Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 303: Hoà giải

Chương 303: Hoà giải
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Bên trong trang viên, Nhị công tử mang theo bọn người Cầu trưởng lão rời đi.
"Xem ra ta lúc nãy đã làm chuyện dư thừa."
Niệm Dao Băng đi về phía Phương Minh, bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười.
"Đa tạ Niệm tiên tử."
Người ta mặt tươi cười với mình, huống chi mặc kệ vị Niệm tiên tử này rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, nhưng đối phương lúc trước đúng là muốn giúp mình một tay.
"Ta cũng chẳng làm được gì, cám ơn ta làm cái gì, nếu quả thật muốn cám ơn ta, vậy không bằng nói cho ta biết lai lịch của ngươi đi."
Niệm Dao Băng nhìn thấy Phương Minh ngây ngẩn cả người, hé miệng cười khẽ, "Ta đùa với ngươi thôi, bất quá để ta biết tên của ngươi cũng được chứ. "
"Phương Minh."
Sau khi báo ra tên mình, Phương Minh thấy thần sắc Niệm Dao Băng hơi đổi, hắn trong lòng cũng là có chút bất đắc dĩ, hắn biết rõ, vị Niệm tiên tử này ước đoán cũng coi hắn là người của Phương gia trong giới tu luyện rồi.
Người ở chỗ này đều cho là mình có bối cảnh, dù sao cả Mục Võ chọn không ra tay mà rời đi, Phương gia lại nổi danh như vậy, sao lại không khiến người ta mơ màng.
"Tên rất hay, ta tên là Niệm Dao Băng, ngươi có thể gọi ta là Dao Dao. "
Niệm Dao Băng sau khi sửng sốt một chút liền phục hồi tinh thần lại, "Xem ra ngươi cũng là đến tham gia đại hội rồi, không bằng chúng ta cùng nhau kết bạn? "
"Không được."
Phương Minh trực tiếp cự tuyệt, chuyện này liền khiến mọi người vây xem trong lòng một hồi điên cuồng, người này dĩ nhiên cự tuyệt lời mời kết bạn của Niệm tiên tử, cái này so với cự tuyệt Nhị công tử còn khiến bọn họ đố kị hơn.
Chỉ là, đố kị cũng chỉ là đố kị, người ở chỗ này đều không phải người ngu, ngay cả Nhị công tử cuối cùng cũng chọn thu tay lại, có thể tưởng tượng được người trước mắt có bối cảnh sau lưng khủng bố đến mức nào, tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu chọc nổi.
Niệm Dao Băng cũng thất thần trong giây phút, hiển nhiên thật không ngờ Phương Minh lại cự tuyệt nàng, một lúc sau chỉ cười một tiếng, "Vậy thì thật là đáng tiếc, đến lúc đại hội khai mạc sẽ gặp lại. "
Phương Minh không nói gì, bởi vì hắn căn bản không biết đại hội nào hết, cũng không biết cử hành ở nơi nào.
"Trạch Minh huynh, nơi này có một viên thuốc, uống vào sẽ trợ giúp cho thương thế của Trạch Minh huynh. "
Niệm Dao Băng lại xoay người đi về phía Thiệu Trạch Minh, lấy ra một cái bình ngọc, từ bên trong đổ ra một viên thuốc, một viên thuốc tỏa ra ánh sáng xanh lục.
"Hồi xuân đan."
"Dùng mười mấy loại dược liệu 60 năm tuổi trở lên vô cùng trân quý luyện chế mà thành đan dược, có thể nói là thánh dược chữa thương rồi, đúng là có tiền mà không mua được, chính là muốn mua cũng mua không được. "
Đám người vây xem nhìn thấy Niệm Dao Băng lấy ra dược hoàn trong người trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, dược liệu trân quý như vậy, Niệm tiên tử nói cho thì cho, thật sự là quá rộng lượng rồi.
"Trách không được có người nói, trong mười Đại tiên tử, Niệm tiên tử không phải là người thực lực mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là không dễ trêu chọc nhất, với phong cách hành sự của Niệm tiên tử, không biết bao nhiêu người chịu ân huệ của nàng, ngày thường không cảm giác được, nhưng một ngày Niệm tiên tử gặp phải nguy hiểm gì, hoặc là vung cánh tay hô lên, những người này nhất định là sẽ đến đây hưởng ứng. "
"Đúng vậy, giao thiệp rộng rãi, người như vậy là ai cũng không nguyện ý đắc tội."
Thiệu Trạch Minh không cự tuyệt, bởi vì thương thế của hắn đúng là cần viên thuốc này, bởi vì còn phải chuẩn bị cho đại hội sắp tới.
"Đa tạ niệm tiên tử, ân này sau này tất có hồi báo."
Tiếp nhận dược hoàn, Thiệu Trạch Minh trực tiếp uống vào, Niệm Dao Băng cũng mỉm cười, "Trạch Minh huynh nói quá lời, với thiên phú của Trạch Minh huynh tương lai không thể đoán được, ta chỉ không muốn thấy một thiên tài lưu lại mầm bệnh mà thôi. "
Sau khi Niệm Dao Băng đưa dược hoàn, không đợi lâu, nhẹ nhàng rời đi.
Niệm Dao Băng đi rồi , đám người thấy không có náo nhiệt liền nhao nhao rời đi, còn Thiệu Trạch Minh sau khi uống thuốc cũng cầm theo trường kiếm rời đi.
Lúc này, toàn bộ trang viên chỉ còn lại Phương Minh và người của Trần gia, cùng với Lữ Trí Thần và Trương Mạn.
"Tiền bối, chờ đã."
Bất quá Phương Minh tạm thời không có tâm tư để ý tới Trần gia bên này, mà đuổi theo lão già lôi thôi đang đi ra khỏi cửa trang viên.
"Ta lại tiền viện chờ ngươi, giải quyết xong chuyện nơi đây trước đi. "
Lão giả lôi thôi tựa hồ đã sớm biết Phương Minh sẽ gọi hắn lại, hướng phía Phương Minh cười, sau đó xoay người đi về phía tiền viện.
Thấy lão giả lôi thôi khẳng định sẽ chờ mình, Phương Minh cũng không gấp đuổi theo, ánh mắt lại nhìn vào Lữ Trí Thần.
Diệt môn thư, Lữ trí Thần cầm hồn phách của mình để cá cược, hiện tại hắn thua, chỉ cần khế ước hai bên xác định, như vậy Lữ Trí Thần coi như hồn phi phách tán.
"Trần sư huynh, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết Trần sư huynh có thể đáp ứng hay không?" Phương Minh nói với Trần Hán Sinh.
Trần Hán Sinh sửng sốt một chút, lập tức vội vã đáp: "Phương sư đệ, lúc này ngươi đã cứu Trần gia chúng ta, là ân nhân cứu mạng của cả Trần gia bất kể là thỉnh cầu gì ta đều bằng lòng. "
Đối với Trần Sinh mà nói Phương Minh là nhân cứu mạng của Trần gia bọn hắn, đừng nói là một thỉnh cầu, tất cả thỉnh cầu hắn đều bằng lòng.
"Ta hy vọng Trần sư huynh có thể buông tha diệt môn thư. "
Nghe được thỉnh cầu của Phương Minh, Trần Hán Sinh ngơ ngẩn, mà mặt khác Lữ Trí Thần cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Phương Minh.
"Oan oan tương báo khi nào mới thôi, nếu Trần gia không bị tổn thất, vậy lần này diệt môn thư cứ thế từ bỏ."
Diệt môn thư có một quy tắc rất kỳ lạ đó chính là người bị người khiêu chiến nếu như thắng có thể chọn buông tha khế ước trong diệt môn thư, đương nhiên loại tình huống này rất ít tồn tại, bởi vì diệt môn thư là cuộc chiến sinh tử, đều dính đến sinh tử của cả dòng họ, người bị khiêu chiến nếu thắng làm sao có thể buông tha.
Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên quy tắc đặc thù này của diệt môn thư có rất ít người biết, nhưng mà Phương Minh lại biết rõ, mà trên thực tế khi hắn thay thế Trần gia xuất chiến cũng đã nghĩ tới kết quả này.
Lữ Trí Thần, nói trắng ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, hơn nữa phong cách hành sự của đối phương đều quang minh lỗi lạc, là một thiên tài có thiên phú ở phương diện phong thủy, Phương Minh không đành lòng nhìn thấy đối phương cứ như vậy hồn phi phách tán.
Trần Hán Sinh nhìn Lữ Trí Thần, trong mắt có vẻ phức tạp, còn Trương Mạn thì khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Hán Sinh, rất sợ Trần Hán Sinh cự tuyệt.
Còn như Lữ Trí Thần, chỉ nhếch môi, không một lời.
"Nếu Phương sư đệ lên tiếng, ta tự nhiên là đồng ý, chỉ cần hắn sẽ không tìm tới Trần gia gây phiền phức." Trần Hán Sinh cuối cùng vẫn đồng ý.
Phương Minh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lữ trí Thần, "Lữ huynh, ân oán năm đó ta cũng nghe nói, phụ thân ngươi là bởi vì đang giết thần lại gặp mặt trời mọc mà gặp phản phệ, trên thực tế chuyện này trách không được Trần sư huynh, ngươi cũng nên buông bỏ chấp niệm."
Nhìn thấy Lữ trí Thần vẫn trầm mặc không nói, Phương Minh khẽ thở dài một cái, "Lữ huynh, ngươi và ta trước có duyên gặp qua một lần, nói thật ta đối với Lữ huynh ngươi rât tán thưởng, nhưng không có nghĩa là ta là có thể chấp nhận sự cố chấp của ngươi, ta nghĩ, phụ thân của ngươi ở cõi âm cũng không muốn nhìn thấy ngươi vì hắn mà hủy diệt hồn phách của mình. "
“Hãy nghĩ đến cô gái bên cạnh ngươi! Chí ít, ngươi bây giờ còn có người quan tâm đến ngươi.”
Phương Minh nhìn về phía Trương Mạn, mặc dù mình không thích người phụ nữ này, thế nhưng nàng đối với Lữ Trí Thần là chân thành quan tâm, lúc trước khi Mục Võ buông tha Lữ Trí Thần, vẻ sốt ruột bộc lộ trên mặt người phụ nữ này không phải làm bộ.
"Trí Thần ca, chúng ta đồng ý hắn đi! Ca đã tận lực, ta tin rằng Lữ bá bá trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách."
Trương Mạn cũng ở bên cạnh khuyên nhủ, nàng thật sự yêu Lữ Trí Thần, từ khi còn bé Lữ Trí Thần đi tới nhà nàng, nàng đã yêu cậu bé trầm mặc ít nói chỉ lớn hơn nàng ba tuổi.
Lữ trí Thần biểu tình biến ảo chập chờn, hồi lâu sau, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Phương Minh, "Được, ta đồng ý ngươi, từ nay về sau ta sẽ xóa bỏ ân oán với Trần gia."
"Lữ huynh nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Phương Minh trên mặt cũng lộ ra nụ cười, chỉ cần Lữ trí Thần từ bỏ, chuyện kia cũng dễ xử hơn.
Kế tiếp trình tự rất đơn giản, Trần Hán Sinh và Lữ trí Thần mỗi người rỉ máu trong một cái chén, sau đó Trần Hán Sinh hứa từ bỏ nghiêm phạt diệt môn thư, diệt môn thư này liền coi như không còn hiệu quả.
Giải quyết chuyện diệt môn thư xong, Lữ Trí Thần không đợi nữa, mang theo Trương Mạn trực tiếp rời đi.
"Trần sư huynh, mọi người hãy về trước đi, ta bên này còn có chút việc. "
Nghe Phương Minh nói, Trần Hán Sinh gật đầu, bởi vì hắn lúc trước đã nghe qua cuộc đối thoại của Phương Minh và lão giả lôi thôi, biết hai người còn muốn gặp gặp mặt nói chuyện lập tức nhiều lần căn dặn Phương Minh nhất định phải đến Trần gia một chuyến, sau đó mang theo người Trần gia rời đi.
Tiền viện của trang viên, khi Phương Minh đến nơi, lão giả lôi thôi đang nằm trên ghế nhàn nhã uống trà , bên cạnh lão giả là một người đàn ông trung niên đang cung kính đứng.
Nhìn thấy Phương Minh đi tới, người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra nụ cười, "Phương thiếu tới rồi, tại hạ là chủ nhân của trang viên này Hách Kiến Nhân. "
"Hách Kiến Nhân? "
Nghe được cái tên này, biểu hiện của Phương Minh có chút cổ quái, Hách Kiến Nhân cũng tựa hồ là biết Phương Minh đang suy nghĩ gì, nói đùa rằng, "Không còn cách nào khác, tên này là phụ thân của ta đặt, ta cũng không muốn."
"Hách tiên sinh, ta cũng không có ý kiến với chuyện này... "
"Dối trá, trong lòng nghĩ như vậy nói ra là được, sư phụ của ngươi chính là người nghĩ gì nói đó, làm sao đến đời của ngươi lại trở nên dối trá như vậy rồi. "
Lão giả lôi thôi đột nhiên mở miệng cắt ngang câu nói của Phương Minh, điều này làm cho Phương Minh có chút xấu hổ, mà Hách Kiên Nhân cũng quen với việc đó rồi.
"Sư thúc, Phương thiếu, ta đây sẽ không quấy rầy mọi người nói chuyện, ta rời đi trước."
Nghe được Hách Kiến Nhân nói, Phương Minh mới biết được thì ra lão giả lôi thôi và Hách Kiến Nhân còn có quan hệ như vậy.
"Tiền bối quen biết sư phụ ta?"
Đến khi Hách Kiến Nhân đi xa, Phương Minh mới hỏi.
"Nói nhảm, không biết sư phụ của ngươi ta sẽ ra tay giúp ngươi sao? Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên ta giúp ngươi, ban đầu ở Đằng Xung nếu không phải là lão nhân gia ta, ngươi sớm đã bị người ta ném đá giấu tay."
"Đằng Xung?"
Phương Minh nhíu mày, bất quá rất nhanh liên hiểu ra "Tiền bối nói là chuyện của Hoàng Gia"
"Hoàng Bằng Tiềm đó vốn là người mà tam công tử trong tứ đại công tử bồi dưỡng , ngươi phế bỏ vận khí của Hoàng Bằng Tiềm, thủ hạ của Tam công tử chính là muốn tìm ngươi trả thù, chỉ bất quá bị lão phu ngăn cản dưới mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận