Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 276: Cũng là một thầy phong thủy trẻ tuổi

Chương 276: Cũng là một thầy phong thủy trẻ tuổi
Núi Thanh Môn.
Đây là một tòa núi không mấy nổi danh, cũng không phải là địa điểm du lịch, mà cái gọi là đường núi cũng chỉ là do người dân trong thôn đi nhiều mà thành, chiều rộng đủ chỗ cho ba người cùng đi.
Nhưng mà trong mắt những thầy phong thủy, núi Thanh Môn lại rất nổi danh, bởi toàn bộ đỉnh núi Thanh Môn tạo thành hình cái chén, mà ở giữa chén này lại có một hồ nước, địa hình như vậy thu hút sự chú ý của rất nhiều thầy phong thủy.
Có thầy phong thủy cho rằng núi này là bảo địa, sau vài chục năm, núi Thanh Môn này đã chôn không dưới trăm tòa mộ phần, nhưng điều quỷ dị chính là con cháu của những người được chôn ở nơi này cuối cùng đều lựa chọn dời phần mộ, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi mộ của tổ tiên được chôn trên núi, trong nhà bọn họ liên tục gặp chuyện, không thể nào sống yên ổn.
Nếu như nói chỉ có một nhà gặp chuyện không may thì cũng thôi, thế nhưng nhà nhà có người chôn cất ở đây đều xảy ra chuyện, điều này khiến đa số thầy phong thủy cho rằng đây là một khối giả địa.
Sở dĩ gọi là giả địa, chính là chỉ bề ngoài của vùng núi này thoạt nhìn rất giống phong thuỷ bảo địa, nhưng trên thực tế thì ngược lại hoàn toàn, sau khi chôn tổ tiên xuống đây không chỉ không mang lại phúc trạch cho gia đình, mà còn mang tới vận rủi.
Đương nhiên, môn phái Loan Hình trong giới phong thủy là dễ dàng gặp phải giả địa nhất, bởi vì môn phái Loan Hình khi lựa chọn mộ địa phong thủy chủ yếu dựa vào hát hình.
Hát hình chính là chỉ chuyện so sánh sông núi thành cầm tinh động vật(1) hoặc là một loại đồ vật có hình tượng cụ thế, tỷ như cái gọi là kim xà quấn eo, rùa thần ra biển, kỳ lân quay đầu, cự tượng xuất sơn...
(1)Cầm tinh động vật: ví như tuổi tý cầm tinh con chuột
Những thứ phong thuỷ này đều xuất phát từ hát hình, mà hát hình là một loại hình tượng rất mơ hồ, rất nhiều người vừa nghe cự tượng xuất sơn chắc hẳn sẽ liên tưởng ngay tới voi, nhưng trên thực tế căn bản là nhìn không ra hình voi.
Đương nhiên, hát hình cũng không phải tùy tùy tiện tiện, hát hình còn căn cứ vào trình độ của thầy phong thủy. Một thầy phong thủy tài giỏi thuộc môn phái Loan Hình, chỉ cần nhìn thấy một mảnh đất sẽ có thể liên tưởng ngay tới hình tượng của mảnh đất đó.
Có hai môn phái phong thủy, Loan Hình cùng Lý Khí, môn phái Ly Khí ít gặp phải giả địa hơn môn phái Loan Hình nhiều, bởi vì môn phái Ly Khí mặc dù cũng cần tham khảo hình dạng của sông núi, nhưng thứ bọn họ quan tâm chính là khí tràng, nếu khí tràng không đạt yêu cầu thì cho dù có địa hình tốt cũng sẽ không thể công nhận.
Hai đại phái này không ai phục ai, tranh luận từ thời cổ đại tới bây giờ.
Sở dĩ Phương Minh biết núi Thanh Môn, cũng là bởi trong lúc cậu tìm tòi về địa hình sông núi nơi đây trên mạng, phát hiện bài đăng của một thầy phong thủy.
Đó là một thầy phong thủy thuộc môn phái Lý Khí, mục đích của bài đăng này chính là mượn ví dụ về núi Thanh Môn để cười nhạo đám thầy phong thủy môn phái Loan Hình, khi lựa chọn bảo địa cho cố chủ chỉ biết chăm chăm nhìn xuống đất, kết quả không thể phân biệt được thật giả, gài bẫy cố chủ.
Chính là nhờ bài đăng này, mà đúng hơn là nhờ số ảnh chụp từ vệ tinh trong bài đăng này đã khiến Phương Minh có suy nghĩ lặn lội tìm tới núi Thanh Môn.
"Phương đại sư, nếu đã như vậy chúng ta vẫn cần phải đến Núi Thanh Môn sao?"
Trên sơn đạo, một người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Hồ sau khi nghe Phương Minh kể về chuyện núi Thanh Môn, có chút nghi ngờ hỏi.
"Mày thì biết cái gì, những thầy phong thủy kia có thể so sánh với Phương đại sư sao? Những thầy phong thủy kia không tìm được bảo địa chính là do trình độ yếu kém, một khi Phương đại sư đã ra tay nhất định sẽ không có vấn đề."
Hồ Quang Vinh là người hâm mộ trung thành của Phương Minh, cho nên đối với tất cả những hành động của Phương Minh ông ta đều là tin tưởng vô điều kiện, dù cho Phương Minh tùy tiện chỉ vào một mảnh đất nói nơi này có long mạch, ông ta cũng sẽ không có bất kỳ hoài nghi.
Phương Minh bật cười: "Không nên xem thường những thầy phong thủy trên đời này, nếu đã có thể ra đời hành nghề trên cơ bản đều là có chút bản lĩnh, hơn nữa nếu như chỉ có một thầy phong thủy nhìn sai có thể nói là do trình độ, thế nhưng nếu như đa số thầy phong thủy đều nhìn sai thì có thể nói, phong thủy của núi Thanh Môn này đúng là không tầm thường."
Phương Minh rất tin tưởng vào trình độ phong thủy của bản thân, nhưng Phương Minh cũng sẽ không mù quáng tự phụ, rốt cuộc phong thủy của núi Thanh Môn này là như thế nào thì phải tận mắt nhìn qua mới biết được.
Núi Thanh Môn không cao, vì thế chỉ sau 15 phút đoàn người Phương Minh đã đi tới đỉnh núi, mà giờ khắc này, đối diện với bọn họ chính là một hồ nước, bốn bề của hồ nước có núi bao quanh, mà ở trung tâm của hồ còn có một tòa núi nhỏ, cao hơn hai mươi mét.
Trên núi nhỏ mọc đầy cây cối, xanh um tươi tốt, tỏa ra một màu xanh biếc cực kỳ say lòng người.
"Nơi tốt."
Cho dù không biết phong thủy, thế nhưng có thể nhìn thấy một hồ nước trên đỉnh núi, đám người Hồ Quang Vinh vẫn cảm thấy có chút khó tin.
"Ở đây hoàn toàn có thể khai phá thành một cái địa điểm du lịch nha, đến lúc đó nhất định sẽ hấp dẫn đám người lân cận tới đây vui chơi vào ngày cuối tuần, thậm chí còn mang lại lợi ích cho đám người sống trong thôn bên dưới."
Hồ Quang Vinh là một thương nhân chân chính, vừa nhìn đã có thể thấy được lợi ích nơi này, thế nên ông ta mới càng cảm thấy khó hiểu. Đáng ra, chính phủ địa phương phải nhìn thấy cơ hội làm ăn từ nơi này mới đúng.
Trong lúc Hồ Quang Vinh còn đang cảm thán, Phương Minh cũng quan sát hồ này một lúc lâu, sau đó mới nhìn vào ngọn núi nhỏ mọc lên ngay giữa hồ.
"A, núi nhỏ giữa hồ kia có người, không biết có phải đám người tới xem phong thủy mà lúc nãy ông cụ đã nói tới không?"
Một người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Hồ tinh mắt phát hiện, trên núi nhỏ kia có mấy bóng người.
"Đúng thật, Phương đại sư, chúng ta có nên đi qua đó ngay không? Tôi sợ bọn họ sẽ đoạt trước mất." Hồ Quang Vinh đứng bên cạnh lo lắng.
"Đương nhiên chúng ta phải đi qua rồi."
Phương Minh cười cười, chỉ có điều đám người Hồ Quang Vinh này cũng không biết quy củ trong giới phong thủy, đó chính là nếu như hai thầy phong thủy cùng coi trọng một mảnh đất, như vậy phải dựa vào thứ tự đấy, ai tới trước thì mảnh đất thuộc về người đó.
Nếu lúc này đang có một thầy phong thủy ở đó xem thì người khác không được phép cắt ngang, chỉ trừ khi người thầy phong thủy lúc đầu từ bỏ không chọn mảnh đất này, thì người tới sau mới có cơ hội đấy.
Đây là quy củ đã tồn tại mấy trăm năm trong giới phong thủy, tất cả thầy phong thủy đều phải tuân thủ.
Đường xuống núi cũng là con đường mòn, thế nhưng chỉ trong chốc lát đám người Phương Minh đã đi tới bên hồ.
"Phương đại sư, nơi này có bè trúc, chúng ta có thể chèo bè trúc đi qua."
Hồ Quang Vinh nhìn thấy bè trúc bị gác lại bên bờ, hiển nhiên đây chính là bè trúc do người trong thôn dưới núi chế tạo, mà nhóm người tới trước kia hẳn cũng là chèo bè trúc đi qua.
Bè trúc cũng không quá khó làm, lúc bé đám người Hồ Quang Vinh cũng đã từng làm qua, bè trúc chở sáu người chèo tới ngọn núi nhỏ giữa hồ, thế nhưng bọn họ vừa mới qua tới bờ bên kia đã có người ngăn cản bọn họ lại.
"Đứng lại, ở đây không cho phép lên bờ."
Hai người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nói, thế nhưng đám người Hồ Quang Vinh là ai kia chứ? Đây vốn dĩ không phải đất riêng của các người, vì sao lại cấm bọn họ không được lên bờ? Huống chi chuyến đi này còn quan hệ đến mộ địa phong thủy của ông năm nhà mình, ông ta càng không thể nào trở về đơn giản như vậy.
"Thật buồn cười, núi này là của các người sao? Hay đất này là của các người? Chúng ta có chân, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó! Bây giờ chúng tôi cứ muốn lên bờ đấy, các người định làm gì chúng tôi?"
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Hồ Quang Vinh, một người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Hồ dẫn đầu bước lên bờ, không sợ hãi chút đối chọi với người đàn ông mặc đồ đen, còn Hồ Quang Vinh thì nhìn về phía Phương Minh: "Phương đại sư, cẩn thận dưới chân."
Phương Minh cười cười, cậu cũng không phải cụ già bảy tám mươi tuổi, chỉ là bước từ bè trúc lên bờ cũng phải cần Hồ Quang Vinh đỡ sao? Phương Minh cự tuyệt ý tốt của Hồ Quang Vinh, tự mình bước lên bờ.
"Muốn chết!"
Vẻ mặt của hai người đàn ông áo đen trở nên dữ tợn, trong đó có một người trực tiếp đấm thẳng tới, thế nhưng người thanh niên nhà họ Hồ kia cũng không chút sợ hãi, vốn là tuổi trẻ ngựa non háu đá, muốn đánh nhau sao? Ai sợ ai!
Có điều, ngay lúc hai bên sắp va chạm vào nhau thì một giọng trách móc vang lên trong rừng cây.
"Dừng tay."
Nghe thấy giọng nói này người đàn ông áo đen liền thu tay lại, mà ánh mắt của Phương Minh cũng hướng về phía rừng cây, từ bên trong rừng cây có 7, 8 người đi ra. Dẫn đầu là người thanh niên cỡ trạc tuổi cậu, bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi thì có một cô gái trẻ tuổi hiền lành, sau lưng cậu còn có năm người đàn ông trung niên cùng một ông lão.
Tổng cộng tám người, đang đi ra khỏi rừng cây.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nam tử trẻ tuổi mở miệng, anh ta cũng chính là người đã quát lớn lúc nãy.
"Lữ tiên sinh, là tôi đã sai bọn họ coi chừng, không để người khác tới quấy rầy tiên sinh."
Lão giả sau lưng người thanh niên trẻ tuổi mở miệng: "Chủ yếu là tôi không muốn những người rảnh rỗi tới quấy rầy tiên sinh."
"Cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy!"
Lữ Trí Thần nhíu mày, nếu như không phải là bởi vì thân phận của lão giả trước mắt này quá đặc thù, anh ta căn bản không muốn hợp tác với đối phương chút nào.
Vẻ mặt của lão giả có chút xấu hổ, cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh Lữ Trí Thần cũng mở miệng giải vây: "Anh Trí Thần, chú Vương cũng là lo lắng cho anh thôi, để anh có thể yên tâm xem xét phong thủy."
Nghe được lời nói của cô gái trẻ tuổi, ánh mắt của Phương Minh chiếu tới trên người Lữ Trí Thần, xem ra, thầy phong thủy trong đám người trước mắt hẳn là người nam tử này rồi, chỉ là không nghĩ tới thầy phong thủy này cũng trẻ tuổi như vậy.
"Anh ta là thầy phong thủy? Thật đúng là trẻ tuổi nha, tôi còn tưởng rằng thầy phong thủy trẻ tuổi như vậy, trên đời chỉ có một mình Phương đại sư kia đấy."
Một người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Hồ nhỏ giọng lầm bầm một câu, có điều thanh âm của anh ta cũng không tính là nhỏ, ít nhất đám người Lữ Trí Thần trước mắt đều nghe được.
Do đó, trong khi Phương Minh đang đánh giá Lữ Trí Thần thì Lữ Trí Thần cũng nhìn về phía Phương Minh, hai người nhìn nhau một hồi lâu, sau đó đều tự thu tầm mắt về.
"Tôi là Lữ Trí Thần, là một thầy phong thủy."
"Phương Minh, coi như là thầy phong thủy đi."
Hai người Lữ Trí Thần cùng Phương Minh nhìn nhau cười, có một loại cảm giác như nhìn thấy người cùng chí hướng. Dù sao ở trong giới phong thủy, gần như không có thầy phong thủy trẻ tuổi như hai người, cũng chính vì điều này, mà cả hai đều có ấn tượng tốt với đối phương.
"Phương huynh cũng coi trọng phong thủy của nơi này?" Lữ Trí Thần cười hỏi.
"Tôi có nghe nói qua, do tò mò nên mới cố ý tới xem một chút."
"Tôi mới vừa nhìn rồi, ngọn núi nhỏ này không có thích hợp làm nơi mộ táng, vậy nên tôi không quấy rầy Phương huynh nữa, có duyên sẽ gặp lại."
"Đa tạ Lữ huynh nhắc nhở, chờ mong lần sau gặp lại."
Phương Minh cũng ôm quyền, hơi hơi híp mắt nhìn đám người Lữ Trí Thần lên bè trúc rời khỏi.
"Phương đại sư, người này còn trẻ như vậy đoán chừng cũng không có bản lĩnh gì trên phương diện phong thủy, lời của anh ta chúng ta không nên để trong lòng thì hơn.” Hồ Quang Vinh ở một bên nịnh nọt nói.
"Không phải tôi cũng còn trẻ như vậy sao?" Phương Minh cười phản vấn.
"Này. . . Phương đại sư tự nhiên không giống với anh ta, Phương đại sư ngài chính là thiên tài mấy trăm năm cũng khó có được một người, đương nhiên là khác hẳn với người bình thường."
"Trình độ trên phương diện phong thủy của người này cũng không thấp hơn tôi đâu, thậm chí rất có thể ở trên tôi nữa."
Phương Minh nhìn Hồ Quang Vinh, nói một câu khiến Hồ Quang Vinh sững sờ, người kia còn lợi hại hơn Phương đại sư, đây chẳng phải là thần tiên sao?
"Đừng ngẩn ra đó nữa, chúng ta cũng vào xem đi."
Thấy Hồ Quang Vinh ngơ ngẩn, Phương Minh lắc lắc đầu, xoay người đi đến phía rừng cây, trong lòng cậu có một loại dự cảm, cậu sẽ sớm gặp lại người thanh niên này.
"Không phải Phương đại sư nói trình độ phong thủy của người kia còn cao hơn cậu sao? Nếu đã vậy còn vào xem làm gì nữa?"
Hồ Quang Vinh nhìn bóng lưng của Phương Minh càng lúc càng xa, lẩm bẩm một câu sau đó vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận