Quách Khải Minh cũng không dám đưa bạn bè tới.
"Cậu chủ."
Quản gia nhà họ Quách đứng ở cửa chờ, sau khi thấy Phương Minh cùng Alice từ trên xe bước xuống, trong mắt có chút nghi ngờ.
Bởi vì lúc trước tam thiếu gia gọi điện thoại về có nói, hắn sẽ dẫn theo một vị sư phó qua đây xem bệnh cho đứa bé, mà quản gia nghĩ đến, nếu là sư phó, vậy hẳn là cũng giống như những người đang ở trong sảnh kia, tối thiểu cũng phải cỡ bốn mươi năm mươi tuổi đấy.
"Cậu chủ, vị sư phó kia đâu?"
Quách Khải Minh nghe được câu hỏi của quản gia, quay đầu liếc nhìn Phương Minh: "Đây chính là Tần Minh Tần sư phó."
"A!"
Quản gia giật mình miệng há lớn, chẳng qua dù sao cũng là quản gia của gia tộc lớn, sức thừa nhận vượt xa người thường, rất nhanh liền đã khôi phục vẻ bình tĩnh, trên mặt lộ ra dáng tươi cười: "Tần sư phó, mời đi theo tôi.".
Sau khi vào cửa Quách phủ, Trang Tân liền được sắp xếp đi tới khu cho khách, vốn là quản gia còn muốn để Alice cũng ở tại chỗ này, nhưng bị Phương Minh cự tuyệt.
Thật ra, Alice là một quả bom không thể xác định thời gian, nếu như cứ ném Alice ở đại sảnh, vạn nhất xảy ra một chuyện nhỏ gì đó, bại lộ thân phận huyết tộc vậy thì nguy rồi.
Phương Minh dẫn Alice đi vào bên trong, rất nhanh liền đã đi tới sảnh lớn. Khi Phương Minh đến, ánh mắt hơn mười người trong sảnh lớn nhao nhao nhìn về phía cậu.
Những người này, chính là nhà họ Quách mời tới.
"Người trẻ tuổi kia là ai, thế nào trực tiếp đi về phía hậu viện?"
"Nhìn rất xa lạ, lẽ nào cũng là trong hội?"
"Có thể là thân thích nhà họ Quách chứ, hẳn không phải là trong hội đấy, còn trẻ như vậy coi như là trong hội thì cũng là hậu sinh hiểu biết ít, nhà họ Quách làm sao có thể mời người như vậy tới được."
"Không thấy được người ta còn dẫn theo một bé gái người nước ngoài sao? Có thể là bà con xa."
Trong lúc những người này còn đang nghị luận, mục sư mặc áo trắng ngồi ở một bên lại khác hẳn mọi người, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Alice, cau mày, dường như là đang tự hỏi vấn đề nghiêm túc gì đó.
"Kỳ quái, tại sao ở trên người cô bé này lại có thể cảm thụ được khí tức khiến người ta chán ghét, dường như đã từng cảm nhận khí tức này ở giáo hội thì phải…”
Mục sư nỉ non trong lòng, trước đây hắn may mắn được giáo hoàng đời trước chấp nhận chúc phúc, ngoài ra hắn còn nhìn thấy rất nhiều tồn tại trong ngục giam của giáo hội, nơi không bao giờ mở ra cho người ngoài thấy, chỉ là trong thoáng chốc hắn lại không nghĩ ra.
Nội viện.
Quách Trách Hà ngồi ở chỗ kia, sau khi thấy con mình dẫn theo Phương Minh đi vào, đầu tiên là giật mình một chút, nhưng ngay sau đó lại ôm quyền nói với Phương Minh: "Tần sư phó, phiền toái."
Không có trông mặt mà bắt hình dong, tới tầng thứ như Quách Trách Hà, chưa bao giờ lại đi trông mặt mà bắt hình dong, cũng càng sẽ không biểu hiện tư thái cao cao tại thượng, chí ít cho tới hiện tại là như thế.
Kỳ thực nếu như là người đã tiếp xúc qua một số nhân vật tầng lớp trên liền có thể phát hiện, chân chính cao tầng hoặc là nhân vật tầng lớp trên, thường thường biểu hiện ra vẻ rất hòa ái thương dân, loại thái độ cáo mượn oai hùm chỉ có những người tầng thấp hay tầng trung mà thôi.
"Tần sư phó đi theo tôi."
Sau khi Quách Khải Minh gật đầu với cha mình liền trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ phía trước, chẳng qua ánh mắt của Phương Minh lại rơi vào cửa phòng hai bên, bên trên những cửa phòng này đều dán một số phù lục, mặc dù không biết những bùa chú này có tên là gì, thế nhưng Phương Minh đại khái có thể biết, đây là mấy loại bùa trừ tà.
Trong khoảnh khắc đi vào phòng, Phương Minh liền nhíu mày một cái, nhưng không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn về phía trước.
Phòng ngủ không lớn, lúc này một thiếu phụ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi đang ôm một đứa con nít, gò má tinh tế lúc này trở nên vô cùng tiều tụy, thấy Quách Khải Minh tiến đến, bà ấy khóc lóc hô lên: "Khải Minh, Bổng Bổng thằng bé..."
"Đừng có gấp, lần này anh đã tìm được một vị sư phó qua đây xem bệnh cho Bổng Bổng, nhất định có thể tốt."
Quách Khải Minh tiến lên trấn an vợ của chính mình, sau đó cẩn thận đặt đứa trẻ vào trong nôi, để Phương Minh có đủ không gian quan sát.
Phương Minh không nói gì thêm, đi lên trước, nhìn chằm chằm đứa bé bắt đầu quan sát, lần đánh giá quan sát này của cậu kéo dài xấp xỉ mười lăm phút.
"Tần..."
Vợ của Quách Khải Minh có chút không nhịn được muốn mở miệng hỏi, chẳng qua lại bị Quách Khải Minh ngăn trở, ba tháng ròng cũng có thể vượt qua, chẳng lẽ còn ngại ngần chuyện chờ lâu thêm vài phút sao?
"Cho tôi ngày sinh tháng đẻ của đứa bé."
Phương Minh đột nhiên nhìn về phía Quách Khải Minh, Quách Khải Minh trực tiếp báo ra bát tự.
Thật ra, nếu như ở trước đây hắn chắc chắn sẽ nói ra ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ đấy, thế nhưng sau khi trải qua ba tháng này, đã có thật nhiều sư phó hỏi qua rồi, cho nên đối với bát tự của đứa bé hắn đã thuộc làu làu.
Phương Minh không nhìn về phía đứa bé nữa, mà là bắt đầu suy tính bát tự của đứa bé trong lòng, chỉ là càng tính chân mày nhíu càng chặt, đến cuối cùng, là nặng nề thở dài một hơi.
"Thiên sinh tử mệnh, tôi cũng bất lực."
Vẻ mặt tiếc nuối nhìn về phía Quách Khải Minh, mà sau khi Quách Khải Minh nghe được lời nói của Phương Minh, mặc dù có vẻ thất vọng nhưng cũng không có vẻ mặt dư thừa gì, bởi vì thất vọng như thế này ba tháng nay hắn đã phải trải qua không ít lần đấy…
Ba tháng này, mỗi một vị sư phó khi được mời vào nhà đều là tràn đầy tự tin, nhưng sau cùng kết quả cũng giống nhau, tất cả đều thúc thủ vô sách.
"Tần sư phó, cái gì là thiên sinh tử mệnh, Bổng Bổng thằng bé rốt cuộc là bị bệnh gì?" Vợ của Quách Khải Minh nhịn không được hỏi.
"Chúng ta vẫn là đi ra ngoài nói."
Phương Minh ra hiệu ba người đi ra ngoài, mà lúc vừa ra khỏi cửa cậu liếc nhìn bùa được dán hai bên, mở miệng nói: "Xé hết những tấm bùa này đi."
"Xé hết?"
Quách Khải Minh nghi ngờ hỏi lại, không biết Phương Minh tại sao phải nói lời như vậy.
"Sinh cơ của con ông vốn đã rất ít, những bùa chú này mặc dù có tác dụng trừ tà, nhưng tương tự cũng ngăn cản sinh khí thiên địa đi vào phòng, sẽ chỉ khiến sinh cơ của đứa bé khô kiệt nhanh hơn."
Chỉ cần là người từng quan sát sinh hoạt của người khác sẽ biết, những người sống trong môi trường khép kín hay sống dưới mặt đất, thường già nhanh hơn người thường một chút, không chỉ là vì thiếu khuyết ánh mặt trời, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu là thiếu khuyết thiên địa sinh cơ bổ sung.
Những người tu luyện kia hấp thu thiên địa linh khí làm bản thân khỏe mạnh, cũng khiến sinh cơ của mình tăng lên, nguyên nhân cũng là bởi vì trong thiên địa linh khí có bao hàm sinh cơ.
Mà mấy loại bùa trừ tà này đều ngăn cách loại bỏ thiên địa linh khí tiến nhập, đạo lý này cũng giống với câu thuốc có ba phần độc.
Trong hiện thực có thật nhiều người ở trong nhà vốn bình yên, nhưng vì cầu bình an mà bình thường sẽ dán một số phù ở nhà cửa, nếu như phù bình an hoặc là môn thần các loại cũng may, giống như mấy bùa trừ tà bắt quỷ này một khi dán lên, mặc dù sẽ có tác dụng nhưng cũng sẽ có tác dụng phụ.
Ảnh hưởng lớn nhất thậm chí có thể ảnh hưởng đến sinh cơ, tài vận, vận làm quan… các loại vận thế tiến nhập.
Cho nên, không bệnh không uống thuốc, không chuyện không dán phù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận