Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 677: Thật không đơn giản

Chương 677: Thật không đơn giản
Ma Đô!
Phương Minh ở khách sạn, mặc dù nơi này ở vùng ngoại thành, nhưng bởi vì là khách sạn năm sao xa hoa, cho nên khách ở khách sạn cũng không ít, nhưng mà điều quỷ dị là từ buổi sáng hôm nay, không ngờ nhân viên khách sạncùng tất cả khách trọ đều biến mất, chỉ trong thời gian một đêm,toàn bộ khách sạn biến thành một khách sạn trống không.
"Khách sạn này làm cái quỷ gì, không có bất kỳ ai, toàn bộ khách sạn chỉ còn sót lại đám người chúng ta."
Chu Hải từ trên giường bò lên, kết quả phát hiện vốn là khách sạn náo nhiệt đột nhiên không có bất kỳ ai, mà ngay cả gọi điện thoại kêu người phục vụ phòng khách sạn cũng không có người phản ứng.
"Cái này không phải rất bình thường sao? Dựa theo thời gian bọn họ cũng nên đến."
Đối mặt với sự than phiền của Chu Hải, Phương Minh ngược lại lơ đễnh, bởi vì chuyện này cũng nằm trong dự liệu của cậu, nhà họ Mục phát thiệp anh hùng ra, dựa vào giao thông nhanh chóng thuận lợi thời đại này, nghĩ đến lúc này người trong giới tu luyện hẳn đã tới Ma Đô, kế tiếp nên là người nhà họ Mục dẫn theo người trong giới tu luyện tới cửa.
Đầu tiên là đưa người thường rời khỏi, mà bởi vì khách sạn này là khách sạn kiểu trang viên, được xây dựng tại bên trong lâm viên, ngược lại cũng không cần lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến xung quanh, dù sao rất nhiều khách sạn vẫn luôn tọa lạc tại giải đất phồn hoa, bên cạnh đều là cửa hàng buôn bán, kín người hết chỗ.
Đương nhiên, dưới cái nhìn của người nhà họ Mục, đây là vì Phương Minh không muốn bại lộ sự tồn tại của mấy vị tổng giám mục Giáo Hội phương Tây, cho nên mới lựa chọn một khách sạn vắng vẻ như thế, chẳng qua như thế lại thuận tiện cho bọn họ.
"Đã đưa hết tất cả mọi người rời khỏi, các người tiếp tục nhìn chằm chằm, tôi đi hồi báo lại cho tộc trưởng đại nhân một chút."
Người phụ trách theo dõi nhà họ Mục mang trên mặt vẻ vui mừng, hắn không nghĩ tới lần này chuyện theo dõi cùng với sơ tán người đi sẽ thuận lợi như vậy, không ngờ Phương Minh lại không có bất kỳ cử động nào, nếu như không phải thông qua camera giám sát khách sạn thấy được Phương Minh an vị trong sảnh lớn, hắn đều muốn hoài nghi có phải đoàn người Phương Minh đã chạy trốn rồi không.
Khi người nhà họ Mục nhìn chằm chằm Phương Minh, lúc này rất nhiều xe sang trọng đi thẳng về phía khách sạn kiểu trang viên này, cùng lúc đó chính là các tuyến đường đi thông khách sạn đều xuất hiện quản lý khống chế, mấy con đường xung quanh phương viên năm km đều bị cấm đi, chỉ có một vài loại xe đặc thù mới có thể đi qua.
Chiếc xe thứ nhất chạy vào, ngừng lạiở trước cửa khách sạn, ba vị lão giảtừ trên xe bước xuống.
"Nhà họ Trương ở Mân Nam cầm thiệp anh hùng đến đây."
Ba ông lão này đều tản ra khí thế của cường giả Địa Cấp, đây là ba vị cường giả Địa Cấp tầng một, mà cửa khách sạn có mấy vị quản sự nhà họ Mục chờ ở đó.
"Đa tạ mấy vị Đạo huynh." Một vị quản sự nhà họ Mục ôm quyền nói.
"Mục quản sự khách khí, phàm là người giới tu luyện phương Đông, khi nhìn thấy người tu luyện phương Tây nên đồng tâm hiệp lực chém giết đối phương, đây là nhận thức chung của giới tu luyện chúng ta, mặc dù thực lực nhà họ Trương tôi nhỏ yếu, nhưng cũng biết đạo lý này."
"Mấy vị Đạo huynh mời tạm thời nghỉ ngơi."
Quản sự nhà họ Mục gật đầu, tuy rằng thực lực Địa Cấp tầng một khiến nhà họ Mục bọn họ chướng mắt, nhưng đối phương ứng theo thiệp anh hùng mà đến, đây là nể mặt nhà họ Mục bọn họ, vẫn phải nói mấy lời khách sáo ngoài mặt.
Ba ông lão nhà họ Trương ở Mân Nam này cũng biết mình chỉ là nhân vật đánh xì dầu (1), cũng không nói gì nhiều, rất tự giác đứng ở một bên.
(1) Nhân vật đánh xì dầu: đánh đấm giả bộ cho có khí thế
"Nhà họ Triệu ở Hà Nam cầm thiệp anh hùng đến đây."
"Nhà họ Mao ở Giang Tây cầm thiệp anh hùng đến đây."
...
Từng chiếc xe đứng ở cửa khách sạn, người của các thế lực lớn trong giới tu luyện lần lượt đi đến, những người này đều lấy cường giả Địa Cấp sơ kỳ chiếm đa số, dù sao có thể thu được thiệp anh hùng, đều là thế lực không nhỏ trong giới tu luyện.
Mà trong giới tu luyện, chỉ khi một môn phái hoặc một gia tộc có được cường giả Địa Cấp, mới xem như đứng vững bước chântrong giới tu luyện, có địa vị tương đối cao, bằng không mà nói sẽ giống hệt như nhà họ Trần trước đây, chỉ thuộc về tầng dưới chót của giới tu luyện.
Chẳng qua, những người đến này cũng chỉ là do quản sự nhà họ Mục phụ trách tiếp đãi, về phần đám trưởng lão nhà họ Mục chưa người nào xuất hiện, không phải nhà họ Mục qua loa, mà giới tu luyện chính là thực tế như vậy, những người này còn không đáng để trưởng lão nhà họ Mục ra mặt.
Mặc dù nói là nhà họ Mục phát thiệp anh hùng, những thế lực này nhận được thiệp anh hùng đến đây trợ trận, nhưng trong lòng những người này cũng đều biết, bọn họ cũng chỉ đến tham gia náo nhiệt, hưởng ứng một chút mà thôi, thực sự đối mặt tổng giám mụcGiáo Hội phương Tây, bọn họ không đủ tư cách đối chiến cùng người ta.
"Mục Hải huynh, nhiều năm từ biệt, từ lần gặp mặt trước đến giờ vẫn khoẻ chứ?"
Một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lênở cách đó không xa, ngay sau đó mấy người trong giới tu luyện tới trước một bước này liền thấy một ông lão dẫn theo một người trẻ tuổi đi về phía bên này.
Ông lão mang vẻ mặt tươi cười, nhưng kèm theo một cỗ uy áp, không ít người ở đây đều nhận ra thân phận của ông lão này, vẻ mặt trở nên rùng mình.
"Là tiền bối Trang Thiên."
"Một số ít tán tu mạnh mẽ trong giới tu luyện tu luyện đến Địa Cấp hậu kỳ."
Giới tu luyện, địa vị tán tu vốn rất thấp kém, bởi vì tán tu đồng nghĩa với không có môn phái không có tài nguyên, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, tự nhiên không cách nàoso sánh với đệ tử của những môn phái lớn còn có gia tộc lớn tỉ mỉ bồi dưỡng.
Chẳng qua, đầu năm nay luôn luôn sẽ có người người mạnh mẽ có vận khí tốt như vậy, Trang Thiên này chính là một trong số những người may mắn như thế.
Trang Thiên là một tán tu, vốn chỉ là con cái của một gia đình nhà nông bình thường, kết quả ngoài ý muốn được một người trong giới tu luyện lưu lại thuật pháp, chẳng qua trên thực tế cảnh giới của người trong giới tu luyện kia cũng không cao, chẳng qua chỉ mới là Nhân Cấp hậu kỳ.
Nhưng Trang Thiên đã mượn cơ hội này bước chân vào giới tu luyện, sau đó nương theo thiên phú của mình bước chân vào cấp bậc Địa Cấp, sau này dưới cơ duyên xảo hợp lại nhận được thêm vài cơ duyên nữa, cuối cùng đã trở thành cường giả Địa Cấp hậu kỳ.
Nếu như nói giới tu luyện có thần tượng, như vậy Trang Thiên chính là thần tượng trong lòng các tán tu, được các tán tu hướng tới nhất.
"Trang huynh đến, thực sự là không gì vinh hạnh hơn."
Nơi cửa khách sạn nhị trưởng lão nhà họ Mục xuất hiện, Trang Thiên là cường giả Địa Cấp tầng tám, đương nhiên người nhà họ Mục không dám thờ ơ.
"Đây là đệ tử tôi thu nhận mười năm trước, mười năm này tôi ẩn cư không xuất thế, chính là vì bồi dưỡng đồ đệ này của tôi, lần này cũng dẫn đến để mở mang tầm một chút."
Sau khi Trang Thiêncùng Mục Hải tán gẫu vài câu, hắn liền giới thiệu người thanh niên bên cạnh hắn, trên mặt có vẻ kiêu ngạo, mà sau khi đám người ở đây nghe nói như thế, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi kia mang theo vẻ hâm mộ.
Một vị cường giả Địa Cấp mười năm không xuất thế để dốc lòng bồi dưỡng đệ tử, có thể nghĩ người thanh niên đệ tử này may mắn đến cỡ nào.
Tán tu bình thường cũng sẽ thu đệ tử, nhưng bình thường tán tu cũng cho đệ tử mình quá nhiều tài nguyên, cho dù có dốc lòng giáo dục nhưng thành tựu cũng có hạn, nhưng Trang Thiên lại khác biệt, Trang Thiên là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, tài nguyên trên tay thậm chí đều không kém bao nhiêuso với vậy môn phái nhỏ, quan trọng nhất là Trang Thiên chỉ có một đệ tử, đương nhiên tất cả tài nguyên đều được dành hết cho một người.
Nhìn từ điểm này, vị đệ tử của Trang Thiên nàymay mắn hơn nhiều so với đệ tử của những môn phái lớn cùng những gia tộc lớn kia, dù sao đệ tử của những môn phái lớn kia còn phải cạnh tranh với đệ tử đồng môn.
"Địa Cấp tầng hai, đệ tử này của Trang huynh quả nhiên có thiên phú phi phàm."
Mục Hải cũng liếc một cái liền nhìn ra, vị đệ tử của Trang Thiên này là Địa Cấp tầng hai, cái tuổi này có thể tu luyện tới Địa Cấp tầng hai, đợi thêm một thời gian muốn đạt đến Địa Cấp trung kỳ là không có bất cứ vấn đề gì, nếu như thiên phú cao cộng thêm khí vận không tệ, rất có thể còn bước vàocấp bậc Địa Cấp hậu kỳ.
Tán tu mà hai đời đều có thể trở thành cường giả Địa Cấp hậu kỳ, đã có thể coi là một đoạn giai thoại, trong gia tộc lớn, có đôi khi hai đời cũng sẽ không ra hai vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ.
Mượn nhà họ Mục đến nói, Mục Hải là Địa Cấp hậu kỳ, nhưng con hắn đến hiện tại đã trên năm mươi tuổi nhưng chẳng qua chỉ mới là Địa Cấp sơ kỳ, đời này cũng chỉ dừng lại như vậy, về phần tài nguyên, thân làm trưởng lão hắn lý nào hắn lại cung cấp ít tài nguyên cho con cái, nhưng trong chuyện tu luyện này, ngoại trừ tài nguyên còn cần thiên phú.
"Đệ tử này của tôi ngu dốt, còn kém xa những thiên tài trong giới tu luyện kia."
Trang Thiênmang vẻ mặt khiêm tốn, chẳng qua người sáng suốt đều có thể thấy được trong mắt hắn ẩn chứa kiêu ngạo.
Ngay khi Trang Thiêncùng Mục Hải tán gẫu, lại có mấy bóng người dắt tay nhau mà đến, đều là mấy ông lão, hơn nữa mấy ông lão nàyđều không ngoại lệ, ai cũng đều dẫn đệ tử trẻ tuổi đến đây.
"Chuyện gì xảy ra, thế nào nhiều thiên tài Địa Cấp trẻ tuổi đều tới đây như vậy?"
"Nhân Cấp tầng chín."
"Địa Cấp tầng một."
"Địa Cấp tầng hai."
Cửa khách sạn, đông đảo người tu luyện đều bị chấn động, mọi người không phải đến đồng tâm đối phó tổng giám mục phương Tây sao, thế nào cảm giác như là một hồiđại hội khoe khoang đệ tử.
Lần này tới đều là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, đương nhiên người nhà họ Mục tuyệt không dám qua loa, ba vị trưởng lão nhao nhao hiện thân chiêu đãi, toàn bộ cửa khách sạn liền giống một hồi thịnh hội của giới tu luyện, từ đầu tới đuôi không ai hỏi tình huống trong khách sạn.
"Nhiều tiền bối như vậy đều đang ở đây, vãn bối thiếu chút nữa cũng không dám tới tham gia náo nhiệt."
Một thanh âm êm dịu vang lên, lại sau đó mọi người liền thấy cách đó không xa, Niệm Dao Băngmột thân quần áo trắng xuất hiện.
Váy trắng tung bay, liên hoa bước chậm, Niệm Dao Băng xuất hiện khiến cho ánh mắt tất cả đệ tử trẻ tuổi ở đây, cũng kể cả những thiên tài đệ tử kia đều trở nên nóng bỏng, Niệm Dao Băng là một trongthập đại mỹ nữ trong giới tu luyện, có lẽ không phải xinh đẹp nhất, nhưng lại rung động lòng người nhất.
Thập đại mỹ nữ trong giới tu luyện mỗi người mỗi vẻ, một người một phong cách, nhưng mà mỗi lần Niệm Dao Băng xuất hiện đều khiến mọi người cảm thấy một loại cảm giác như được tắm xong gió xuân, không có người đàn ông nào có thể chống cự sức hấp dẫn của một mỹ nữ phong tình như vậy.
Niệm Dao Băng, dẫn hai vị thị nữ của cô ta tha thướt đi tới.
Đương nhiên, ngoại trừ khuôn mặt đẹp, sở dĩ Niệm Dao Băng sẽ khiến những thiên tài đệ tử này thương nhớ không thôi như vậy, chính bởi vì thực lực.
"Niệm tiên tử đã đột phá tới Địa Cấp tầng ba, thật sự xứng với danh xưng thiên kiều một đời."
Có ông lão mở miệng, mà lời của hắn đưa tới hiện trường một mảnh xôn xao, Địa Cấp tầng ba là khái niệm gì?
Trong một đời trẻ tuổi, Mục Võ một trong tứ đại công tử, một năm trước đã là Địa Cấp tầng hai, đương nhiên tuy rằng Mục Võ là Địa Cấp tầng hai, nhưng có thể nói tại trong Địa Cấp tầng hai không có đối thủ, không tới ba năm tất nhiên sẽ đột phá đến Địa Cấp tầng ba.
Nhưng rốt cuộc còn chưa đột phá, vậy mà bây giờ Niệm Dao Băng đã là Địa Cấp tầng ba, cái này há chẳng phải nói thực lực của Niệm Dao Băng không kém gì tứ đại công tử sao?
Dù sao, hiện tại trong số tứ đại công tử đệ chỉ có tứ công tử cảnh giới Địa Cấp tầng hai.
"May mắn đột phá, không dám nhận lời khen của tiền bối."
Trên mặt Niệm Dao Băng không có một chút vẻ kiêu ngạo, thật giống như chỉ đang nói một chuyện rất bình thường, mà ở đây rất nhiều thiên tài trẻ tuổi nghe nói như thế, trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Lần này bọn họ theo trưởng bối nhà mình đến đây, hiển nhiên đều ôm ý nghĩ muốn bỗng nhiên thành danh, nhưng không nghĩ tới trực tiếp bị một người phụ nữ hạ thấp, người ta Địa Cấp tầng ba đều không cảm thấy đắc ý, làm sao bọn họ có thể không biết ngại dương dương đắc ý.
Lập tức vốn không ít thiên tài trẻ tuổi quen thuộc Niệm Dao Băng, lập tức hủy bỏ ý nghĩđi lên trước chào hỏi Niệm Dao Băng.
"Chào Kiền huynh, vài năm không gặp, không biết có phải huynhđã quên tiểu muội rồi hay không?"
"Dựa vào tướng mạo Quan Lý huynh, nghĩ đến gần đây con đường tu luyện tiến rất xa, thực sự là việc đáng mừng."
Những thiên tài này xấu hổ chào hỏi Niệm Dao Băng, nhưng Niệm Dao Băng lại không thèm để ý chút nào, vẫn đi lên ôn chuyện, không biểu hiện ra một chút kiêu ngạo nào, thuần túy hàn huyên nói chuyện phiếm, điều này khiến giác khó chịu của những thiên tài do bị một cô gái hạ thấp tiêu tántrong nháy mắt.
Đây là chỗ lợi hại của Niệm Dao Băng, không kết thù với bất kỳ một người nào, giao hữu rộng.
"Nhìn như đa tình lại vô tình, cô bé này thật là, một đời tuổi trẻ thời gian tới tất nhiên có một chỗ của cô ấy."
Có ông lão âm thầm cảm khái, Niệm Dao Băng xuất hiện đồng dạng cũng khiến phải vẻ đắc ý trong lòng bọn họ giảm bớt vài phần, điều may mắn nhất là, kế tiếp lại có không ít thế lực đến, Niệm Dao Băng cũng an tĩnh đứng ở một bên, điều này khiến bầu không khí hồi phục.
Trong khách sạn.
"Phương Minh, thấy không, hiện tại những người này còn có thời gian nhàn hạ thoải mái hàn huyên nói chuyện phiếmở cửa, cậu vẫn ngồi không như thế được sao?"
Người nhà họ Mục có thể dựa vào camera giám sát chú ý tới động tĩnh của Phương Minh, mà Chu Hải cũng có thể mượn nhờ camera giám sát của khách sạn thấy hình ảnh ở cửa khách sạn.
"Gấp cái gì, không phải bọn họ còn chưa đánh vào sao?"
Phương Minh cười ha ha, không thèm để ý chút nào, khi nhìn thấy trong đoạn theo dõi xuất hiện bóng hình Niệm Dao Băng, đôi mắt cũng có một tia phức tạp.
Bất kể như thế nào, ban đầu khi ở nhà họ La cậu thực sự thiếu nhân tình của người phụ nữ này, trước đây Lữ Trí Thần không bị người nhà họ Mục giết chết, chính là nhờ có Niệm Dao Băng bảo vệ, mà trước đây Niệm Dao Băng còn dự định cứu cậu, chỉ có điều bị cậu cự tuyệt.
"Nha, xem ánh mắt của cậu dường như quan hệ giữa cậu cùng Niệm Dao Băng này còn không đơn giản, người phụ nữ này cũng không phải đèn cạn dầu, có người nói mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không ít đàn ông đều muốn trở thành nô lệ dưới váy cô ấy, không phải cậu cũng vậy chứ?"
Chu Hải chú ý tới ánh mắt Phương Minh rơi vào trên người Niệm Dao Băng trong camera giám sát, vội vã thất kinh hỏi.
"Suy nghĩ nhiều, tôi chỉ thiếu một món nợ ân tình của cô ấy mà thôi."
Phương Minh trắng mắt liếc Chu Hải một cái, nhưng mà sau khi Chu Hải nghe nói như thế, càng thêm khoa trương nói: "Tình huống bình thường, nếu như một người phụ nữ thiếu nhân tình của một người đàn ông, vậy phần lớn chính là lấy thân báo đáp, nếu như một người nam thiếu nữ, vậy xong, đoán chừng đời này đều phải bị người phụ nữ này bắt lấy, lại còn dưới tình huống là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy..."
Ách...
Phương Minh quyết định không quan tâm tới Chu Hải cái tên tự xưng chuyên gia tình cảm này.
Người trong giới tu luyện còn đang không ngừng tới, đến sau này có chừng tiếp cận năm trăm người, mà giờ khắc này mấy vị trưởng lão nhà họ Mục cũng hội tụ đến cùng một chỗ cùng tộc trưởng của bọn họ.
"Đại ca, đệ cảm thấy có thể ra tay rồi."
"Không vội, còn có người chưa tới."
Tộc trưởng nhà họ Mục lắc đầu, mặc dù nói lần này cường giả Địa Cấp hậu kỳ đã có hơn ba mươi vị tới, đối phó đám người Phương Minh chỉ cần vậy là đã đủ rồi, nhưng bây giờ còn không phải lúc để bắt đầu, bởi vì hắn còn đang chờ.
"Đại ca, còn có ai sẽ đến?" Ba vị trưởng lão nhà họ Mục hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Biết vì sao lần này mấy người kia đều dẫn hậu bối tới không?" Tộc trưởng nhà họ Mục ý vị thâm trường nói một câu, lúc trước hắn đã từng được lão tổ chỉ điểm một câu, biết một lần hội anh hùng này không chỉ riêng vì đối phó tổng giám mục Giáo Hội phương Tây đơn giản như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận